Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Chương 5:
Kiều Kinh Đình ở một bên chỉ huy Thư Ngải né tránh công kích của sóc, tốc độ và sức mạnh của cô đều hơn Kiều Kinh Đình, vã lại cách làm này giống như là thủ đoạn gian lận có thể dự báo trước vậy, cô giết chết một con sóc cũng chỉ mất có 2,3 phút, hoàn toàn không hao phí nhiều sức lực.
Giết một hơi tới bảy, tám con, Thư Ngải mới dừng lại nghỉ ngơi, cô xoa xoa giọt mồ hôi nhỏ trên mặt, trong giọng nói khó nén được hưng phấn: "Bình thường, một ngày tôi cũng không thể giết nhiều như vậy, hiện tại lại không mất tới nửa giờ... Thật là tốt quá rồi, đêm nay có thể mua quyển trục chữa trị cho anh!"
Kiều Kinh Đình cũng thật cao hứng, cậu đã chịu đủ cái thân thể như phế nhân này rồi, cậu hỏi: "Ở Tâm Nguyệt hồ có tổng cộng bao nhiêu điểm đánh quái?"
"Khoảng hai mươi cái, phân ra làm 4 loại. Loại bị động đơn phương tấn công, loại bị động tấn công thành từng đàn, loại chủ động đơn phương tấn công, và loại chủ động tấn công thành từng đàn. Bị động tấn công thành từng đàn và chủ động đơn phương tấn công có độ khó không sai biệt lắm, còn phải xem là anh đơn đả độc đấu hay là tổ chức thành đoàn đội tấn công, chủ động tấn công thành từng đàn là lợi hại nhất, Địa tinh ở đó có đẳng cấp cao nhất, giết chết một con sẽ được 30 điểm tích lũy, Hàn Bân cũng đã mang đội đi giết."
"Mang đội đi giết? Điểm tích lũy có được chia đều không?"
Thư Ngải lắc đầu: "Muốn chia đều điểm tích lũy thì trước tiên phải 'Tổ đội’ thông qua hệ thống, nhưng vì muốn độc chiếm lượng lớn điểm tích lũy, cho nên Hàn Bân chưa bao giờ tổ đội, bất quá hắn ta cũng sẽ thưởng mấy điểm cho mấy thủ hạ giết chết quái."
"Chúng ta giết nhiều sóc một chút, sau khi cường hóa rồi sẽ đi tìm điểm đánh quái có điểm tích lũy cao nhất." Nếu như cứ tích góp 3 điểm rồi lại 3 điểm, không biết là phải tích góp đến tận tháng năm nào.
Thư Ngải gật gật đầu, một lần nữa nhấc lên đao, cô đã nếm được ngon ngọt, cho nên vô cùng hưng phấn quên luôn cả mệt mỏi, cô chém một con lại một con, số sóc chết ngày càng nhiều.
Không tới hai giờ, Thư Ngải đã tích góp đủ 80 điểm tích lũy, cô liền mang đi đổi một quyển trục chữa trị.
" Năng lực của quyển trục chữa trị cũng có hạn, anh chọn phạm vi chữa trị càng lớn, thì năng lực chữa trị lại càng nhỏ. Và ngược lại, ví dụ như, nếu anh muốn chữa trị toàn thân, thì một quyển trục cũng chỉ có thể chữa trị chút thương tổn da thịt bên ngoài. Với loại thương tổn nặng như đoạn cổ tay của anh thì phải tiêu hao nguyên cả một quyển, vậy bây giờ quyển trục này, anh định dùng để chữa trị toàn thân, hay là..."
"Đầu, những nơi khác tôi có thể chịu đựng được." Kiều Kinh Đình chỉ chỉ đầu của mình, lúc đó quả thực cậu đã nghe được tiếng xương sọ vỡ vụn. Bất kể đó có phải là ảo giác hay không, thì đầu vẫn là bộ phận quan trọng nhất.
"Được." Thư Ngải dùng quyển trục chữa trị hết những thương tổn trên đầu cho Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình chỉ cảm thấy năng lực chữa trị kia giống như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt mình, những hỗn độn, đau nhức trong đầu cậu nháy mắt đã trở nên thanh tĩnh. Mặc dù thân thể cậu vẫn còn chịu đựng rất nhiều đau đớn, thế nhưng cậu đã có thể cảm nhận được bản thân mình buông lỏng rất nhiều.
Cậu lắc lắc đầu: "Tôi đã tốt lắm rồi, đêm nay nhất định tôi phải mua thêm một quyển trục chữa trị nữa."
Thư Ngải cũng vui vẻ ra mặt, ngay cả nửa khuôn mặt có vết bỏng dữ tợn kia cũng nhìn không thấy khủng bố như trước nữa, hơn nữa đề phòng đối với Kiều Kinh Đình cũng đã được buông lỏng.
Hai người liều mạng hợp tác chém giết sóc một hồi lâu. Mệt mỏi thì nằm ra đất nghỉ ngơi, đói bụng thì mua những thức ăn nóng, có năng lượng cao mà giá thành lại rẻ để ăn. Cuối cùng, đến khi mặt trời sắp mọc cũng tích góp được 80 điểm tích lũy tiếp theo, đổi được thêm một quyển trục chữa trị nữa, chữa hết toàn bộ những vết thương có ở trên người Kiều Kinh Đình.
——
Mặc dù vết thương trên người đã được chữa trị hết, thế nhưng ban ngày Kiều Kinh Đình vẫn chỉ có thể trốn ở trong nhà Thư Ngải. Cậu thừa dịp có thời gian rảnh rỗi này để tìm hiểu hết những quy tắc của trò chơi.
Cậu bỏ ra 20 điểm tích lũy còn sót lại để đổi "Hàng ma bảng".
Hàng ma bảng là nơi tập hợp tất cả thông tin của người chơi trong thế giới trò chơi này, từ những người chơi mới bắt đầu cho đến những người chơi có đẳng cấp xếp hạng cao nhất. Có thể tìm hiểu tình trạng của bất kỳ người chơi nào mà cậu muốn chỉ cần biết được tên của người đó. Nhưng cũng xác định chỉ có thể biết được tên tuổi, đẳng cấp cùng với nơi sinh và tân thủ thôn, người chơi có thể lựa chọn ẩn vị trí của mình hoặc công hội.
Cậu không nghĩ tới, bên trong trò chơi này vậy mà lại có hơn 2,600 người.
Cậu lại kiểm tra trạng thái của Kiều Thụy Đô thêm một lần nữa, phát hiện đẳng cấp của Kiều Thụy Đô đã thăng lên cấp 3. Điều này chứng tỏ, vào ngày thứ ba bọn cậu tiến vào trò chơi, Kiều Thụy Đô đã giết người.
Cậu cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, Kiều Thụy Đô là một tên ích kỷ, lãnh khốc và còn cực kỳ thông minh, chắc chắn sẽ không sống đến mức quá kém. Nếu như có một ngày bọn họ còn sống để gặp lại nhau, không biết ai sẽ là người đứng ở vị trí cao nhất trong cuộc chiến sinh tồn này.
Cậu tắt hàng ma bảng đi, tiếp tục nghiên cứu giao diện dành cho người chơi.
Thế giới này có mức độ phong phú vượt xa các game online tầm cỡ, vật tư bên trong nhiều đến nỗi khiến cho người ta chấn động.
Nhưng vô luận là ai tạo ra trò chơi này, là người hay là "Thần", đã nỗ lực làm cho nó có được tầm cỡ như một game online thực sự, có " tính thú vị " rất cao, thì cũng không thể che giấu được bản chất máu tanh của nó — -- -- Là một nơi ‘Địa ngục tu la’ được khoác lên chiếc áo trò chơi.
Kiều Kinh Đình đang chăm chú tìm hiểu các quy tắc của trò, đột nhiên nghe được một trận sấm sét, âm thanh kia vừa thấp lại vừa trầm, như trực tiếp đánh vào trong lòng người, vô cùng áp lực. Rất nhanh, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Cậu tắt giao diện đi, đến bên cửa sổ, từ bên trong khe hở rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên, cậu thấy rất nhiều người chơi đang chạy về phía cây sinh mệnh tụ tập lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Những người đó lại giống như lúc trước khi cậu xuất hiện, vây ở xung quanh cây sinh mệnh. Chắc là lại có người mới đến? Nhưng cậu thấy bộ dáng của một số người hơi khẩn trương, hoàn toàn không giống như là đang đối mặt với người mới. Từ góc độ này của cậu cũng không thấy được nhiều, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành từ bỏ.
Không bao lâu sau, Thư Ngải trở về, cô thở nhanh đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt cũng rất phức tạp, hình như là bị kinh hoảng, nhưng trong đó còn có xen lẫn cả sự hưng phấn.
"Làm sao vậy?" Kiều Kinh Đình vội hỏi.
"Tâm Nguyệt hồ xảy ra chuyện lớn." Đôi mắt Thư Ngải trong suốt ngay cả nháy mắt cũng không nháy mà nhìn chăm chú Kiều Kinh Đình, nói: "Có sẽ đây sẽ là cơ hội của chúng ta."
"Chuyện gì?"
"Có một ‘người bị xử phạt’, bị đánh quay về Tâm Nguyệt hồ, mới vừa ngay lúc nãy."
Kiều Kinh Đình ở trong giao diện trò chơi có thấy qua cái danh xưng này: "Cô là đang nói, cái người bởi vì giết người chơi có cấp bậc thấp hơn so với mình nên bị trừng phạt quay về tân thủ thôn đó hả?"
Thư Ngải dùng sức gật gật đầu, run giọng nói: " cấp 9."
Kiều Kinh Đình hít vào một hơi thật sâu, cùng lặp lại: "... cấp 9."
Người chơi cấp 9, chắc chắn đã tiến hành tẩy tủy thần rồi, vậy người đó sẽ cường đại đến mức nào? Năng lực sẽ là cái gì?
Thư Ngải kéo màn cửa sổ ra nhìn một chút: "Người kia tên là Trâu Nhất Đao, khoảng ba mươi tuổi, nhìn bộ dáng thì hình như là người đã từng tham gia quân ngũ."
"Hàn Bân phản ứng như thế nào?"
"Này, tự anh xem đi."
Kiều Kinh Đình nhìn theo ngón tay Thư Ngải, cậu thấy có một gã đàn ông cao gầy mang kính mắt.
Hàn Bân so với trong tưởng tượng của cậu hoàn toàn khác nhau, cách ăn mặc và kiểu tóc nhìn qua trông khá nhã nhặn, giống như lúc thường đi ở trên đường hay thấy dân văn phòng đi làm mỗi ngày. Khoảng cách khá xa, cậu không thấy rõ biểu tình, nhưng từ thân thể hơi khom người kia cũng có thể nhìn ra được hương vị nịnh bợ. Mà người tên là Trâu Nhất Đao kia thì đang dựa vào thân cây ngồi ở dưới đất, bị mọi người vây vào trong, nên chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài mặc quần và mang ủng quân dụng.
Kiều Kinh Đình lạnh nhạt nói: "Hắn ta vẫn là một tên rất thức thời."
"Không, hắn ta đang giở trò âm hiểm đấy, đó chính là việc mà hắn ta am hiểu nhất. "Thư Ngải kéo rèm cửa sổ lại, oán hận nói, "Anh của tôi chính là vì tin tưởng hắn ta cho nên mới bị chết ở trong tay hắn ta đó."
Kiều Kinh Đình nhìn Thư Ngải, không nói gì. Thư Ngải muốn nói, cậu sẽ nghe, không muốn nói, cậu cũng sẽ không hỏi.
Thư Ngải cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Anh của tôi đã từng là người mạnh nhất ở Tâm Nguyệt hồ, cấp 5.... Anh ấy không phải là người xấu, những người bị anh ấy giết đều là những người không có chuyện ác nào không dám làm. Sau khi Hàn Bân đến, dùng mọi cách để nịnh bợ chúng tôi, hắn ta rất biết nói chuyện, nhân lúc hội họp đã lừa chúng tôi đến, kết quả, thừa dịp lúc anh của tôi uống say..." Thư Ngải cắn cắn môi, "Hắn ta lấy được một lượng lớn điểm tích lũy nên đã lập tức vươn mình đứng lên từ đó."
" Tại sao hắn ta lại không giết cô?" Kiều Kinh Đình đã hiểu vì sao Thư Ngả lại cảnh giác với cậu như thế, nếu là cậu, cả đời cũng không thể nào tin tưởng một người xa lạ nào nữa.
"Bởi vì cấp bậc của tôi. Chỉ có giữ lại tôi, mới có thể dùng ở thời điểm cần thiết, chờ khi xuất hiện một người cấp 5, sau đó để cho Trịnh Vệ giết chết người cấp 5 đó, vậy là có thể ngay lập tức biến thành cấp 6. Hàn Bân là một tên nhát gan, hắn ta không dám một mình ra khỏi tân thủ thôn, cho nên sẽ bồi dưỡng mấy tên thủ hạ lợi hại để mang theo." Giọng nói của Thư Ngải tràn đầy oán hận.
Nhìn đôi vai gầy yếu, run rẩy kia, cậu nghĩ cô bé này ở trong một thế giới huyết tinh và tàn khốc như thế đối mặt với việc người nhân duy nhất rời đi, sẽ thống khổ và tuyệt vọng đến nhường nào chứ, trong lòng Kiều Kinh Đình không khỏi sinh chút thương tiếc. Cậu vươn tay bóp bóp bả vai Thư Ngải, nói: "Chờ tôi giết Hàn Bân, cô liền khôi phục lại gương mặt đi."
Thư Ngả ngẫng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt sáng lấp lánh, trề môi một cái, hình như là muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra, mà lại tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nói sau đi."
Kiều Kinh Đình nói: "Ý của cô là, Hàn Bân lại muốn giở lại trò cũ, giả vờ nịnh bợ Trâu Nhất Đao, đợi đến lúc hắn không có phòng bị thì ra tay giết chết hắn?"
Thư Ngải gật gật đầu: "Chắc chắn là dự định của hắn ta sẽ như vậy, hắn ta là một người rất thâm độc, sẽ không cam lòng làm tiểu đệ cho người khác đâu."
"Nhưng Trâu Nhất Đao là một người có thực lực, hắn sẽ không ở lại tân thủ thôn quá lâu."
"Không, hoàn toàn ngược lại, chính vì cấp bậc của hắn quá cao cho nên trong một thời gian ngắn sẽ khó mà rời khỏi tân thủ thôn được."
"Vì sao?"
"Đẳng cấp càng cao, giết quái có cấp bậc thấp điểm tích lũy càng ít, thậm chí còn không có, Trâu Nhất Đao là cấp 9, cho nên hắn có muốn giết sạch toàn bộ quái ở tân thủ thôn cũng không kiếm được 1 điểm tích lũy. Anh biết người bị xử phạt ngoại trừ đẳng cấp và năng lực còn lại tất cả đều bị tước đoạt toàn bộ, không có điểm tích lũy, hắn sẽ không thể mở ra bản đồ, dù cho đó có là bản đồ rẻ nhất, cũng phải tốn đến 100 điểm tích lũy mới mở ra được."
"Vậy hắn phải làm cách nào đểm kiếm điểm tích lũy?"
"Tôi nghe nói là phải làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của NPC, nhiệm vụ của hệ thống, nhiệm vụ ẩn giấu. Thế nhưng điểm tích lũy cũng còn phụ thuộc vào cấp bậc nữa, có một số nhiệm vụ hắn làm cũng không có điểm tích lũy nào, có một số nhiệm vụ, chúng ta có thể kiếm được mấy chục thậm chí là hơn trăm điểm tích lũy, còn hắn thì chỉ có thể kiếm được mấy điểm. Tôi cũng không biết người bị xử phạt muốn đi khỏi tân thủ thôn thì cần phải mất thời gian bao lâu, nhưng tôi chắc chắn sẽ không quá ngắn, đây chính là trừng phạt của hệ thống đối với hắn."
Kiều Kinh Đình suy nghĩ một chút: "Cứ coi như hắn một lần chỉ có thể kiếm được 1 điểm tích lũy, vậy nếu muốn gom đủ 100 điểm, hẳn là cũng không cần phải quá lâu đi?"
"Cái này thì cũng chỉ có mỗi bản nhân hắn mới biết rõ. Nói chung là, Hàn Bân nhất định sẽ ra tay trước khi hắn đi. Chắc là chúng ta có thể lợi dụng Trâu Nhất Đao để diệt trừ Hàn Bân."
"Cô có kế hoạch gì không?"
Thư Ngả lắc lắc đầu: "Tạm thời thì không có, Hàn Bân sẽ không để cho tôi tiếp cận với Trâu Nhất Đao đâu."
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại: "Tôi có một biện pháp..."
——
Đến nửa đêm, hai người cũng giống như hôm qua, lặng lẽ chạy đến chỗ mấy con sóc kia kiếm điểm tích lũy.
Sự xuất hiện của Trâu Nhất Đao, làm cho bọn họ cảm thấy cơ hội đã đến, nếu như tận dụng tốt, có thể một lưới bắt hết cả nhóm người của Hàn Bân, nhưng vô luận là tình thế phát triển như thế nào thì, làm cho mình trở nên mạnh mẽ là điều cấp thiết nhất.
Hai người giết một đêm, kiếm được hơn một trăm điểm tích lũy. Còn nhặt được một vật phẩm rơi ra từ người con sóc — quyển trục lữ hành. Nhưng loại quái này có cấp bậc hơi thấp, cho nên cũng không rơi ra được vật gì tốt, mà tỷ lệ cũng thấp, quyển trục lữ hành cũng chỉ dùng thuấn di. Ví dụ như có thể dùng để di chuyển tức thời từ tân thủ thôn đến các điểm đánh quái khá xa, hoặc ngược lại. Cái này cũng giống như quyển trục chữa trị, cùng là vật phẩm cơ bản nhất.
Trở lại nhà Thư Ngải, chân trời cũng đã dần sáng, một đêm không ngủ, nhưng Kiều Kinh Đình lại không có chút mệt mỏi nào, cậu không kịp chờ đợi đã đăng nhập vào giao diện trò chơi.
Tiểu Thâm lạnh lùng nhìn cậu: "Cuối cùng cũng có thể cường hóa rồi, rất tốt."
Kiều Kinh Đình cũng không để ý tới cô bé, cậu mở ra giao diện mà trước giờ vẫn luôn không mở ra được - "Cường hóa".
Bên trong thanh cường hóa được phân chia vô cùng tỉ mỉ: Cường hóa bản thể, kỹ năng bổ sung và tẩy tủy thần. Hai thanh menu sau vẫn còn tối đen, không thể bấm chọn được.
Kiều Kinh Đình hỏi: "Điều kiện để xem được hai thanh menu ở sau à cái gì?"
"Kỹ năng bổ sung thì sau lần đầu tiên anh đạt được kỹ năng phù thạch sẽ mở ra, còn tẩy tủy thần thì anh phải đạt đến cấp 6."
"Phù thạch?"
Tiểu Uyên quay ngoắc đầu lại: "Ban ngày anh nhìn cái gì vậy hả, kỹ năng phù thạch là vật quan trọng như vậy cũng không thấy. Phù thạch có thể mua, cũng có thể rơi xuống từ trên người quái, còn có thể kiếm được nhờ làm nhiệm vụ, phù thạch sẽ mang đến cho anh những kỹ năng ngoài ngạch, nhưng hầu hết các kỹ năng đó đều không phải là kỹ năng công kích."
Kiều Kinh Đình hiếu kỳ hỏi: "Vậy nó có cái gì?"
Tiểu Uyên nháy mắt, một bộ dáng hết sức ngây thơ: "Không nói cho anh biết đâu."
Kiều Kinh Đình hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân mình không được tính toán với con nít.
"Nếu như anh khen tôi một câu…. tôi sẽ tùy tiện nói cho anh một chút." Tiểu Uyên đứng lên từ bên trong ghế dựa khổng lồ, kéo kéo bộ âu phục kiểu anh quốc của mình, nhảy lên hai lần, khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Kiều Kinh Đình không nhịn được muốn trợn trắng mắt, cậu cố gắng nhẫn nhịn, nói: "Hôm nay quần áo của các cậu nhìn rất dễ thương."
Tiểu Uyên cười hì hì nói: "Tuy rằng không được chân thành cho lắm, bất quá tôi vẫn là một tinh linh giữ lời hứa, nói cho anh một tin tốt. Kỹ năng bổ sung đó, có thật nhiều thật nhiều loại, ví dụ như cái tôi thích nhất là 'Bách linh', có thể cho anh một chất giọng cực kỳ cao, ca hát siêu, siêu, siêu, siêu cấp hay!"
"Tôi thích nhất chính là 'Họa bì'." Tiểu Thâm nở nụ cười sâu sắc, nói tiếp: "Lột da người sống, che lên trên mặt, có thể biến ra mọi hình dáng." Bé gái kia có mái tóc đen dài đến eo và đôi mắt tròn vo đen nhánh, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, lại có chút không giống người mà giống một robot tinh xảo băng lãnh hơn, nhìn vào khiến cho người ta không rét mà run.
"Rất là thú vị, vậy tẩy tủy thần thì sao?"
" Tẩy tủy thần thì thật sự không thể nói cho anh biết, ai biết được anh có thể sống đến lúc đó hay không chứ." Tiểu Uyên nhún nhún vai, "Đúng rồi, kỹ năng phù thạch mỗi người chỉ có thể sử dụng được ba cái, chọn sai cũng không thể thay đổi, cường hóa và tẩy tủy thần cũng giống như vậy. Chơi game online anh bị chém rồi có thể luyện lại, nhưng ở đây, anh chỉ có mỗi một cái mạng thôi nhé."
"Biết biết." Kiều Kinh Đình mở ra thanh menu "Cường hóa bản thể".
Trang ‘Cường hóa bản thể’ rất đơn giản và rõ ràng, bên trái là hình toàn thân của mình, cộng thêm vào các hạng mục dữ liệu, phía bên phải là một hình lục giác, là biểu đồ phân bố dữ liệu, mỗi một góc đại diện cho một mục tiêu cường hóa, được chia thành: Thể năng, tốc độ, tinh thần lực, trí lực, sức khôi phục và may mắn.
Dữ liệu sáu hạng mục của cậu theo thứ tự là: thể năng 26, tốc độ 24, tinh thần lực 32, trí lực 19, sức khôi phục 22, may mắn 7. Sáu hạng mục này rõ ràng là nghiêng về phía thể lực, tốc độ và tinh thần lực.
"May mắn?" Kiều Kinh Đình đối mục cường hóa này có chút khó hiểu, cậu vội gọi, "Tiểu Uyên."
"Hừ hừ, gọi người ta làm cái gì?" khuôn mặt Tiểu Uyên đột nhiên từ từ khuếch đại ra toàn thân rồi chiếu rọi trên vai Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình hỏi: " 'May mắn' là cái gì?"
"Thì chính là 'May mắn' đó, nếu như anh cường hóa phần này, anh sẽ trở nên may mắn vô cùng." Tiểu Uyên liếc mắt nhìn sáu mục ở hình bên cạnh, đầy mặt đều là ghét bỏ, "Chậc chậc, mạng của anh kém như vậy hả."
Kiều Kinh Đình một ngày phải nhịn xuống 800 lần kích động muốn đánh cậu ta: "Bớt nói nhảm!"
"May mắn là, ví dụ như, xác suất vật phẩm trên người quái vật rớt xuống sẽ tăng lên, né tránh công kích xác suất thành công nhiều hơn, rút thăm được thứ tốt xác suất cũng cao hơn, xác suất gặp được chuyện tốt cũng tăng lên, bước ra khỏi nhà là gặp trời nắng xác suất cũng lớn hơn."
Kiều Kinh Đình khịt khịt mũi coi thường: "Quá duy tâm." Năm hạng mục cường hóa khác đều là những cái hữu dụng chân thực, chỉ duy nhất cái "May mắn" này đặt cùng một chỗ quả thực chẳng ra cái gì, căn bản thì không có người nào lại đem điểm tích lũy nhọc nhằn khổ sở kiếm được dùng trên mặt này. Mạng của cậu đã không được tốt, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại gì lớn cho cậu cả.
Tiểu Uyên nâng khuôn mặt nhỏ lên mỉm cười: "Cái này đó hả, dính đến vấn đề của 'Thuyết nhân quả' và 'quy luật khách quan' vô cùng cao thâm của triết học. Tôi cảm thấy được 'May mắn' xưa nay đều không phải là tùy cơ hội, mà là có chủ định. Giả thiết như anh cường hóa may mắn đến một trình độ cực kỳ cao, như vậy anh sẽ vô cùng may mắn, cho nên đến tột cùng thì bởi vì anh cường hóa may mắn, sau đó trở nên may mắn, đó là 'Nhân quả' phải không? Có phải là anh được định trước sẽ trở nên may mắn, mà cường hóa may mắn chỉ là vì muốn đạt đến một mức độ nào đó mà anh phải làm, đó là 'quy luật khách quan' đúng không?"
Kiều Kinh Đình nghe vào có chút mộng.
Tiểu Uyên cười ha ha nói: "Ít nhất anh phải tăng cường trí lực thêm đến 30, mới có thể thảo luận với tôi về vấn đề này, giờ thì có thêm đến 40 anh nữa là có thể cùng kéo thêm Pura tư (không hiểu chỗ này cho lắm, bạn nào biết xin chỉ giúp) để thảo luận về vấn đề này, Ah... Chắc anh ngay cả Pura tư là ai cũng không biết phải không. Nói chung là, chỉ cần anh cường hóa may mắn, nhất định anh sẽ trở nên may mắn. May mắn thật ra là một loại năng lượng từ trường, có thể ảnh hưởng đến anh từ những sự việc phát sinh xung quanh, giống như con người và sự việc cùng trải qua hiệu ứng bươm bướm vậy, cuối cùng đạt được mục đích thay đổi thu được kết quả mong muốn, nói phổ thông một chút thì đó chính là 'Thay đổi vận mệnh'. Ví dụ như, hệ thống sẽ căn cứ vào mức độ vận may của anh, trải qua toán tính phức tạp, tự động sàng lọc lựa chọn kết quả may mắn cao nhất cho anh, sức mạnh của may mắn là rất lớn đó nha. Mạng anh kém như vậy, còn không nhanh nhanh sửa đổi vận mệnh một chút."
Kiều Kinh Đình nửa tin nửa ngờ, nói: "Sau này hãy tính đi." Bây giờ cậu chỉ có bấy nhiêu điểm tích lũy như vậy, cường hóa 1 mục thể năng thôi đã tốn mất 50 điểm tích lũy rồi, nhiều lắm thì cậu cũng chỉ có thể cường hóa được 2 mục, nào có khoản nào dành cho cái gì may mắn hay không may mắn chứ, Dù cho cậu có may mắn như thế nào đi nữa, thì lúc nào cậu cũng có thể chết.
Cậu không chút do dự mà đem tất cả điểm tích lũy thêm vào trên hạng mục thể năng. Sau đó cậu cảm giác được trời đất như quay cuồng, đầu óc vô cùng choáng váng.
Lời của Tác giả: Giữa các tân thủ thôn không thể qua lại với nhau, vì vậy cho nên Kiều Thụy Đô phải chờ tới khi nhân vật chính rời khỏi tân thủ thôn mới có thể ra sân.
Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu - Q1 -Chương 5.