Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

Trò Chơi Vực Sâu - Q1 - Chương 4.

Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
 

Chương 4:

Hai người đồng thời hít vào một hơi thật sâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, thì hình như đây là giải thích hợp lý nhất.
Thư Ngải không nhịn được mà sờ sờ lên cánh tay phải của mình, trang bị ngân băng của cô được giấu ở dưới ống tay áo.

Kiều Kinh Đình cũng vuốt vuốt cái vòng kim loại màu bạc lạnh lẽo kia, nở nụ cười tự giễu: "Nói như vậy, là tôi may mắn rồi, vật này vừa vặn được đeo ở trên cổ tay."
"Kỳ thực mỗi người lúc vừa mới tới, đều đeo nó ở trên cổ tay phải, bản thân nó có thể di chuyển, cũng có thể biến hình."
"Di chuyển? Biến hình?"
Thư Ngải gật gật đầu: "Chất liệu của nó vô cùng đặc biệt, anh đã xem qua “Kẻ Huỷ Diệt” chưa? Cấu tạo của nó cũng tương tự với trạng thái lỏng của kim loại đó vậy, mà chức năng của nó cũng nhiều. Chỉ cần tốn một ít điểm tích lũy, là có thể tùy ý thay đổi hình dáng và vị trí của nó, thế nhưng nó không thể rời khỏi thân thể của anh, tôi đã từng thấy có người biến nó thành dao găm gắn liền với tay của hắn. Kỳ thực, tôi lại thấy nó giống như là quả bom siết chặt ở trên cổ chúng ta, chỉ cần nó còn tồn tại, thì tất cả mọi người đều chạy không thoát khỏi khống chế của hệ thống."
"Chắc là, chỉ cần để nó dính với chân tay bị chém đứt, thì có thể ngắt được kết nối với hệ thống."
"Sau đó biến thành xác chết di động, ý thức đi đến một ‘Không Gian Hư Vô’." Thư Ngải lắc lắc đầu, "Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng tôi cảm thấy muốn từ nơi này tìm được đường ra, chạy trốn khỏi trò chơi là điều không có khả năng lắm."
Bàn tay Kiều Kinh Đình che lại vùng bụng bị đau đớn, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy cứ dựa theo quy tắc của trò chơi, trở thành 'Tôn'... mà 'Tôn' là đẳng cấp gì?"
Thư Ngải cười khổ một tiếng: " Cấp bậc của Trò chơi Vực sâu là tham chiếu các quân bài xác định ra đó, từ cấp 2 đến cấp 10 là cấp bậc phổ thông, lên trên nữa, chính là 'Dự thính giả'."
" 'Dự thính giả' ?"
"4 lá Jack là ‘Tướng’, 4 lá Queen là ‘Hậu’, 4 lá King là ‘Vương’, 4 lá Ace là ‘tôn’, 1 lá Black Joker là ‘Hắc ma’, 1 lá Red Joker là ‘Hồng Ma’, tất cả bọn họ đều được gọi chung là 'Dự thính giả'."
Hầu kết Kiều Kinh Đình nhấp nhô lên xuống, trong lúc nhất thời cậu nói không ra lời.
Chỉ mỗi một tên Trịnh Vệ mới có cấp 5, đã cho cậu cảm nhận được thể năng phi nhân loại là như thế nào, vậy nếu thăng lên được cấp bậc của những người kia, thì đến tột cùng sức mạnh đó đáng sợ đến mức nào chứ?
Dường như Thư Ngải nhìn thấu được tâm tư của cậu, nói: "Rất đáng sợ phải không, hiện tại đẳng cấp cao nhất ở trong game là King, là vương duy nhất, đã rất lâu rồi chưa thấy xuất hiện người thứ hai, cũng có thể hắn ta mãi mãi cũng không thể trở thành Ace."
Kiều Kinh Đình lắc đầu, cậu không có chút cảm giác sợ sệt nào, cậu chỉ cảm thấy hưng phấn, tên con trai nào mà không mang giấc mộng muốn có sức mạnh của quỷ thần để đảo điên chứ?!
Thư Ngải đứng lên: "Tôi có thể mang anh về nơi của tôi, hiện tại bộ dạng anh như thế này ở lại bên ngoài cũng không thể sống nổi mấy ngày."
Kiều Kinh Đình gật gật đầu.
Thư Ngải đột nhiên cao thấp đánh giá cậu, khẩu khí cũng đột ngột trở nên băng lãnh, nói: "Tuy rằng nhìn anh không giống người xấu, nhưng tôi vẫn nhắc nhở anh trước, đừng có tâm tư xấu, tôi không thể giết anh, nhưng cũng có thể đập nát chân tay của anh rồi ném anh cho bàn tử."
Kiều Kinh Đình nhíu mày, sau đó nở nụ cười. Cậu có thể hiểu được vì cái gì Thư Ngải lại cảnh giác như thế, dù sao thì Thư Ngả đối với cậu mà nói, là 2000 điểm tích lũy, một cô gái đơn độc giãy dụa cầu sinh ở trong thế giới như vậy, quả thật quá khó khăn.
Thư Ngải có chút thẹn quá hóa giận: "Anh cười cái gì?"
"Giúp tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần, nhưng nếu hại tôi, tôi cũng sẽ trả lại cho kẻ đó gấp mười lần." Kiều Kinh Đình cười như lưu mạnh, nói: "Nếu như cô thực sự không yên lòng, thì cứ trở về một mình thôi, lời tôi đã nói tuyệt đối sẽ không nuốt lời."
Thư Ngải chần chờ nhìn cậu một chút, "... Đi theo tôi đi."
Kiều Kinh Đình dùng tay chống lên thân cây, đứng lên từng chút từng chút một, cậu cắn răng, cất giọng yếu ớt như muỗi kêu: "Đi."
"Anh đi được không đó?"
"Không có việc gì."
"Tôi sẽ không để cho anh tới gần trong vòng 2m, cho nên anh đừng có hy vọng tôi dìu anh."
"Không cần."
Sau khi trở về làng, Kiều Kinh Đình nhìn thấy vẫn còn có người đứng ở bên ngoài, nên đang định đi vòng qua.
"Không sao, những người đó là NPC."
"Làm sao nhận ra được?" Những người kia không phải là người thật sao? Người máy mà cũng có thể làm giống với con người như đúc vậy à?
"Anh nhìn lên trên đỉnh đầu của bọn họ đi, tên màu vàng chính là NPC, còn màu xanh lá thì chính là người chơi."
Trong đầu Kiều Kinh Đình nghĩ đến tên, rồi nhìn sang, quả nhiên, trên đỉnh đầu của một NPC xuất hiện cái tên rất đại chúng. Cậu vừa nhìn về phía Thư Ngải, trên đỉnh đầu Thư Ngải xuất hiện tên màu xanh lá, bên cạnh còn có ghi cấp - 4.
Thư Ngải dẫn cậu vào một nhà dân. Diện tích ngôi nhà kia cũng không nhỏ, trang trí khá thanh lịch, sạch sẽ, thế nhưng lại không có thứ gì, trống rỗng.
"Nhà này là tôi thuê, nhà ở tân thủ thôn có chức năng bảo vệ người mới, nhà của tôi chỉ có tôi cho phép mới được vào, cho nên không có người mới nào có thể đến, chỉ có ở đây là an toàn nhất với anh."
Kiều Kinh Đình chậm rãi ngã lên trên giường ở phòng khách, ngay cả động đậy cậu cũng không muốn làm, đi cả một đoạn đường dài, quả thực là muốn mạng của cậu.
Thư Ngải nhìn bộ dáng thống khổ của cậu, mím mím môi, giải thích: " Một quyển trục chữa trị có giá tới 80 điểm tích lũy, tôi chỉ mua nổi một cái thôi."
"Cô không có nghĩa vụ phải giúp tôi, có thể cho tôi một nơi ở để dưỡng thương đã rất tốt rồi."
Thư Ngải gật gật đầu: "Anh nghỉ ngơi đi." Cô tắt đèn, đang định rời đi.
Kiều Kinh Đình nghĩ tới điều gì đó, hỏi, "Có phải chỉ cần tên thì có thể tra ra được tình trạng của một người không?"
Thư Ngải dừng chân đứng lại: "Những chức năng này đều phải cần có điểm tích lũy mới mở ra được, bây giờ anh không cần phải lãng phí điểm tích lũy của mình, anh muốn điều tra ai? Tôi có thể giúp anh."
Kiều Kinh Đình do dự một chút, "... Kiều Thụy Đô, Thụy của tuyết và Đô của thành đô."
Thư Ngải trầm mặc vài giây: "Kiều Thụy Đô, cấp 2, sinh ra ở phía tây đại lục Bạch hổ, tân thủ thôn Tất Nguyệt Ô."
Má Kiều Kinh Đình phồng lên, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà đơn giản, chân mày cau lại, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười trào phúng.
Quả nhiên, Kiều Thụy Đô cũng tiến vào trò chơi này.
"Hắn ta là..." Thư Ngải thấy sắc mặt Kiều Kinh Đình khác thường, muốn nói lại thôi.
Kiều Kinh Đình vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon."
Lúc cậu tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã hoàng hôn.
Kiều Kinh Đình nhìn trần nhà xa lạ, mất vài giây sững sờ, ký ức mới từ trong đầu óc hỗn độn tỉnh lại.
Ý nghĩ đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu cậu đó chính là—không biết bà ngoại như thế nào rồi.
Cậu thở dài, lấy mu bàn tay che lại đôi mắt, đau nhức của cơ thể cũng không ngăn được nổi đau ở trong lòng. Mẹ cậu ít khi ở nhà, cậu được một tay bà ngoại nuôi cho khôn lớn, từ nhỏ cậu vẫn luôn đi gây sự đánh nhau, cho nên bà đối với cậu rất nhạy cảm, thật vất vả mới nuôi cậu lớn lên biết hiểu chuyện một chút, có thể hiếu thuận với bà, kết quả lại...
Trong bệnh viện vẫn còn giữ lại mấy vạn, không có cậu, thân thích có chịu giúp đỡ chăm sóc bà hay không, nếu như xài hết số tiền đó rồi thì phải làm sao bây giờ?
Đến tột cùng thì cần phải mất bao lâu cậu mới có thể rời khỏi chỗ này, bà ngoại có thể chờ được đến ngày cậu trở về hay không? Cậu không biết, thậm chí cậu cũng không biết mình có thể sống được mấy ngày.
Cậu cắn răng bước xuống khỏi giường, lấy nước uống vài viên thuốc, lại ăn thêm chút gì đó.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng người đang nói chuyện, Kiều Kinh Đình nhanh chóng ngồi sụp xuống, lặng lẽ bò tới bên cửa sổ, từ bên trong khe hở rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một nhóm người đang cười đùa đi qua trước cửa nhà, trên miệng còn nói những câu chuyện cười hèn mọn hạ lưu, đúng là nhóm người bàn tử.
Trong mắt Kiều Kinh Đình chứa đầy sát ý lạnh lẽo, cậu nhớ mặt của những người này, bây giờ còn nhớ kỹ cả tên của bọn chúng, cậu muốn đem những cái tên này xóa đi từng cái từng cái một.
Cậu kéo chặt rèm cửa sổ lại, ngồi trở về trên giường, nghĩ đến quyển trục chữa trị, nghĩ đến 3 điểm tích lũy một con sóc, cậu cũng có chút đứng ngồi không yên, nhưng Thư Ngải vẫn chưa trở về, cậu không dám tùy tiện hành động. Dứt khoát thừa dịp có thời gian rảnh rỗi này, cậu tiến vào giao diện dành cho người chơi lần nữa, cậu phải nhanh chóng hiểu rõ hết tất cả các quy tắc của trò chơi.
Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, cặp song sinh vẫn đàng hoàng ngồi ở trên ghế tựa, chỉ có điều quần áo đã thay kiểu khác.
Tiểu Uyên cười nói: "Người chơi, cần giúp đỡ cái gì hả?"
"Cần quyển trục chữa trị." Kiều Kinh Đình tức giận nói.
"Có lẽ là anh mua không nổi đâu."
"Vậy cậu câm miệng ngay cho tôi."
Tiểu Uyên nhún nhún vai, tự chơi với dây giày của mình.
Đôi mắt Kiều Kinh Đình dời đến giao diện chính, cậu muốn nhìn cái nào, thì trong lòng liền suy nghĩ đến cái đó, có thể tự động lựa chọn một thanh menu nào đó.
Cậu tùy tiện mở ra một cột vũ khí, vũ khí được chia ra vũ khí lạnh, vũ khí nóng, ám khí, binh khí lớn và Ma huyễn binh khí. Cậu tò mò mở ra cột Ma huyễn binh khí, trong đó có mấy thanh menu cấp thấp, ví dụ như: binh khí có thuộc tính ma pháp, binh khí có nguồn năng lượng vô hạn, hồn binh khí, binh khí thần các loại….
Kiều Kinh Đình nhìn một hồi đầu óc có hơi mơ hồ, cậu quay lại xem vũ khí nóng, trong đó lại có binh khí hiện đại, binh khí tương lai và binh khí siêu cấp, cậu chọn thanh menu binh khí tương lai, bất ngờ thấy được có ống phóng rốc-két áp súc không khí khiêng trên vai. Món đồ chơi này được giải thích là không cần đạn pháo cũng có thể tạo nên thương tổn trong quy mô lớn, có giá là 1200 điểm tích lũy.
Càng xem về sau cậu càng mơ hồ, cái gì mà súng ngắn tự động ngắm bắn bằng băng và tia hồng ngoại, giải thích là có thể tự động thu thập nguồn nhiệt phóng ra đạn bằng băng, có giá là 400 điểm tích lũy. Còn có súng lục truy tìm nguồn nhiệt để giăng lưới, súng giảm thanh, súng phóng lựu đạn bốn chiều áp súc, theo thứ tự là 600, 400 cùng 6200 điểm tích lũy.
Còn có rất nhiều vũ khí siêu thực mà giải thích của nó cậu xem cũng không hiểu đó là cái gì, Kiều Kinh Đình nhìn hoa cả mắt, thoát lại ra ngoài, tùy tiện tìm tòi những vật khác, càng xem đầu óc cậu càng hỗn độn.
Tiểu Thâm lạnh băng nói: "Nếu như anh nghĩ có thể xem hết tất cả đồ vật có trong giao diện một lần, vậy anh cần phải không ngủ không nghỉ mất 16 ngày mới có thể xem lướt qua hết."
Kiều Kinh Đình tắt đi trang binh khí, về lại trang chủ: "Mỗi lần tôi tiến vào giao diện đều phải nhìn thấy các người à?"
"Nếu như anh mở ra ở bên ngoài thì sẽ không thấy." Tiểu Uyên nhún nhún vai, "Cái kia là bản giao diện thu gọn, chỉ nêu ra những thay đổi, nhưng anh còn có rất nhiều thứ cần đến sự cố vấn của chúng tôi, rất nhiều người chơi thích tiến vào đây lúc ăn trưa."
Kiều Kinh Đình liếc mắt: "Tôi sẽ tận lực hạn chế đi vào."
"Thế nào, anh có ý kiến gì với chúng tôi không?" Tiểu Uyên nháy mắt, "Nhắc nhở anh một chút nha, tinh linh của hệ thống là có thiện cảm lắm đó, nếu độ hảo cảm của anh đối với chúng tôi cao, biết đâu chúng tôi còn có thể cho anh một chút ngạc nhiên."
"Ví dụ như?"
"Điều kinh ngạc đương nhiên là không thể nói cho anh biết được rồi." Tiểu Uyên cười đùa nói, "Nếu như anh thường tán gẫu với chúng tôi, khích lệ chúng tôi, mua quần áo và đồ ăn vặt cho chúng tôi, là có thể tăng cường độ thiện cảm rồi."
"Không cần." Kiều Kinh Đình nghe được có tiếng mở cửa, cậu thoát ra khỏi giao diện của trò chơi.
Thư Ngải đóng cửa chính lại, Kiều Kinh Đình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã tối đen.
"Anh tỉnh rồi hả, khá hơn chút nào không?"
"Cũng được." Kiều Kinh Đình nói, tận cùng của đau đớn có thể là cái chết, ít nhất hiện tại, mặc dù cậu không động đậy được, nhưng ít ra còn có thể thở, "Đêm nay cô có thể dẫn tôi đến chỗ đánh quái không?"
"Tôi mới từ chỗ đó trở về." Cả người Thư Ngải đầy vẻ mệt mỏi, tự rót cho mình một chén nước, cô ngước cổ lên, một hơi uống cạn sạch, sau đó đem chén nước đặt mạnh lên bàn, quay đầu nhìn Kiều Kinh Đình, nghiêm mặt nói, "Anh thật sựu sẽ giúp tôi giết chết Hàn Bân."
"Nhất định." Kiều Kinh Đình không chút do dự mà trả lời.
Thư Ngải cắn cắn môi: "Hôm nay tôi kiếm được 24 điểm tích lũy, nếu không phải người của Hàn Bân đến, tôi còn có thể giết thêm một ít quái nữa. Chờ đến nửa đêm, tôi dẫn anh đi đến chỗ mấy con sóc kia, hai chúng ta hợp tác, mất nhiều nhất là hai đên thì có thể kiếm được 80 điểm tích lũy."
"Mấy con chuột robot đó rất lợi hại hả? Bình thường ở mấy chỗ đánh quái có cấp bậc thấp đó, hình như có bảo vệ người chơi." Kiều Kinh Đình nói thêm, "Đại đa số game online đều như thế cả."
"Có. Mấy điểm đánh quái ở Tâm Nguyệt hồ, hầu như đều là hình thức bị động công kích. Chỉ khi có người chơi tới gần chúng nó trong phạm vi 1m, mới bị công kích, đi xa khu vực đánh quái, chúng nó sẽ dừng công kích lại. Thông thường, một người chơi mới hoàn toàn chưa từng cường hóa, thì dựa vào đánh lén và lặp đi lặp lại nhiều lần để diệt quái, một ngày cũng có thể diệt được một hoặc hai con." Thư Ngải nhìn cậu, "Nếu như là anh, chắc là có thể nhanh hơn một chút."
"Nếu như đánh chính diện thì sao?"
"Đánh chính diện, chưa từng cường hóa thì khả năng giết chết mấy con sóc đó không nhiều lắm." Thư Ngải lắc lăc đầu, mói tiếp: "Kỳ thực tôi đã tính qua, nếu như không phải Hàn Bân cướp điểm tích lũy của chúng ta, một người chơi cấp 3, dùng hết tất cả điểm tích lũy để cường hóa bản thân mình, thì giết chết mấy con sóc đó cũng không có chút khó khăn nào."
"Điểm tích lũy bọn họ cướp đi, chúng ta sẽ lấy lại." Kiều Kinh Đình nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.
Đến khoảng 3h sáng, hai người ra khỏi nhà.
Kiều Kinh Đình tốn 10 điểm tích lũy để mua một thanh trường đao bằng thép tinh luyện. Lúc mới bắt đầu cậu có 20 điểm tích lũy, bây giờ chỉ còn dư lại con số ít đến cực kỳ đáng thương 5 điểm. Trước khi đi, cậu đã uống không ít thuốc giảm đau, bằng không ngay cả đao cậu nhấc cũng không lên.
Nơi bọn sóc ở, cách thôn không tới 1km, rất nhanh bọn họ đã đến nơi.
Ẩn dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa từng cái từng cái bóng đen xì, đầu thì nhỏ còn thân thể lại lớn, còn kéo theo cái đuôi dài đằng đẵng, cứ đứng im như vậy và không hề động đậy, trông giống hệt như đàn Zombie đang đứng, hình ảnh này nhìn có chút kinh dị.
Hai người chậm rãi đến gần.
Từng con từng con chuột lớn màu xám xuất hiện trong tầm mắt, mỗi một con đều cao bằng một người lớn. Sau khi Kiều Kinh Đình nhìn rõ ràng, cậu đã xác định con chuột bản thân mình gặp bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ kia chính là con sóc này.
Thư Ngải dường như đọc hiểu được những gì cậu nghĩ từ trong ánh mắt của cậu, cũng giống như Kiều Kinh Đình, cô càng thêm nghi ngờ.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách an toàn ít nhất 1m, quả nhiên tụi nó không phản ứng chút nào.
Thư Ngải nói: "Chúng tôi đều là đánh lén từ phía sau lưng, trước tiên chém chân nó cho bị thương, sau đó tìm cơ hội chém lên đầu hoặc tim của nó, nếu như một lần không được thì bỏ chạy cho xa, sau đó sẽ quay lại thử tiếp."
"Phương pháp đó hiệu suất rất thấp."
Thư Ngải bất mãn nói: "Hiệu suất của anh sẽ càng thấp hơn, anh nhìn tôi làm mẫu trước đã." Cô vừa nói xong, một đao bổ về phía đùi phải của con sóc.
Chương trình trong người con sóc lập tức được khởi động, trong chớp mắt ánh sáng màu xanh lục được chiếu ra, xoay người lại, móng vuốt ập tới, tốc độ phản ứng kia quả thực cũng không chậm. Dĩ nhiên là Thư Ngải đã quen tay hay việc, hạ thấp người xuống tránh thoát được một trảo này, lưỡi dao bổ nghiêng xuống giữa hai chân con sóc lớn, sau đó né qua bên phải con sóc nhảy ra phía sau, con sóc cũng kéo cái chân què đuổi theo, vồ liên tục vào thắt lưng của cô muốn giữ lại.
Kiều Kinh Đình cảm thấy phương thức công kích kia nhìn rất quen mắt, lập tức cậu nhớ tới, lúc ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’, ở khoảng cách gần, mặt đối mặt với con sóc cậu đã bị nó chụp cắn mấy trăm lần.
Cậu đã đánh võ đài phi pháp được khoảng 4 hay 5 năm gì đó. Lúc mới bắt đầu, cậu cùng một ít du côn, lưu manh ẩu đả với nhau, thắng một trận được trả 80 đồng tiền, cho đến lúc đứng trên võ đài chuyên nghiệp để đánh nhau, thu nhập của cậu đã lên tới 5, 6 con số. Cậu là một tên du côn chưa từng một lần được tiếp thu qua huấn luyện chính quy, nhưng vẫn còn sống  ở trên sàn đấu phi pháp, chính là dựa vào nhạy cảm trời sinh, năng lực quan sát và tính liều mạng không sợ chết. Quan sát phương thức công kích của đối thủ là bản lĩnh để cậu bảo mệnh, ngay lúc cậu bị chụp trúng, cậu đã mơ hồ tìm ra được quy luật công kích của con sóc, dù sao thì thứ đồ chơi này cũng chỉ là máy móc, là chương trình được cài đặt, không thể sánh được với con người giảo hoạt khó lường.
Thư Ngải linh hoạt né tránh, ngăn cản móng vuốt và răng nanh dài của con sóc, tuy rằng động tác không hề có quy tắc hệ thống gì, nhưng trên cơ bản cũng có thể né tránh chém trúng, nhưng do tốc độ nhanh và sức bật cao, không mấy chốc đã chém bị thương một cái chân của con sóc, bắt được kẽ hở, đâm một đao vào tim.
Thân thể con sóc run lên, loảng xoảng rồi ầm một tiếng ngã xuống đất.
Thư Ngải thở một hơi: "Nhìn thấy không? Hai người chúng ta hợp tác, rất nhanh sẽ nhiều lên."
"Tôi nghĩ để tôi thử một mình thử xem." Kiều Kinh Đình nói.
Thư Ngải nhíu mày lại: "Có phải là anh quá tự tin đối với bản thân mình không? Thương thế của anh còn chưa khỏi, hơn nữa còn chưa từng cường hóa, khả năng ngay cả trường đao anh cũng chưa từng dùng qua đi."
Kiều Kinh Đình không để ý tới cô, nhấc đao lên nhắm về phía một con sóc gần nhất đi đến. Cậu đứng lại trước mặt con sóc, vung đao bổ về phía trái tim của nó.
Mắt con sóc lập tức chiếu ra ánh sáng màu xanh lục, vung móng vuốt chụp về phía cậu.
Chính là như vậy, đầu tiên là vuốt trái, sau đó là vuốt phải, khoảng cách thời gian không tới một giây, độ cao đại khái là 1m6 và 1m4, sau 7 lần công kích bằng móng vuốt liên tiếp là nhào lên cắn một cái, tiếp theo vẫn là móng vuốt, và tần suất nhào lên cắn cũng sẽ tăng, khoảng mấy lần... Nói chung là, sau một lần hung dữ nhào tới cắn, sẽ lặp lại quá trình trên một lần nữa.
Kiều Kinh Đình một bên công kích một bên lui về sau, tuy rằng không thể gây tổn thương cho con sóc, nhưng lại tránh được mỗi lần nó công kích.
Thư Ngải kinh ngạc đứng ở một bên nhìn.
Kiều Kinh Đình cứ như vậy tránh đòn công kích của con sóc khoảng ba, bốn phút, lần đầu tiên cậu chịu không nổi rồi, đầy mặt cậu đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, thuốc giảm đau cũng sắp không còn tác dụng rồi, rốt cục cậu cũng thăm dò rõ ràng quy luật công kích của con sóc, nắm chặc tay cầm đao cậu xoay người, đâm thẳng vào trái tim của nó.
Thư Ngải trừng lớn mắt, hiển nhiên là không thể tin được.
Kiều Kinh Đình thả lỏng người ngồi trên mặt đất, miệng vẫn còn thở hổn hển, trước mắt đột nhiên xuất hiện một loạt chữ nhỏ sáng ngời.
"Chúc mừng người chơi Kiều Kinh Đình đã giết chết sóc, thu được 3 điểm tích lũy. Lần đầu tiên ở trong game ngài thu được điểm tích lũy, mở khóa thành tích ' Chúc phúc mầm non ', kính tặng ngài 20 điểm tích lũy."
Kiều Kinh Đình nháy mắt một cái: " 'Thành tích' ?"
"Ừ, trong game có đủ loại thành tích,chỉ cần đạt được điều kiện đặc biệt." Thư Ngải đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, "Thật giống như anh có thể biết con sóc công kích làm sao vậy, mỗi một đòn tấn công đều tránh được.  Tôi phải thực chiến rất lâu mới có thể tránh được đó."
"Tôi ở trong cái ‘Không Gian Hư Vô’ kia, bị nó chụp cắn rất lâu, bởi vì chúng tôi không thể chạm vào nhau, cho nên tôi cứ đứng ở trước mặt nó để cho nó chụp cắn, nó công kích như thế nào tôi xem rất rõ."
"Thì ra là như vậy." Thư Ngải gật gật đầu, "Xem ra ‘Không Gian Hư Vô’ kia đã giúp anh một việc lớn rồi, nếu như anh có thể dùng tốc độ này giết sóc, tối nay có thể mua quyển trục chữa trị rồi."
Kiều Kinh Đình đã đau đến mức xanh cả mặt, cậu thở hổn hển nói: "Tôi không được, thế nhưng tôi có thể hướng dẫn cho cô tấn công chính diện nó, đảm bảo so với phương pháp của cô nhanh hơn gấp mấy lần."
Trong mắt Thư Ngải lóe lên ánh sáng, đương nhiên là rất nóng lòng muốn thử.
"Đi thôi."
Thư Ngả nhấc đao lên, hướng về phía một con sóc chạy tới.

Hết chương 4.

Rocket

Súng lục

Súng ngắn

Súng phóng lựu.


Truyện audio - Trò Chơi Vực Sâu - Q1-Chương 4.