Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Chương 3:
Kiều Kinh Đình mở mắt ra.
Cậu cũng không thể xác định được là bản thân mình có phải đang mở mắt hay không, bởi vì trước mắt cậu là một mảng đen kịt.
Xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi chắc cũng có thể nghe được, hơn nữa hình như chẳng có thứ gì, cậu không cảm giác được đau đớn, không cảm giác được nhiệt độ, không cảm giác được gió, thậm chí cảm giác hô hấp của mình cậu cũng không thấy, dường như cậu đã mất đi... Cảm giác.
Cậu đã chết rồi sao? Cậu đang ở chỗ nào? Là thế giới sau khi chết sao?
Cậu sờ sờ thân thể của mình, sau đó ngây ngẩn cả người. Đó thực sự là một trải nghiệm có một không hai. Cậu có thể cảm nhận được thân thể của mình, ví dụ như, cậu biết mình đang nắm chặt tay, hoặc đứng dậy, bước đi, thế nhưng cậu lại không sờ được tới nó, cũng không đụng đến được bất cứ đồ vật gì, kể cả thân thể của chính mình.
Sau khi chết chính là như vậy sao? Cậu đã biến thành quỷ hồn rồi?
Cậu nhìn xung quanh, rồi du đãng ra bốn phía, nơi này không có bất cứ thứ gì, ngay cả thân thể của cậu cũng không thấy, giờ cậu thật giống như một cô hồn, bị đày tới bên bờ của thế giới, xung quanh là tối tăm bị dồn nén, ngay cả gió cũng thổi không lọt vào, nơi đây chỉ có bóng đêm và cô độc.
Không biết cậu đã du đãng như vậy bao lâu, lúc cậu tưởng chừng như sắp phát điên và muốn gào thét, thì đột nhiên, từ xa xa xuất hiện một tia sáng nhỏ yếu ớt. Cậu mừng như điên, nhớ tới khi cậu bị rớt xuống biển cũng có một chùm sáng xuất hiện, cậu mang theo chút hi vọng mong manh đi về phía ánh sáng đó, nếu như có thể cho cậu thêm một cơ hội sống lại nữa, cậu nhất định sẽ quý trọng nó, cho dù là vì bà ngoại hay là vì cậu, thì cậu cũng sẽ nhẫn nhịn, cũng sẽ không nhất thời hung ác nữa.
Cậu cảm giác được mình đang bước đi, thế nhưng nơi này hình như không có lực hút của trái đất, tia sáng nhỏ kia rõ ràng nhìn trông rất xa, thế nhưng cậu chỉ cần bước vài bước đã đến.
Đi vào tia sáng kia, cậu nhìn thấy có một con chuột lông xám cao gần bằng người, nói đúng hơn đó là một con chuột robot, trên người nó có nhiều chỗ da lông bị bóc ra thành từng mảng, lộ ra cả kim loại và dây điện bên trong, đuôi của nó bị kéo cụp ra phía sau, nhìn qua vô cùng tàn tạ.
Kiều Kinh Đình cảm thấy thật khó mà tin được, đây rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục vậy, vì sao lại xuất hiện một con chuột robot bị hỏng ở đây?
Không nhịn được tò mò, nên cậu muốn đi tới sờ lên bộ da lông của con chuột kia thử, nhưng đúng lúc đó, hai mắt chuột đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục, đuôi cũng vung lên, giơ cao móng vuốt lớn chụp về phía Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình cả kinh, theo bản năng trốn ra sau, cậu cũng không biết mình có né tránh được hay không, thậm chí cậu còn không biết thân thể mình đến tột cùng có chuyện động được hay không nữa.
Nói chung, cậu không thấy có cảm giác đau, nhìn con chuột vung móng vuốt qua, vung một lần rồi lại hai lần, cậu càng lui về sau, con chuột lại càng đuổi theo. Các động tác, rượt đuổi, vung móng vuốt, nhào lên cắn, cứ tiếp tục như thế, dường như là nó đang quyết tâm phải đẩy cậu vào chỗ chết.
Lúc mới đầu Kiều Kinh Đình còn liều mạng lui về phía sau, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện, con chuột không đụng được tới cậu, mà cậu cũng không đụng tới được con chuột, nhìn con chuột kia cứ đánh vào không khí trông rất buồn cười, còn có hơi chút tẻ nhạt, vì vậy cậu ở một bên vừa lui về phía sau, một bên vừa quan sát động tác của con chuột, dù sao thì cậu cũng không có chuyện gì khác để làm.
Cậu cứ nhìn mãi như thế cho đến khi nhìn chán nhìn chê con chuột mặt to khó coi xiêu vẹo đó, mà khoảng cách giữa hai người thì vẫn cứ lúc xa rồi lại lúc gần. Kiều Kinh Đình biết, ở trong không gian này không thể dùng lẽ thường để phán đoán được, cho nên cuối cùng cậu có thể thoát khỏi sự quấy rầy của con chuột hay không, và cậu có chạy được không, chạy xa hay không, dường như cũng chẳng có quan hệ gì với cậu cả, mà phải dựa vào toàn bộ vận khí, hoặc là một loại quy luật nào đó mà cậu vẫn còn chưa rõ.
Ngay khi cậu định sẽ từ bỏ, thì trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng, trong chớp mắt ý thức của cậu lại bắt đầu mơ hồ.
Cậu bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt mà cậu quen biết, một nửa xinh đẹp còn một nửa thì dữ tợn.
"A..." Cô gái khẽ gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại, đôi mắt trợn lên tròn xoe, khiếp sợ nhìn cậu.
Kiều Kinh Đình cũng kinh ngạc nhìn lại cô, hết nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Chuyện gì đã xảy ra? Không phải là cậu đã chết rồi sao? Cậu bị đám người kia chém đứt cánh tay, sau đó cậu tiến vào một không gian thần bí, bị một con chuột robot chạy theo đuổi cắn, sau đó... Sau đó?
"Anh, anh không chết hả?" cô gái nhỏ lắp ba lắp bắp hỏi.
"Tôi..." Kiều Kinh Đình vừa mới mở miệng, đau đớn bị cậu tạm thời quên đi bỗng như thủy triều ập đến, trong phút chốc xâm nhập vào toàn bộ thân thể cậu, cậu phát ra tiếng kêu gào vì đau đớn, cả khuôn mặt cũng đều vặn vẹo.
"Anh đừng động đậy, toàn thân anh đều là vết thương." Cô bé vẫn còn dùng vẻ mặt cổ quái mà nhìn cậu, "Sao anh lại không bị chết? Anh, anh rõ ràng là đã không còn thở nữa mà."
"Tôi... Không biết..." Kiều Kinh Đình cắn răng, cố nén đau đớn, "Những người kia đâu rồi?"
"Đi rồi." Cô mím môi, cau mày, tựa hồ như không biết phải làm sao với Kiều Kinh Đình bây giờ.
"Tôi, tay của tôi..." Kiều Kinh Đình nhớ tới bàn tay mình bị chém rơi trên mặt đất, người chưa từng trãi qua sẽ không thể nào hiểu được chân tay bị đứt sẽ đau đớn đến nhường nào. Thống khổ kia không chỉ về sinh lý, mà tâm lý cũng bị tàn phá rất nghiêm trọng.
"Ở trên mình anh đó, tôi giúp anh nhặt về nè." Ánh mắt của cô do dự nhìn lên người Kiều Kinh Đình, dường như là muốn xác định xem cậu bây giờ đang là người hay là quỷ.
Kiều Kinh Đình cầm lấy bàn tay bị đứt lìa của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác không biết là tư vị gì.
Cô bé thở dài, lầm bầm nói: "Coi như là tôi xui xẻo, vốn định nhặt xác cho anh để kiếm 30 điểm tích lũy, nhưng anh đã sống lại rồi, ngược lại tôi còn phải giúp đỡ anh nữa chứ...." Trên tay cô bé bỗng nhiên xuất hiện một quyển trục da dê ố vàng.
Kiều Kinh Đình nhận ra vật kia, Quyển trục này giống y đúc với quyển trục mà tinh linh hệ thống đã dùng để chữa trị vết thương trên cánh tay cho cậu.
Quyển sách nhẹ nhàng bây đến, mở ra, lộ ra đồ án lá cây màu xanh lục, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng xanh, bọc đoạn cổ tay và cái tay bị đứt của Kiều Kinh Đình lại, Kiều Kinh Đình kinh ngạc nhìn tay của mình và đoạn cổ tay đang nối liền lại với nhau, xương cốt, mạch máu, dây thần kinh, các thớ thịt và da, tất cả đều đang nối lại với nhau, cuối cùng, tay của cậu lại một lần nữa quay về thân thể của mình!
Kiều Kinh Đình cố nén đau đớn, kích động chống đỡ thân thể rồi nâng mình dậy, cậu cử động cổ tay, nhúc nhích ngón tay, ngoại trừ cái vòng ngân băng đang đeo trên cổ tay bị cắt một đường vô cùng chói mắt, thì còn lại tất cả đều như mới.
Kiều Kinh Đình thở ra một hơi thật sâu, giống như vừa được hồi sinh, mặc kệ hiện tại ở trong lòng cậu có bao nhiêu nghi vấn, ít nhất cậu vẫn còn sống! Cậu nhìn về phía cô bé kia, trịnh trọng nói: "Cảm ơm, tôi nợ cô một ân tình."
"Không chỉ là một ân tình thôi đâu, anh còn nợ tui một cái quyển trục nữa, đắt lắm đó." Cô bé lại nói, "Những vết thương khác thì tự anh dưỡng đi, hoặc là anh tự nghĩ biện pháp kiếm điểm tích lũy, rồi đi mua quyển trục chữa trị."
"Tôi sẽ trả lại cho cô."
"Hay là trước tiên anh cứ nghĩ làm sao để bảo mệnh đi đã."
Kiều Kinh Đình đang ra sức liều mạng cử động cổ tay, cảm giác được tay của mình đã trở về vị trí cũ thật chân thực.
Lúc này, cậu mới có thời gian nhàn hạ đi quan sát xung quanh, bọn họ đang ở trong một rừng cây u ám, sắc trời đã muộn, chỉ có chút sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu rọi, dưới ánh sáng như vậy, nửa bên mặt của cô bé nhìn qua cực kỳ khủng bố. Cậu hiếu kỳ hỏi: "Cái quyển trục đó, thương tổn gì cũng có thể chữa trị sao?"
"Chỉ cần còn lại một hơi thở là có thể chữa trị."
"Vậy..." Kiều Kinh Đình nhìn mặt của cô, muốn nói lại thôi.
Cô bé bình tĩnh nói: "Đây là một kỷ niệm."
Kiều Kinh Đình cũng không hỏi nhiều, lần nữa nói: "Cám ơn cô, tôi tên là Kiều Kinh Đình,."
"Thư Ngải, ngải của từ ngải thảo." Thư Ngải nhìn Kiều Kinh Đình từ trên xuống dưới, nói tiếp "Rốt cuộc thì anh đã làm thế nào để sống lại thế?"
"Tôi cũng không biết... Tôi tiến vào một nơi rất kỳ quái, một mảng đen kịt..." Kiều Kinh Đình đem toàn bộ sự việc mình vừa trãi qua kể lại một lần cho Thư Ngãi nghe.
Thư Ngả càng nghe, mày nhíu càng chặc: "Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói tới nơi nào như vậy cả."
"Lẽ nào bị chém đứt tay sẽ đi vào chỗ đó?"
"Trong thôn mỗi ngày đều có người chịu đủ loại thương tổn, chỉ đứt có mỗi cái tay thì có gì đáng nói chứ. Nhưng mà, anh nói tới con chuột robot, không phải là sóc ở bên ngoài thôn chứ?"
"Sóc?"
"Ừh, là quái cấp thấp nhất để người chơi tích điểm, giết chết một con có được tới 3 điểm tích lũy luôn đó."
Kiều Kinh Đình há to miệng: "Cho nên, cái thế giới này thật sự giống như đang chơi game online?" Cậu bây giờ một chút sức lực để ngồi thẳng thân thể cũng không có, vì vậy phải dịch đến bên cạnh cây đại thụ, mỗi một động tác hạ xuống, đều chạm tới miệng vết thương trên toàn thân, đau đến nỗi trên trán cậu đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Anh đừng có lộn xộn." Trong tay Thư Ngải lại xuất hiện ra mấy hộp thuốc, đứng từ xa mà ném lên trên người cậu, "Thuốc này rất là tốt đó, lại còn rẻ nữa, vừa cầm máu, vừa hạ sốt và cũng vừa giảm đau, anh cứ uống trước đi."
Kiều Kinh Đình thở ra một hơi dài, đưa viên thuốc chua xót vào miệng thuận theo nướt bọt nuốt xuống. Sau đó cậu sờ sờ lên chỗ bị thương, xương sườn bị gãy mất hai cái, xương sống chắc chắn cũng bị nứt ra rồi, đầu thì không biết tổn thương ra sao, dù sao giờ cậu cũng vừa đau vừa choáng lại còn muốn ói, ngoại trừ cánh tay bị đứt được nối trở về, thì cả người cậu so với phế nhân cũng không sai biệt lắm. Cậu nhẹ giọng nói: " Bên trong hệ thống cái gì cũng có thể mua được hả?"
"Cũng gần như thế."
"Trong game online cũng đâu có bán thức ăn với thuốc."
Thư Ngả nói: "Đây là một game online rất 'Chân thực', liều mạng cắn xé nhau không phải là nhân vật giả thuyết, mà là chính bản thân anh."
Kiều Kinh Đình im lặng một chút, hỏi: "Tại sao tôi lại ở chỗ này? Đám người kia đâu rồi?"
"Bọn họ chém tay xong, thấy anh không còn hô hấp, không nhúc nhích nữa. Bọn họ nghĩ là anh chết rồi, nên để tôi đi nhặt xác." Thư Ngải chỉ chỉ cái hố bên cạnh, nói tiếp: "Sau khi trời tối, tui tha anh tới đây, muốn đem anh đi chôn."
Lúc này Kiều Kinh Đình mới chú ý tới cái hố mới đào kia, cậu kinh ngạc nói: "Cô đào hả?" Một cô gái gầy gò như thế mà có thể tha một tên con trai nặng hơn 70kg tới đây, còn đào một cái hố lớn đến như vậy nữa chứ!?
"Há, chuyện này làm cho anh cảm thấy rất kỳ quái?" trong giọng nói của Thư Ngải hơi có chút trào phúng.
Kiều Kinh Đình nở nụ cười tự giễu, chuyện xảy ra ngày hôm nay, có cái nào không vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cậu đau chứ, cậu nói: "Cô cũng cường hóa." Nói đến hai chữ "Cường hóa" này, cậu đã không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, cậu đã hoàn toàn tiếp nhận tình cảnh của mình.
"Ừ, tui là cấp 4." Thư Ngải nói, " Những người mới nãy đánh anh kia, thì chỉ có bàn tử là cấp 4, còn mấy người khác đều là cấp 3, Vệ ca là cấp 5. Mỗi lần thăng cấp, sẽ nhận được điểm thưởng tích lũy, dùng điểm tích lũy đó để cường hóa bản thân mình."
"Vệ ca là lão đại của bọn họ à?"
"Trịnh Vệ hả? Không phải, lão đại của Tâm Nguyệt hồ là một gã đàn ông cấp 6." Nói đến đây, trong đôi mắt bình tĩnh của Thư Ngải đột nhiên lóe lên hận ý nồng đậm.
Kiều Kinh Đình cảm nhận được điều đó, cậu chuyển động cổ tay, nói: "Cô đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp lại, đáp lại thứ mà cô muốn."
Thư Ngải nhíu mày: "Hả?"
"Tôi sẽ cường hóa bản thân mình, tôi sẽ giết tên bàn tử và Vệ ca, còn có cả lão đại của Tâm Nguyệt hồ nữa." Kiều Kinh Đình liếc mắt nhìn cô, "Cô muốn giết hắn ta phải không?"
Lồng ngực Thư Ngải hơi phập phồng, giọng nói cũng có chút run: "Hắn ta... Giết anh của tôi, lúc tui còn sống, nhất định phải nhìn thấy hắn ta chết!"
"Cô sẽ thấy được, coi như đó là tạ lễ của tôi dành cho cô." Cậu dừng lại một chút, cũng sẽ không uổng phí cậu phải chịu đựng cực khổ, tay của cậu cũng sẽ không bị đứt, hết thảy những gì cậu từng chịu đựng, cậu muốn mấy người kia phải trả lại gấp mười lần!
"Anh định làm gì?"
"Tinh linh của hệ thống có nói, giết chết người có đẳng cấp cao hơn so với mình, thì sẽ có thêm điểm thưởng tích lũy. Chỉ cần vết thương của tôi lành lại là có thể thừa dịp bọn họ ngủ liền lẻn vào..."
"Không được, người từng được cường hóa, thần kinh cực kỳ nhạy cảm, với thực lực của anh bây giờ, đêm đầu tiên nhất định sẽ bị phát hiện." Thư Ngải nghiêm mặt nói, "Đừng lấy tiêu chuẩn đánh giá ở ngoài đời thực áp dụng cho người ở nơi này, anh ngay cả tôi cũng đánh không lại."
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại nhìn cô, biểu thị rõ ràng rằng mình không tin, cậu đã gặp liên tiếp rất nhiều thất bại, hiện tại một cô bé thấp hơn cậu gần nửa cái đầu cũng nói với cậu là mình mạnh hơn?
Thư Ngải liếc mắt nhìn cậu, xoay người chạy đến bên cạnh một thân cây. cô chạy lấy đà một chút, sau đó hai chân nhanh chóng đạp lên thân cây, mượn xung lực, bỏ qua trọng lực bình thường chạy một hơi lên thân cây cao ba, bốn mét, sau đó thả người nhảy một cái, hai tay nắm lấy cành cây to lớn, cả người xoay một vòng, rồi nhảy xuống, vững vàng tiếp đất. Cô nhìn Kiều Kinh Đình, hất hất cằm lên, "Anh có thể làm được như thế không?"
Khóe miệng Kiều Kinh Đình giật giật, mất nửa ngày cũng nói không ra lời.
Cậu làm không được.
"Đây chính là thực lực của người đã từng cường hóa, miễn là có điểm tích lũy, thì cơ thể có thể lợi hại hơn rất nhiều so với người bình thường."
Kiều Kinh Đình ho nhẹ một tiếng: "Cô và bàn tử đều là cấp bốn, nhưng mà tôi lại cảm thấy cô có tốc độ nhanh hơn so với bàn tử."
"Không sai, hắn ta cường hóa không bằng tôi." Thư Ngải nói, "Tôi cường hóa cũng chưa đủ tốt, nhưng so với người bình thường đã rất lợi hại rồi, trước khi tiến vào nơi này, ngay cả chạy trăm mét tôi chạy cũng không nổi."
Kiều Kinh Đình trầm ngâm nói: " 'Cường hóa' là có thể trực tiếp thay đổi tố chất thân thể của con người..."
"Đúng vậy, nhưng đây chỉ là điều phổ biến nhất trong cái trò chơi quỷ dị này mà thôi."
"Vì sao?" Giọng Kiều Kinh Đình khàn khàn, hỏi: " Vì sao chúng ta lại ở đây, đây là nơi nào, là ai đã tạo ra?"
Thư Ngải lắc đầu một cái, ánh mắt ảm đạm: "Không có ai biết, chúng ta giống như là một đám khỉ bị nhốt ở trong lồng, tự giết lẫn nhau, chắc là ở một nơi nào đó, cũng có người đang quan sát chúng ta, nhưng cũng có lẽ đây là một thí nghiệm, có lẽ là để tìm niềm vui. Vô luận là như thế nào đi nữa thì nơi này cũng không phải là khoa học kỹ thuật mà loài người có thể đạt được. Nếu như không nghĩ ra, vậy cứ dứt khoát đừng suy nghĩ nữa."
"... Cô đã từng thấy qua hacker ..."
"Đã từng, tất cả mọi người cũng đều có ý nghĩ tương tự với anh, ví dụ như, chúng ta đang trãi qua những việc giống như trong phim 'The Matrix', cơ thể của chúng ta bị đặt ở trong lồng được nuôi bằng dịch dinh dưỡng, trên người cắm đầy mấy cái ống, còn ở thế giới này chỉ có ý thức của chúng ta tồn tại mà thôi, hết thảy tất cả đều là chương trình mô phỏng tạo nên, cách giải thích như vậy là hợp lý nhất rồi." Thư Ngải nhìn Kiều Kinh Đình, nói tiếp: "Thế nhưng, không ai có thể chứng thực, cũng không có ai muốn dùng cái chết để đi chứng thực. Hơn nữa, dù cho có đang ở bên trong 'The Matrix' đi nữa thì trình độ khoa học kỹ thuật cũng cách thế giới thực của chúng ta rất xa."
Kiều Kinh Đình im lặng trong chốc lát, Thư Ngả nói đúng, việc không nghĩ ra, vẫn là đừng nên suy nghĩ nữa, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn. Cậu thở hỗn hà hỗn hễn, sau đó còn ho khan thêm mấy lần, phun ra một ngụm máu, nói tiếp: "Cô nói bàn tử cường hóa không bằng cô? Vì sao?"
"Tôi nói cho anh biết tình huống trong thôn thì anh liền hiểu." Thư Ngải đặt mông ngồi xuống trên bãi cỏ, hai tay ôm đầu gối, tư thế kia là tư thế vô cùng thiếu cảm giác an toàn, " Lão đại của Tâm Nguyệt hồ tên là Hàn Bân, là một gã đàn ông cực kỳ thâm độc. Sau khi hắn ta đắc thế, ở Tâm Nguyệt hồ làm vua một cõi. Tất cả mọi người trong thôn kiếm được điểm tích lũy, đều phải định kỳ thu gom lại, để cho hắn ta đến phân phối, trong đó tám, chín phần mười đều phải cống hiến cho hắn ta mua đủ loại vật phẩm, còn lại một chút ít ỏi để dùng cho việc ăn uống và cường hóa bản thân mình, thậm chí hắn ta còn khống chế tất cả mọi người, tùy theo ý của hắn ta mà có cho họ thăng cấp hay không." Hai tay Thư Ngải nắm thật chặt, giọng nói cũng đang run rẫy, "Đàn ông ở Tâm Nguyệt hồ đều là nô lệ của hắn ta, còn phụ nữ thì chỉ cần hơi có chút nhan sắc, liền bị bọn họ..."
Kiều Kinh Đình càng nghe trong lòng càng lạnh, Dù cho bất luận ở nơi nào thì một khi dã man thay thế quy tắc bình thường, những thú tính được ẩn giấu bên trong con người đều sẽ được phóng thích.
Thư Ngải nở nụ cười tự giễu: "Tôi có khuôn mặt như thế này, hơn nữa đẳng cấp cũng coi như cao, cho nên mới an toàn một chút, cũng tự do một chút. Tất cả các thông tin của anh, người khác không thể nhìn thấy, thế nhưng với Hàn Bân thì ngược lại, kiếm được nhiều hay ít điểm tích lũy, đều có thể bị dự đoán đại khái, mà tôi thì tự mình hành động nhiều hơn một chút, mỗi lần đều báo ít hơn một chút, mới tích lũy được chút điểm, lén lút cường hóa bản thân mình."
"Có những cách nào để kiếm được điểm tích lũy?"
"Con đường nhanh nhất chính là giết người." Thư Ngải nhìn chằm chằm cậu, "Đương nhiên, chỉ có thể giết người có cùng đẳng cấp với mình hoặc cao hơn, điều này chắc chắn là tinh linh của hệ thống đã nói cho anh biết."
"Ừm."
"Giết chết một người cùng cấp với mình, vừa được thăng cấp vừa được thưởng thêm đến 1000 điểm tích lũy. Giết chết một người có cấp bậc cao hơn so với mình, mỗi một người cao hơn trong vòng 3 cấp, sẽ có 500 điểm thưởng thêm, cao hơn từ 4 đến 6 cấp, điểm thưởng thêm là 1000 điểm. Ví dụ như, bây giờ anh đang là cấp 2, anh giết chết một tên cấp 4, anh sẽ có 1000 điểm, cộng thêm 500 rồi lại 500 điểm tích lũy nữa, và nếu như anh giết chết một tên cấp 6, thì anh sẽ có 1000 điểm, cộng thêm hai lần 500, và hai lần 1000 điểm thưởng nữa."
"Đẳng cấp càng cao, thưởng càng nhiều... Rất tốt."
"Không sai, trong game tất cả mọi thứ đều cần phải có điểm tích lũy, mua đồ dùng hằng ngày, mua các loại quyển trục có công dụng khác nhau, mua vũ khí phòng ngự, mở bản đồ ra, đặc biệt là cường hóa cùng với 'Tẩy tủy thần '."
" 'Tẩy tủy thần ' ?"
Thư Ngải khẽ thở dài một cái: "Nếu như cường hóa có thể khiến người thường biến thành siêu nhân, vậy tiến hành tẩy tủy thần có thể khiến người ta biến thành quỷ thần. Bất quá cái này cách chúng ta rất xa, toàn bộ Tâm Nguyệt hồ, cũng chỉ có mỗi một mình Hàn Bân đạt được tiêu chuẩn đó —cấp bậc phải đạt đến cấp 6, điểm tích lũy không được dưới 3000, chắc có lẽ rất nhanh hắn ta có thể tiến hành tẩy tủy thần rồi, đến lúc đó sẽ không ai có thể giết chết hắn ta được nữa."
"Nói chính xác thì tẩy tủy thần nó là cái gì ?"
"Tôi cũng không biết, chỉ có đến cấp 6 mới có thể chọn, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói." ánh mắt Thư Ngải đen láy nhìn thật sâu Kiều Kinh Đình, "Nếu như anh muốn giết hắn ta, vậy phải nhanh lên một chút, một khi hắn ta tiến hành tẩy tủy thần, nhất định sẽ rời khỏi tân thủ thôn, mà dù cho hắn ta không đi, anh cũng không thể giết chết được hắn ta."
"Cấp 6, 3000 điểm tích lũy..." Kiều Kinh Đình nhẹ giọng lập lại mấy lời này.
"Hàn Bân sẽ không bao giờ để cho hai người cùng đạt đến cấp 5, toàn bộ Tâm Nguyệt hồ, hắn ta chỉ có tin tưởng mỗi một mình Trịnh Vệ là cấp 5, hắn ta cũng sẽ không để cho bất cứ người nào tích lũy được một lượng lớn điểm như vậy. Trên thực tế, cứ coi như hắn ta không cắt xén điểm tích lũy, thì chúng ta muốn tích góp cho đủ 3000 điểm cũng rất khó khăn, cường hóa và mua các vật phẩm cần thiết cũng phải tiêu hao rất nhiều điểm, nếu anh không cường hóa, sẽ không có cách nào bảo vệ được bản thân mình, huống chi là nói đến muốn dùng tẩy tủy thần, quá xa vời."
Kiều Kinh Đình đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, máu trong người như đang muốn sôi trào, nếu như người khác có thể làm được, vậy không lý do gì mà cậu không làm được, cậu nhất định sẽ trở thành "Tôn", nhất định sẽ rời khỏi thế giới này!
Giữa lúc cậu muốn hỏi một chút "Tôn" rốt cuộc là cái gì, thì cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn: "Chờ một chút, nếu như người kia chém đứt tay giết chết tôi, vậy hắn ta có chịu trừng phạt của hệ thống không?"
Thư Ngải ngơ ngác: "Cái này tôi cũng không nghĩ tới." cô nháy mắt, một lát sau, lại nhíu chặt lông mày, "Không có, tôi đã điều tra mấy người kia, không có một người nào chịu trừng phạt của hệ thống cả."
"Cô có thể điều tra cấp bậc của bọn họ?"
"Có thể, chỉ cần biết được tên, nếu có người nào đó giết chết người chơi có cấp bậc thấp hơn mình mà chịu trừng phạt của hệ thống, vậy ở mặt sau đẳng cấp nhất định sẽ bị đánh dấu đặc thù."
"Như vậy nói rõ... Tôi không chết?"
"Đúng, nếu như anh chết, không thể cái gì cũng đều không xảy ra, hơn nữa tôi cũng tra ra được tên của anh. Có thể lúc đó đúng là anh không có hô hấp và nhịp tim, mà đám người Trịnh Vệ kia chắc cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, không biết xử trí anh như thế nào nên mới đem anh vứt ở đó."
Kiều Kinh Đình suy nghĩ trước sau mọi chuyện phát sinh, linh quang lóe lên, đột nhiên bắt được một cái gì, cậu cúi đầu nhìn trang bị ngân băng ở trên cổ tay mình.
Thư Ngảỉ cũng thuận theo ánh mắt của cậu nhìn qua, kinh ngạc nói: " Trang bị ngân băng là thiết bị kết nối với hệ thống, bất cứ người nào cũng không tháo xuống được, lẽ nào là vì bọn hắn chém đứt tay anh, cho nên anh..." Cô ngừng vài giây để tìm từ thích hợp rồi mới nói, "Rớt mạng?"
"Mà cô lại đem tay của tôi bỏ lại lên người tôi, nên trang bị ngân băng một lần nữa chạm tới tôi, cho nên tôi lại trở lại."
Hết chương 3.
Truyện audio - Trò Chơi Vực Sâu - Quyển 1 - Chương 3.
Hết chương 3.
Truyện audio - Trò Chơi Vực Sâu - Quyển 1 - Chương 3.