Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

Quyển 1: LỜI MỜI TỪ VỰC SÂU - Mở đầu.

Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
 

 
 
Quyển 1:  LỜI MỜI TỪ VỰC SÂU
 

Mở đầu.
 
Một cây côn sắt thô cứng quét ngang qua, đập mạnh xuống bên eo, tiếng vật nặng va vào da thịt cùng với tiếng kêu la thống khổ cùng lúc vang lên, Kiều Kinh Đình run rẩy cuộn mình lại, không chờ cậu thở ra một hơi, lại một đòn tiếp một đòn nặng nề giáng xuống, đau nhức sau lưng lan rộng ra khắp nơi trên cơ thể, trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh xương cột sống của mình nứt ra như vỏ cây xù xì xấu xí.

Rốt cục, Kiều Kinh Đình cũng chống đỡ không nổi, tê liệt ngã trên mặt đất, chân tay co giật, máu tươi từ trên trán chảy xuống hai má, tràn cả vào trong mắt, tất cả lọt vào tầm nhìn đều là một mảnh đỏ thẫm khiến người ta chấn động cả linh hồn.
... Súc sinh...
Xung quanh vang lên từng trận cười vang đắc ý.
Một gã đàn ông gầy gò thấp bé, hình dáng thô lỗ, trên vai đang vác cây gậy sắt, đi vòng quanh Kiều Kinh Đình một vòng, sau đó đạp một chân xuống dẫm lên đầu của cậu, hung ác nói: "Nhóc con, lại láo lếu tiếp cho ông xem nào?"
Hai mắt Kiều Kinh Đình mờ mịt, đầu kêu ong ong, đau đến nỗi nói không ra lời. Gã đàn ông này gầy hơn so với cậu cả một vòng, thế nhưng tên đó lại có sức mạnh đến kinh người, tốc độ và lực phản ứng của tên đó cũng rất thần kỳ, nếu so với cậu, quả thực một đòn cậu cũng đỡ không nổi.
Gã đàn ông đó dùng đế giày dính đầy bùn đất ép đầu của cậu xuống, ác độc trừng hai mắt: "Có còn láo lếu nữa không, hả?"
Kiều Kinh Đình nháy nháy lông mi dính ước, dùng hết sức lực phun ra một bãi nước bọt trộn lẫn với máu: "... Rác rưởi."
Gã đàn ông lộ ra sát ý, vung gậy sắt lên, không chút lưu tình mà đập mạnh vào đầu cậu.
Một gậy đó giống như mang theo sức mạnh của vạn quân, tiếng xương sọ nứt vỡ đánh vào màng nhĩ tựa sấm rền, đau đớn sâu sắc dường như là một thứ hữu hình, tàn nhẫn xé rách thần kinh của cậu, cậu vô ý thức cầm chặt nắm tay, móng tay khảm sâu vào trong da thịt.
Trên gậy sắt lạnh lẽo vẫn còn dính những vết máu đỏ thẩm, từng giọt từng giọt đang tí ta, tí tách nhỏ xuống bãi cỏ xanh biết.
"Vệ ca, đừng đánh, đánh nữa là chết luôn đó! Có muốn cho cậu ta sử dụng quyển trục chữa trị không?"
"Chữa trị cái rắm, đi tìm tên nào cùng cấp đến thu thập cậu ta, nhanh chút, 1000 điểm tích lũy đó, chớ có lãng phí."
"Nhanh đi, hình như là sắp chết rồi đó."
Chết... cậu phải chết sao... Chết tại ở cái nơi không thể tưởng tượng nỗi này sao?
Không, cậu không thể chết được, cậu chết rồi bà ngoại phải làm sao bây giờ, cậu phải trở về, cậu muốn rời khỏi nơi này, cậu muốn giết hết cả bầy súc sinh này!
Gã đàn ông gọi là "Vệ ca" tóm lấy đầu tóc đẫm máu của Kiều Kinh Đình, cưỡng chế cậu quay mặt về phía bản thân mình, cười lạnh nói: "Nhóc con, mày vừa có gan, lại vừa có thể đánh, vốn là tao có chút thưởng thức mày, nếu như mày nghe lời, nhất định có thể làm một con chó tốt, nhưng đáng tiếc, cho mày chút thể diện mà mày không cần..."
Vốn Kiều Kinh Đình đang thoi thóp, nhưng có thể là phải nhìn vẻ mặt đáng ghê tởm kia, khiến cho trong lòng cậu nổi lên vô vàn hận ý, hai mắt cậu đang vẩn đục đột nhiên lóe lên tinh quang.
Vệ ca sững sờ, theo bản năng buông lỏng tay ra, đề phòng lui về phía sau.
Kiều Kinh Đình giống như hồi quang phản chiếu, không biết sức lực từ đâu sinh ra, đột nhiên nhào tới, hai tay mạnh mẽ bóp lấy cổ Vệ ca!
Giết nó! Giết nó! Dù có chết cũng phải kéo theo tên súc sinh này theo!
Mặt Vệ ca nhất thời bị nghen đến đỏ bừng, hai mắt hắn ta lồi ra, hắn ta cũng muốn vươn tay chụp lấy Kiều Kinh Đình, nhưng đáng tiếc tay hắn ta không đủ dài, vì vậy hắn ta dùng chân tàn nhẫn đạp vào bụng, vào xương đùi Kiều Kinh Đình.
Đột nhiên, Kiều Kinh Đình phun ra một ngụm máu lớn, đau đớn đến cực hạn, kỳ thực cơ thể của cậu đã tê dại, mặc cho bị công kích như thế nào đi nữa, hai tay cậu vẫn siết lại thật chặt chẽ, làm thế nào cũng không buông ra!
Mấy người xung quanh cũng vọt lên toàn bộ, tất cả đồng loạt quyền đấm cước đá lên người Kiều Kinh Đình, vừa lôi vừa kéo, nhưng không mảy may lay động được đôi tay kia chút nào.
Vệ ca nắm lấy hai cổ tay Kiều Kinh Đình, sức lực vô cùng to lớn, hắn ta muốn mạnh mẽ bóp nát xương cổ tay của cậu!
Khắp người Kiều Kinh Đình đều là máu me, đôi mắt trợn to như sắp nứt ra, gân xanh trước giờ vẫn luôn ẩn mình dưới từng thớ thịt nay cũng nổi lên chằng chịt, cả người giống như ác quỷ đòi mạng đến từ địa ngục, trong mắt đã không còn chút nhân khí nào, tất cả chỉ còn lại sát ý khiến cho người ta phải sợ hãi.
"Nhanh gỡ nó ra! Vệ ca sắp bị bóp chết rồi!"
"Tiên sư nó, khí lực ở đâu ra thế! Chém chết nó đi!"
"Không được, cấp bậc chúng ta đều cao hơn nó, chém chết nó sẽ bị hệ thống trừng phạt đó!"
"Vậy làm sao bây giờ? !"
"Chém... Chém..." Một người giơ trường đao sắc bén lóe ánh kim lên, hung ác chém xuống người Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt đều biến thành động tác chậm, cậu nhìn thấy lưỡi đao vô tình hạ xuống, nhìn thấy da tróc thịt bong, gân cốt nứt toác, nhìn thấy lưỡi đao trắng bạc quỷ dị phủ xuống cả tay phải của cậu,  cánh tay nhỏ cùng cơ thể chia lìa.
Một đao ngang qua cổ tay đứt đoạn, máu tươi phun ra khắp nơi!
"A a —— "
Đau nhức ập tới!
Trước mắt hạ xuống một mảng máu tươi đỏ thẫm.
Kiều Kinh Đình ngã nhào xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đỏ trừng lớn như chuông đồng, cứng đờ nhìn chằm chằm cách tay bị đứt của mình, hai chân vô ý thức đạp đạp lên đất, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ của người sắp chết.
Cái trò chơi này chân thật ghê.... Khuất nhục, đau đớn, tử vong, đều là thật sự, nhưng cậu cái gì cũng chưa có làm, cứ như vậy mà phải chết sao? !
Cậu không cam lòng!
Đại não mơ hồ, toàn bộ ký ức kể từ khi cậu tiến vào trò chơi như đèn kéo quân đang dần dần hiện về....
Truyện audio : Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa. Quyển 1 - Mở đầu.