Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Chương 1:
Nước biển lạnh lẽo đến tận xương đang ập đến, nước đã dâng cao ngập qua đỉnh đầu, dòng nước lạnh băng như muôn vàn cây kim châm trong nháy mắt xuyên qua lớp quần áo, thấm vào từng thớ thịt, xua đi hết thảy độ ấm có trong cơ thể.
Kiều Kinh Đình biết bơi, nhưng vào lúc trời đông lạnh lẽo như thế này mà bị rơi xuống biển, thì có biết bơi đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Huống chi, cậu cũng đã uống rất nhiều thuốc giảm đau, cho nên hiện tại đại não của cậu tê dại, còn chân tay thì lại vô lực.
Xung quanh là một mảnh đen kịt, và đằng sau những bức tường nước lặng im này dường như có một con quái thú ăn thịt người đang ẩn núp. Cậu bị lạnh đến nỗi cả người run rẩy, đầu óc trống rỗng, dựa vào bản năng cầu sinh mà liều mạng dùng cả tay lẫn chân để bơi đi, nhưng trên người cậu đang mặc quần áo bằng bông, sau khi bị ngâm nước thì như nặng ngàn cân, các ngón tay cứng ngắc thậm chí không có cách nào mở dây kéo ra được. Thân thể cậu càng ngày càng chậm chạp, càng ngày càng chìm xuống sâu hơn. Nỗi sợ hãi khi hít thở không thông rất nhanh đã vượt qua sự lạnh giá, lần đầu tiên trong đời mình, cậu cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, biết rõ sinh mệnh đang dần trôi đi nhưng bản thân cậu lại bất lực.
Lúc này, cậu không nhịn được lại nghĩ tới một số người và việc quan trọng. Cậu nhớ đến bà ngoại vẫn còn nằm ở bệnh viện, nhớ đến cuộc sống mơ hồ của mình, và còn nhớ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi bị rơi xuống biển.
Chắc là tên Kiều Thụy Đô khốn kiếp kia cũng rớt xuống biển như mình đi?
Cậu không muốn giết người, cậu cũng không muốn chết, nhưng mà bây giờ...
Nước biển vừa tanh vừa mặn đang tràn vào miệng vào mũi, nước biển làm cho cậu bị sặc, làm cho toàn thân Kiều Kinh Đình tê liệt, và từ từ mất đi sức lực.
Vậy là phải chết sao...?! Cậu chết rồi, bà ngoại phải làm sao bây giờ...? Cậu bây giờ cũng là một tên khốn kiếp...
Ngay lúc ý thức của cậu đang như ngọn đèn sắp tắt, bốn phía vốn dĩ tối đen như địa ngục, lại đột nhiên phát ra một chùm ánh sáng nhỏ vừa nhu hòa vừa màu ấm áp, chùm sáng kia bao bọc lại toàn bộ thân thể Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình cảm nhận được một chút ấm áp nhỏ bé, vội vàng đón lấy, chút ấm áp kia cũng nhanh chóng lan rộng ra, chạy khắp toàn thân cậu, mấy giây trước là lạnh lẽo, cứng đờ và nghẹt thở, hiện tại những thứ đó đã biến mất toàn bộ không còn cảm nhận được nữa, cả người cậu lại như đang được ngâm bên trong suối nước nóng, thoải mái vô cùng.
Kiều Kinh Đình cảm thấy như bản thân mình đang ở những giây phút cuối của hồi quang phản chiếu, hoặc là cậu đã chết, và đang đi vào một thế giới khác không có đau khổ. Cậu không nhịn được mà mở mắt ra, cậu thật sự rất tò mò rằng thế giới sau khi chết sẽ có bộ dạng như thế nào?
Thế nhưng xung quanh cậu chỉ có một chùm sáng, cái gì cũng không thấy rõ.
Đột nhiên, một giọng nói trong vắt non nớt của trẻ con vang lên bên tai cậu: "Xin chào, chúc mừng anh đã may mắn trở thành đối tượng được ' Trò chơi Vực sâu ' tuyển chọn, xin hãy lựa chọn có tiến vào trò chơi hay không."
Cái gì? Trò chơi gì? Cậu đã bắt đầu sinh ra ảo giác rồi sao?
Giọng trẻ con lại nói tiếp: " 'Trò chơi Vực sâu' là một trò chơi trải nghiệm chân thật, anh sẽ tiến bộ với những trải nghiệm chân thực ở trong game, chiến đấu hoặc là chết, nếu như anh lựa chọn tiến vào trò chơi, có thể anh sẽ được một cơ hội để sống lại, nhưng nếu như anh từ chối..." Giọng trẻ con lại "Hì hì" nở nụ cười, nghịch ngợm nói, "Bây giờ anh cũng có thể đi chết được rồi nhé."
Kiều Kinh Đình có hơi choáng váng, bây giờ rốt cuộc là cậu đã chết rồi hay là vẫn chưa? Nếu như chưa chết, vậy thì cậu đã nghe nhầm rồi, còn nếu như đã chết... Vậy sau khi chết chính là như thế này sao ?
Giọng trẻ con đã bắt đầu không có kiên nhẫn: "Nhanh chọn đi, làm một tên đàn ông con trai đừng có phiền phức như vậy được không."
Kiều Kinh Đình nghĩ thầm, đi con mẹ nó, nói cái gì mà lung ta lung tung, nhưng dù sao thì cậu cũng đã chết, còn có thể như thế nào được nữa chứ, vì vậy cậu "Nói ra" một câu, "Tiến vào."
"Hì hì, chúc mừng người chơi mới, xin hãy quý trọng cơ hội sống lại lần này, mong anh có thể triển khai kế hoạch lớn ở trong game nhá!"
Chùm sáng đột nhiên bùng phát, Kiều Kinh Đình theo bản năng nhắm mắt lại, rồi mất đi ý thức.
"Người mới tới."
"Là người trẻ tuổi."
"Tuổi trẻ có năng lực rất mạnh nha."
Xung quanh có tiếng ầm ĩ vang vọng từ xa đến gần, những tiếng nói đó lọt vào tai cậu càng ngày càng rõ ràng, Lông mi Kiều Kinh Đình run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
"Nè, tỉnh rồi."
Trong giây lát tầm nhìn được khôi phục, đập vào mắt chính là mấy gương mặt xa lạ, nữ có nam có, trẻ có già có, tất cả mọi người ở đây đều biểu hiện ra vẻ mặt, hoặc hiếu kỳ, hoặc lạnh lùng, hoặc là không có ý tốt mà nhìn cậu.
Kiều Kinh Đình cố gắng ngồi dậy, hốt hoảng nhìn bốn phía xung quanh.
Trên đầu cậu là một cây đại thụ che trời, lấy cây đại thụ làm trung tâm, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía xung quanh là những ngôi nhà dân thấp bé nhưng lại tinh xảo đẹp đẽ, xa xa mơ hồ còn có thể thấy được đồng ruộng mênh mông và rừng rậm chập chùng. Thiên nhiên nơi này thật là đẹp, nhiệt độ ấm áp thoải mái, không khí trong lành như vừa được nước mưa tẩy rữa qua, một khung cảnh thật yên bình, tựa như là đang ở nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhưng, nơi này là nơi nào?
Kiều Kinh Đình sờ sờ quần áo trên người mình, đã khô ráo, không tìm được một chút vết tích nào của việc rơi xuống biển. Cậu chậm rãi bò dậy từ dưới đất, kinh ngạc nhìn chung quanh.
Rõ ràng là cậu đã bị rơi xuống biển ở trong khu nhà giàu vịnh Tân hải, đáng lý ra cậu phải chết rồi chứ, nhưng hình như là sau đó có xuất hiện một chùm sáng, bên trong ánh sáng đó có giọng nói, bảo cậu tiến vào một trò chơi gì... Lẽ nào, cậu đã tiến vào trò chơi thật?
Không, đó chắc chắn là ảo giác rồi, chắc là cậu bị trôi dạt đến một nơi nào đó, rồi được người ta cứu.
"Nè, người mới, tao biết mày đang suy nghĩ cái gì." Một tên béo đang cười xấu xa nhìn cậu, "Thứ nhất, mày không có chết. Thứ hai, mày cũng không có được ai cứu hết. Thứ 3, nơi này không phải thế giới hiện thực, mà là thế giới trò chơi."
Kiều Kinh Đình cau mày nhìn hắn ta: "Nói cái gì mà lung ta lung tung? Xin hỏi là ai đã cứu tôi, tôi bây giờ đang ở đâu? Cách thành phố Tân hải có xa không?"
Câu hỏi của cậu vừa dứt liền đổi lấy một trận cười vang.
Bàn tử cười đến nỗi thịt trên mặt cũng run theo: "Xa, vô cùng vô cùng xa, xa tới nỗi cả đời này mày cũng không trở về được."
Kiều Kinh Đình không hiểu ra sao: "Đến cùng thì anh đang nói cái gì... Thứ ở trên người các người là cái gì vậy?" Cậu chú ý thấy trên người của những người này đều mang theo một vật bằng kim loại có màu trắng bạc, hình dáng và vị trí đeo không giống nhau, có mang ở trên cổ, cũng có đeo ở trên cánh tay, có cái là mặt dây chuyền, nhưng thường thấy nhất vẫn là chiếc vòng siết chặt ở cổ tay. Vật kia có một loại ánh sáng màu bạc rất chói mắt, không giống bạc, cũng không giống với bạch kim, mà ngược lại nhìn khá giống... Thủy ngân.
Bàn tử chỉ chỉ cổ tay của cậu.
Kiều Kinh Đình cúi đầu xuống, thình lình phát hiện ra cổ tay phải của mình cũng đang đeo một cái! Là một cái vòng tay vô cùng đơn giản, cậu theo bản năng muốn đem cái vòng tay quỷ dị kia gỡ xuống, nhưng có thể là do thứ đồ chơi kia khá chật, kề quá sát với làn da của cậu, nên dù có cố gắng thế nào nó vẫn không nhúc nhích.
Vật kia có xúc cảm lạnh lẽo của kim loại, nhưng lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, nhìn vào thấy cực kỳ quỷ dị.
Bàn tử nói: "Đừng có uổng phí sức lực, mở nó ra là không được đâu, nó gọi là ‘Thiết bị Ngân băng’, là thiết bị kết nối riêng để mày kết nối với hệ thống của trò chơi.”
Kiều Kinh Đình hơi giận: "Các người cứ nói hưu nói vượn mãi cái gì thế, đều bị thần kinh à? Thứ đồ chơi này phải làm sao mới gỡ xuống được?"
"Ôi, tính tình thật là nóng nảy nha." Bàn tử âm u nói, "Bây giờ mày còn trong thời gian bảo vệ người mới, tụi tao không thể đụng vào mày, nên tao khuyên mày nên nói chuyện cẩn thận một chút, bằng không sau một tiếng nữa, ông đây sẽ khiến cho mày phải hối hận vì đã được sinh ra!"
Kiều Kinh Đình nhíu mày, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: "Không cần phải chờ một canh giờ, bây giờ tao vẫn có thể lĩnh giáo." Gần nửa đời của cậu đều đi đánh nhau với người ta, bây giờ còn sợ gì nữa chứ?
Hình như Bàn tử còn muốn nói gì nữa, nhưng phía sau hắn ta đột nhiên bước ra một cô gái tuổi còn rất trẻ.
Kiều Kinh Đình ngơ ngác, nhưng đã lập tức khống chế được biểu tình biến hóa vi diệu của mình.
Đó là một cô gái gầy gò trắng nõn, nhưng đáng tiếc nửa bên mặt đều bị che đi bởi những vết sẹo bỏng dữ tợn, cô dùng mái tóc dài đen nhánh để che lại, kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nhìn qua cả người cô toát lên vẻ âm trầm khủng bố. Cô gái chặn lại lời của bàn tử, nhẹ giọng nói: "Người mới, thời gian của anh rất có hạn, tôi khuyên anh nên mau chóng nắm rõ tình cảnh của mình, ở đây không có ai nói đùa với anh. Anh có thể mở Thiết bị ngân băng ra, bên trong đó có thứ mà anh cần biết."
Bàn tử khinh bỉ mà tránh xa cô gái ra.
Kiều Kinh Đình cảm giác được hình như bản thân mình đụng phải một đám người điên, tức giận nói: "Mở ra? Làm như thế nào để mở? Có phải là cầm dao cạo xuống không?"
"Trong đầu suy nghĩ mở ra thì nó sẽ mở ra."
Kiều Kinh Đình sờ sờ lên cái vòng tay được gọi là "Ngân băng" kia, nửa tin nửa ngờ mà nghĩ thầm trong lòng "Mở ra".
Chưa kịp chuẩn bị, ý thức của cậu đã bị kéo vào một không gian hư ảo, xung quanh bắn ra những đường sáng màu bạc băng lãnh của kim loại, giống như đường hầm thời gian, làm cho cậu hoa cả mắt. Phía trước đột nhiên xuất hiện một màn hình LED cực lớn, cùng lúc đó cũng hạ xuống hai chiếc ghế dựa bằng da, trên ghế có hai đứa bé đang ngồi, hai đứa bé này xinh đẹp đến nỗi khiến cho cậu nghĩ đến chúng nó không có thật mà là được người ta cẩn thận tỉ mỉ điêu khắc lên. Hai đứa bé này chắc khoảng bốn, năm tuổi gì đó, là một cặp song sinh một trai một gái, đứa bé để tóc dài và tóc mái kiểu loli thì đang ôm trong tay một con thỏ bông, mặt mày băng lãnh, đứa bé trai dễ thương có mái tóc ngắn thì lại cười đến vui vẻ hạnh phúc, hai cái chân ngắn khẽ đung đưa trên ghế. Bọn chúng mặc lễ phục nhỏ trắng đen xen kẽ, trên cổ buộc nơ hồng nhạt, nhìn vừa tinh xảo lại vừa đáng yêu.
"Nè, người chơi, chào anh! chúng ta lại gặp nhau rồi." Bé trai dễ thương cười khanh khách chào hỏi Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình cả kinh, giọng nói này, không phải là giọng nói phát ra trong chùm sáng kia sao?!
"Hoan nghênh anh đến giao diện dành cho người chơi. Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Tiểu Uyên, còn đây là chị gái tôi, Tiểu Thâm, chúng tôi là tinh linh của hệ thống, sau này chúng ta sẽ thường xuyên giao tiếp với nhau, còn bây giờ chúng tôi sẽ giảng giải cho anh những quy tắc cơ bản nhất cho người chơi, giúp cho anh nhanh chóng tiến vào trạng thái trò chơi nhé."
"Chờ một chút!" Chuyện đến nước này, Kiều Kinh Đình cũng đã không có cách nào để coi chuyện này là một trò đùa dai hay ảo giác của mình được, mọi người xung quanh và các sự việc đều khó mà tưởng tượng được, đến tột cùng thì ai đã mang cậu đến nơi này, là ai đã thiết kế ra tất cả những thứ này? Mục đích là vì cái gì?!
"Hả?" Cặp song sinh cùng nhau nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Kinh Đình.
Trên người Kiều Kinh Đình, mồ hôi lạnh đang ứa ra: "Các người đang chơi cái gì? Trò chơi vui đùa? Hay là một chương trình ti vi?"
"Chúng tôi không phải là trò chơi đùa vui, chúng tôi là trò chơi chân thực..." Tiểu Thâm lạnh như băng nói, "Trò chơi giết chóc."
Tiểu Uyên cười nói: "Người chơi, tôi biết trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn, nhưng không sao, rất nhiều người lúc vừa mới bắt đầu cũng không tin, chúng tôi liền làm như thế này." Cậu ta dùng đôi tay non nớt nhỏ bé của mình vỗ ‘bộp’ một cái, trên tay cậu ta đột nhiên xuất hiện một thanh phi đao, thanh phi đao đó giống như là được định vị, cậu ta chỉ ném đi một cách nhẹ nhàng, nhưng thanh phi đao lại lấy tốc độ cực nhanh mà phóng về phía Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình nghiêng người né tránh, nhưng cùng lúc đó cậu cảm nhận được một trận đau đớn, cậu cúi đầu nhìn xuống, trên cánh tay cậu có thêm một vệt máu thật dài! Cậu giận dữ nói: "Các người muốn làm gì?!"
Bên trong tay nhỏ của Tiểu Uyên không hiểu vì sao lại nhiều thêm một quyển trục da dê ố vàng, cậu ta nhẹ nhàng ném ra, quyển trục bay đến bên người Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình lui về phía sau hai bước, đề phòng mà nhìn quyển trục kia.
Quyển trục trải rộng ra ở trước mặt cậu, lộ ra đồ án lá cây bên trong, lá cây phát ra ánh sáng xanh lục nhu hòa, bao phủ ở trên vết thương, Kiều Kinh Đình kinh ngạc phát hiện, quyển trục đã biến mất, mà vệt máu kia lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang khép lại! Bất quá chỉ trong vòng mấy giây, mà máu đã ngừng chảy, và kéo da non.
Trên trán Kiều Kinh Đình toát ra mồ hôi lạnh, cậu không dám tin mà lau sạch vết máu. Chỗ bị thương vừa nãy đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại một vệt mờ nhợt nhạt, hồng hồng, chứng minh đó là da mới mọc ra.
Tiểu Thâm ngạo mạn mà nhìn cậu: "Như thế nào, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
Kiều Kinh Đình có chút luống cuống, mặc dù cậu là một tên vốn dĩ không sợ trời cũng không sợ đất, thế nhưng đụng phải những việc không thể tưởng tượng được như vậy, nhất thời cũng thấy khó có thể tiêu hóa được. Cậu chật vật nhìn hai chị em nhóc con trước mặt.
Với khoa học kỹ thuật của nhân loại, có thể làm được những chuyện vừa nãy sao? Trong nháy mắt cậu đã đem ý thức của mình kéo vào một không gian xa lạ, đứa bé chỉ cao mới hơn một mét không cần nhắm mà vẫn có thể dùng đao ném cho cậu bị thương, sau đó lại có thể chữa trị vết thương cho cậu chỉ trong chớp mắt... Tất cả những thứ này, đều vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của cậu, chỉ có hai giải thích, hoặc là cậu đang nằm mơ, hoặc là... Cậu thật sự đã tiến vào một thế giới khác vượt qua sức tưởng tượng của mình.
Nhưng cậu biết mình không có nằm mơ, đau đớn kia rất chân thực, cậu không thể không tin được.
Về phần vì sao cậu lại tới nơi này, thế giới này tồn tại có ý nghĩa gì, hai tên nhóc con này sẽ nói cho cậu biết đúng không?
Cậu lau mặt, cố gắng tự trấn định bản thân. Nếu như cậu thật sự đã tiến vào thế giới trò chơi, như vậy lúc bắt đầu cũng là cậu tự chọn, cậu cũng muốn xem xem, đối mặt với cậu, rốt cuộc là tên đầu trâu mặt ngựa nào. Cậu trừng mắt nhìn cặp song sinh, nói: "Bắt đầu đi."
"Rất tốt." Tiểu Uyên vung tay nhỏ lên, trên màn hình LED xuất hiện bốn chữ "Trò chơi Vực sâu", những nét ngang của mấy chữ kia như mây bay ngàn dặm, nhưng những nét thẳng lại như những dây leo khô ngàn năm tuổi, miễn cưỡng lắm mới trông như dùng rìu đục, khắc ở trên màn hình. Cậu bé dễ thương lắc lắc đầu nhỏ, lẩm bẩm đọc, "Người chơi: Kiều Kinh Đình, nam, 22 tuổi, sinh ra ở phía đông đại lục Thanh Long, Tâm Nguyệt hồ — tân thủ thôn."
Bọn họ còn biết được tên của mình...
Hình ảnh biến đổi, xuất hiện giao diện của hệ thống chủ, trên hệ thống chủ phân biệt bao gồm có: Cá nhân, cường hóa, vật phẩm, bản đồ, nhiệm vụ, và thành tích. Có tổng cộng tất cả sáu lựa chọn của hệ thống.
Tiểu Uyên giới thiệu: "Người chơi Kiều Kinh Đình, đây là sáu lựa chọn của hệ thống, bao hàm tất cả mọi phương diện trong game, bởi vì thời gian bảo vệ người mới của anh có hạn, nên chúng tôi chỉ giải thích những nội dung quan trọng, còn lại sau này anh có thể tự mình tìm hiểu, hoặc là quay lại hỏi chúng tôi." Cậu ta chạm chạm vào thanh "Cá nhân", nội dung được mở ra, một bức ảnh toàn thân của cậu xuất hiện ở giữa màn hình, bên cạnh còn có thêm mấy thanh menu nữa, lúc này có một cột "Trạng thái" hiện ra bao gồm chiều cao, cân nặng, thị lực, huyết áp, tốc độ phản ứng của thần kinh, lực kẹp của cơ bắp…. Có tất cả các số liệu chi tiết cặn kẽ của hơn ba mươi hạng mục về cơ thể cậu — trong đó có cả một đống dữ liệu mà ngay cả chính bản thân Kiều Kinh Đình cũng không biết không hiểu ra sao. Những thanh menu khác còn lại có trang bị, kho, cường hóa và tiến hóa cậu có thể chọn.
"Đây là giao diện trang cá nhân của anh, Phần lớn thông tin ở trong game của anh đều sẽ hiển thị ở đây."
Kiều Kinh Đình kinh ngạc đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiểu Thâm lên tiếng: "Đây là một trò chơi có cảm giác vô cùng chân thật, ở trong game người chơi chỉ có một cái mạng, nếu bị chết trong game cũng tương đương với việc ở ngoài đời thật anh cũng sẽ chết, Và cũng đừng bao giờ mang tâm lý may mắn."
"Tôi phải làm sao để rời khỏi nơi này?"
Tiểu Thâm nói một cách lạnh lùng: "Không được chen ngang lúc tôi nói chuyện."
Kiều Kinh Đình thật sự muốn đạp cho cô nhóc một cước.
"Tôn chỉ của trò chơi vực sâu là làm cho người chơi thông qua cố gắng của mình để trở thành chiến sĩ ưu tú, khi anh đạt đến một đẳng cấp nhất định, anh có thể trở lại thế giới của mình.."
Kiều Kinh Đình nhíu mày lại, hỏi: "Đẳng cấp gì?"
"Trở thành 'Tôn'."
"Cái gì?"
" Thời gian bảo vệ người mới của anh có hạn, những cái này anh có thể lựa chọn để sau này tự mình tìm hiểu, chúng tôi chỉ nói trọng điểm." Tiểu Uyên lộ ra nụ cười thiên chân khả ái, nói: "Mỗi một người mới khi bắt đầu đều là cấp 2, phương thức thăng cấp duy nhất đó chính là giết chết người chơi cùng đẳng cấp, đồng thời sẽ thu được điểm thưởng tích lũy. Điểm tích lũy có thể dùng để trao đổi kỹ năng, thể năng, mua đạo cụ, vũ khí, mở ra bản đồ …."
Tiểu Thâm nói tiếp: "Người chơi, làm ơn nhất định phải nhớ kỹ, ở trong game anh có thể giết chết người chơi có đẳng cấp cao hơn so với mình, đối thủ cao hơn anh càng nhiều, anh được điểm tích lũy khen thưởng càng cao, nhưng sẽ không thể thăng cấp. Anh không thể giết chết người chơi có cấp bậc thấp hơn so với mình. Nếu vi phạm lần thứ nhất anh sẽ bị trừ hết tất cả điểm tích lũy, trang bị và đạo cụ, đóng hết tất cả các bản đồ đã mở, chỉ giữ lại năng lực cường hóa, đánh quay về tân thủ thôn. Nếu lần thứ hai anh giết chết người chơi có cấp bậc thấp hơn so với mình, anh sẽ bị hệ thống trực tiếp xoá bỏ."
"Các người để tôi đi giết người?" Kiều Kinh Đình càng nghe càng thấy sợ.
Tiểu Thâm lãnh khốc nói: "Anh có thể lựa chọn thăng cấp, hoặc là trở thành vật hy sinh để người khác thăng cấp."
Kiều Kinh Đình bỗng nhiên nhớ tới lời bàn tử đã nói, hiện tại trên người cậu còn thời gian bảo vệ của người mới, nhưng sau một tiếng, cậu sẽ... Đến tột cùng thì cậu làm thế nào mà lại tiến vào một không gian như thế này chứ?!
"Tất cả mọi thứ trong game đều dùng điểm tích lũy để thiết lập quan hệ. Giết chết người chơi khác chỉ là một trong những phương thức để thu được điểm tích lũy, ngoài ra, anh còn có thể thông qua giết quái, làm nhiệm vụ, trồng trọt, chế tạo, buôn bán… có rất nhiều phương thức để có thể thu được điểm tích lũy, thông tin tỉ mỉ xin hãy tự mình thực hành. Trong game cũng không thiếu “nhiệm vụ bí mật”, cần ngươi chơi đi tìm tòi bới móc. Nói chung, để thăng cấp, anh phải không ngừng làm cho mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, mà để trở nên mạnh mẽ, anh cần phải có điểm tích lũy." Tiểu Uyên nâng khuôn mặt nhỏ lên, làm ra vẻ đáng yêu, hỏi: "Rất đơn giản phải không?"
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại: "Tôi có một vấn đề."
"Hỏi đi."
"Tại sao lại chọn tôi."
"Bình thường chúng tôi lựa chọn những người chơi bị chết ở nơi không có ai nhìn thấy, như vậy dù anh có biến mất đi nữa cũng sẽ không gây ra hoang mang trên diện rộng."
Mắt Kiều Kinh Đình lộ ra tinh quang, đột nhiên cậu lạnh lùng nói: "Vậy người cùng tôi rớt xuống biển đâu rồi?" Chẳng lẽ Kiều Thụy Đô cũng đã tiến vào trò chơi như mình?!
Tiểu Uyên nhún nhún vai, nói: "Trong game có tới tận bốn cái tân thủ thôn, thuận tiện thì bố trí thôi."
"Làm sao để tôi có thể đến được các tân thủ thôn khác?" Nếu như Kiều Thụy Đô còn sống, cậu phải đi tìm hắn, tên khốn kia có chết cũng không sao, nhưng không thể là cậu hại chết, từ đầu tới cuối, cậu cũng không muốn nợ Kiều gia bất cứ thứ gì.
"Lên tới cấp 6 là anh có thể rời khỏi tân thủ thôn, thế nhưng muốn mở ra bản đồ thì cần phải có điểm tích lũy để chi trả."
Nắm tay Kiều Kinh Đình nắm chặt rồi lại thả lỏng: "Coi như các người nói đều là sự thật, vậy trò chơi này tồn tại có ý nghĩa gì? Là ai đã tạo ra trò chơi này, và ai đã đem những người này đến nơi đây ?"
Tiểu Thâm lạnh nhạt nói: "Những điều đó anh không cần phải biết đến. Giữa tử vong và sống lại, anh đã lựa chọn niết bàn trọng sinh, xin anh hãy nhìn thẳng vào vận mệnh của mình. Nhớ kỹ, cấm kỵ duy nhất của trò chơi đó là, nghiêm cấm giết chết người chơi có cấp bậc thấp hơn mình, muốn rời khỏi trò chơi, vậy trước tiên phải sống sót cái đã!"
Hết chương 1.
Truyện audio: Trò Chơi Vực Sâu - Q1 - Chương 1.