Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu - Q1- Chương 7.


Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
 
 
 

Chương 7:
 
Bình thường vào buổi sáng ở Tâm Nguyệt hồ rất náo nhiệt, gần 200 người ở tân thủ thôn, có người tập thể dục buổi sáng, có người trao đổi vật phẩm, có người tổ đội đi làm nhiệm vụ hoặc đánh quái. Thế nhưng hôm nay tất cả mọi người đều tụ lại bên cạnh cây sinh mệnh, Kiều Kinh Đình ở một góc trong nhà cách xa thôn xóm, cũng có thể nghe được từ bên ngoài truyền đến từng trận gào thét, hình như là tiếng của Trịnh Vệ.

Xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, Kiều Kinh Đình yên lặng nhìn ra ngoài, không nghĩ tới ở Tâm Nguyệt hồ lại có nhiều người như vậy. Nếu như điểm tích lũy cũng có thể giao dịch với nhau, thì có lẽ Hàn Bân sẽ giàu chết mất. Đáng tiếc lại không thể, cho nên Hàn Bân mới nghĩ đến một chiêu rất nham hiểm, hắn ta để cho những người đó mua vật phẩm đưa cho mình, hắn ta lại lấy những vật phẩm đó bán trở lại cho hệ thống. Bình thường tính chi phí khấu hao của vật phẩm đến năm phần mười, lấy ví dụ như quyển trục chữa trị, một người tốn 80 điểm tích lũy để mua một quyển, rồi đưa cho Hàn Bân, còn phải tốn thêm 40 điểm tích lũy nữa để từ trong tay Hàn Bân mua về lại.
Ngoại trừ lúc đánh quái kiếm điểm tích lũy ở bên ngoài, Hàn Bân đều tổ chức bọn họ đi làm nhiệm vụ, phân công hợp lý cho những người này mỗi ngày làm cái gì, tổ đội với ai, ai là người mang đội, tìm mọi cách bố trí để đàn áp và nô dịch. Đương nhiên, không muốn tiếp thu an bài của Hàn Bân cũng được, nhưng vào cuối tuần đều phải "Cống nạp" cho hắn ta. Hàn Bân khống chế được toàn bộ người ở tân thủ thôn, từ cấp bậc cho đến cả sinh tử của bọn họ.
Kiều Kinh Đình đoán, lần này tụ tập lại hơn phân nửa là vì mật mã morse mà lúc trước cậu đã khắc gây nên, Hàn Bân nhất định phải tìm cho ra là ai làm.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cái trò chơi này đẳng cấp thiết lập cũng ác độc ghê, nếu muốn thăng cấp, thì nhất định phải giết người, mà giết người cũng có hạn chế này nọ. Ví dụ như Trâu Nhất Đao, dù cho lợi hại đến mức có thể giết hết toàn bộ người của thôn này, thế nhưng ai hắn cũng không dám động đến. Mà Hàn Bân, biết rõ toàn bộ người bọn họ gộp lại, cũng chưa chắc là đối thủ của Trâu Nhất Đao, nhưng vì điểm tích lũy và số điểm thưởng thêm kia, hắn phải bí quá hóa liều.
Lúc đầu cậu còn cảm thấy Thư Ngải mắc bệnh đa nghi quá nặng, có thể cậu mới cấp 2 nên chỉ sợ bị những người có cùng đẳng cấp giết, thế nhưng đẳng cấp càng cao, bị người ta mơ ước càng nhiều, mỗi người đều đang sống sờ sờ ra đấy, thế nhưng lại là điểm tích lũy mà người ta đi tìm, vậy thì ai còn dám tin tưởng người khác nữa chứ.
Những người tụ tập lại xung quanh cây sinh mệnh đã dần dần tản đi, cậu nhìn thấy Thư Ngải đi cùng với mấy người, có lẽ là tổ đội đi làm nhiệm vụ.
Đến bây giờ cậu vẫn còn chưa làm nhiệm vụ lần nào, bất quá cậu cũng có xem lướt qua, thậm chí còn có nhiệm vụ đơn giản nhất đó là giúp bà chủ quán cơm chuẩn bị các loại đồ ăn, đương nhiên điểm tích lũy kiếm được cũng thật là ít ỏi. Một số nhiệm vụ cao cấp chút thì phần lớn đều  có liên quan đến giết quái. Nhiệm vụ rất đa dạng, đối với người mới mà nói, thì có rất nhiều nhiệm vụ chỉ cần phải bỏ ra một ít thời gian và thể lực là có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Đương nhiên, cậu tính toán một chút, thì dùng thực lực bây giờ của cậu, giết sóc là kiếm được điểm cao nhất rồi, mà tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ việc cậu phát hiện ra cái BUG này.
Vừa nghĩ tới BUG của trò chơi, cậu lại cảm thấy cực kỳ phấn khởi, thật muốn vào đó xem xem lần nữa ngay lập tức, bất kể là có thể thăm dò được quá trình công kích của một con quái nào đó hay không, thì vẫn có thể kiếm được một món vũ khí, dù cho thế nào thì vẫn là nhặt được món hời lớn.
Mắt thấy một ngày mới đã bắt đầu, cậu cũng không muốn tiến vào giao diện để nhìn sắc mặt của hai đứa trẻ khó ưa kia, nên dứt khoát ở lại trong phòng rèn luyện thân thể.
Cậu chống đẩy hai trăm cái, cậu phát hiện rõ ràng thể năng của mình đã nâng lên, cho dù hiện tại cậu chỉ mới cường hóa có 4 điểm.
Sau khi làm xong, cậu chọn cho mình một tô mì thịt bò, một mình ăn có hơi buồn, cậu dứt khoát mở hàng ma bảng ra, vừa ăn vừa xem.
Đầu tiên, cậu tra xét cái tên gọi là Trâu Nhất Đao kia, cấp bậc hiện lên là 9, đây chỉ là một con số bình thường, thế nhưng để ở chỗ này lại đại biểu cho sức mạnh cực kỳ lớn khiến cho người ta phải sinh ra sợ hãi. Ngoài ra, phía sau tên của Trâu Nhất Đao còn có một ký hiệu mũi tên màu đỏ hướng xuống dưới, những người khác thì không có, có khả năng đây chính là ký hiệu của "Người bị xử phạt".
Nhất thời tò mò, cậu kéo hàng ma bảng đến trang cao nhất, xếp hạng thứ  nhất ở hàng ma bảng, chính là King duy nhất trong game mà Thư Ngải đã nói, theo sát phía sau chính là 1 Queen và 3 Jack.
Kiều Kinh Đình vô cùng hứng thú, qua loa kéo xuống phía dưới quét một vòng, cấp 10 có không ít, có đến 8 người, không nên chỉ xuất hiện có 3 người Jack, dựa theo tỉ lệ này mà nói, thì dự thính giả thật là ít ỏi. Giữa 5 dự thính giả này, hiển nhiên là đã tạo nên một trạng thái vô cùng vi diệu, cậu đoán cái người Queen này tạm thời cũng không dám trở thành King, mà Jack cũng đang ôm ý tưởng giống như Queen vậy. Cho nên mới gần một năm nay mà nhân số và đẳng cấp của dự thính giả đều không có bất kỳ biến hóa nào. Mà King này, trước mắt là vương giả mạnh nhất ở trong game, chỉ còn chút nữa thôi là có thể trở về thế giới hiện thực, nhưng bởi vì đối thủ của mình quá chậm chạp cho nên mới bị nhốt ở đây.
Thật thú vị, thế giới bên ngoài tân thủ thôn, tàn khốc và đặc sắc đến cỡ nào...

Kiều Kinh Đình coi xong hàng ma bảng thì bát mì cũng đã ăn xong rồi. Trước lúc định tắt đi, cậu theo thói quen mà xem trạng thái của Kiều Thụy Đô.
Cấp 4!
Kiều Kinh Đình sững sờ mà nhìn cấp bậc của Kiều Thụy Đô.
Ngày hôm qua lúc cậu xem, vẫn còn là cấp 3, tên oắt con này thật sự là…. mẹ nó chứ! giết người không thấy đáng sợ sao, mặc dù cậu vẫn biết phía sau tấm gương đức hạnh của Kiều Thụy Đô là bộ mặt dối trá như thế nào, nhưng thật sự không nghĩ tới hắn lại có thể ác như vậy.
Trong lòng Kiều Kinh Đình có cảm giác hết sức khó chịu, cậu có thể biết được trạng thái của Kiều Thụy Đô, vậy tất nhiên là Kiều Thụy Đô cũng có thể biết trạng thái của cậu. So sánh với tình cảnh của mình, nỗi uất ức kể từ lúc tiến vào trò chơi cho đến tận bây giờ cậu vẫn luôn kìm nén càng ngày càng bành trướng.
Cậu tắt hàng ma bảng đi, lấy trường đao bằng thép tinh luyện ra,  chém vào không khí luyện tập, cậu tưởng tượng trước mặt mình chính là bàn tử, Trịnh Vệ, Hàn Bân, là tất cả những kẻ địch mà cậu cần phải tự tay giết chết.
Cậu nhất định phải ở bên trong cái trò chơi này, tìm ra một con đường về nhà.
——
Ngày hôm nay trải qua đặc biệt dài, đang lúc Kiều Kinh Đình nghĩ có nên làm một cái cơ quan đơn giản để thiết bị ngân băng đúng giờ rơi trở lại trên người mình hay không, thì cậu nghe được tiếng mở cửa.
"Thư Ngải, tôi..." Kiều Kinh Đình bước nhanh ra phòng khách, đang muốn chia sẻ phương pháp cậu nghĩ ra được, thì nhìn thấy người đi vào, cậu nhất thời cứng đờ.
Đứng ở cửa không là người nào xa lạ, mà là Trịnh Vệ đang cười lạnh, Thư Ngải cũng ở một bên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Nhóc con mày... Vậy mà thật sự sống sót." Trịnh Vệ nhổ nhả ra một làn khói thuốc, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Kiều Kinh Đình hung tàn nở nụ cười: "Mày còn chưa có chết, tao đương nhiên phải sống." Vừa dứt lời, cậu quay đầu phóng đến bên cửa sổ, phi thân nhảy ra, mạnh mẽ đụng nát cửa sổ thủy tinh, thân thể của cậu cũng bắn ra ngoài.
Trong chớp mắt Rơi xuống đất, thủy tinh vỡ đâm nát làn da của cậu, nhưng cậu cũng không kịp suy nghĩ nhiều, mặc kệ những mảnh thủy tinh vỡ vươn mình nhảy lên, khóe mắt liếc qua thấy có mấy người chạy về phía cậu, cậu lập tức rút khẩu M26 kia ra. Cũng may là cậu ôm tâm tình muốn thử xem nên mua một băng đạn, dù sao thì cậu cũng là lần đầu dùng súng, có bắn chết ai cũng kiếm được điểm tích lũy, cho nên nâng súng lên bắn phá một trận không cần ngắm.
Những người kia đại khái là không ngờ tới cậu lại đột nhiên lấy súng ra, kêu gào chạy ra bốn phía né tránh.
Băng đạn của súng tiểu liên là 3 điểm tích lũy một băng, so với súng lục đắc hơn, cho nên Kiều Kinh Đình chỉ mua một băng, lần này dùng hết khoảng nửa băng đạn, tạm thời chặn đứng được những người kia, cậu xách súng lên lao nhanh ra ngoài thôn.
Phía sau truyền đến tiếng súng, Kiều Kinh Đình quay đầu nhìn lại, cũng có người móc súng ra, dùng tốc độ nhanh hơn cậu chạy trốn đuổi theo, đặc biệt là Trịnh Vệ, dường như hắn ta căn bản không sợ đạn của cậu, xông thẳng đến trước mặt cậu, vẻ giận dữ trên mặt của hắn ta khiến cậu không hoài nghi chút nào rằng Trịnh Vệ có ý định giết cậu.
Kiều Kinh Đình nâng súng lên bắn về phía Trịnh Vệ mấy phát, khả năng bắn súng của cậu rất tệ, dù sao thì xưa nay cũng chưa từng luyện qua, nhưng ở khoảng cách gần như thế, không thể ngay cả một phát cũng không trúng. Song, một màn quỷ dị lại xuất hiện, lúc mấy viên đạn cách Trịnh Vệ không tới một gang tay đều đổi hướng đi, dường như đang đánh vào trên một cái lồng phòng hộ trong suốt, lập tức bị văng ra.
Kiều Kinh Đình vừa bắn vừa lui, một băng đạn rất nhanh đã hết, tim cậu cũng chìm xuống, cậu biết lần này mà bị bắt, chắc chắn cậu phải chết, không cần nghi ngờ.
Cậu tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Vào thời khắc cậu tuyệt vọng, đột nhiên nghĩ đến một thứ, lập tức cậu  lấy ra quyển trục lữ hành, trong lòng hô to, "Đưa tôi đến chỗ... Địa tinh!"
Không gian xung quanh nháy mắt vặn vẹo thành hình xoắn ốc, Kiều Kinh Đình nhìn thấy khuôn mặt phẩn nộ của Trịnh Vệ gần trong gang tấc, giống như là được chiếu rọi trong cơn lốc xoáy, hình ảnh đó càng vặn vẹo càng lộ ra nét dữ tợn.
Một giây sau, trước mắt cậu chỉ có một màu đen kịt.
——
Mọi thứ xung quanh cậu tối đen cũng chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, nhiều nhất cũng chỉ có hai, ba giây, trong tầm mắt Kiều Kinh Đình liền xuất hiện một mảnh xanh biếc tươi mát dạt dào. Cậu phát hiện mình đang ở một nơi sâu thẳm trong rừng cây, xung quanh là những mảng cây Tùng cao vút đang rụng lá, cậu nhìn bốn phía một vòng, bởi vì cảnh sắc ở đây na ná giống nhau, cho nên cậu nhìn một hồi liền cảm thấy hơi choáng váng.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy hai tay mình vẫn còn nắm súng, đang trong trạng thái phòng bị nửa ngồi nửa quỳ, trái tim vừa mới bình ổn, thân thể cũng thả lỏng hơn một chút, cả người cậu như nhũn ra ngã trên mặt đất.
Lúc này, cậu mới cảm giác được cánh tay và phía sau lưng của mình đau đớn, cậu kiểm tra sơ qua một chút, đều là bị thủy tinh đâm vào da thịt gây nên thương tổn, chút thương tổn này cậu không nỡ dùng đến quyển trục chữa trị, cho nên bỏ ra 2 điểm tích lũy mua một ít thuốc đơn giản băng bó sơ qua một chút.
Quyển trục lữ hành là vật phẩm đầu tiên mà cậu có được, nó rớt ra từ trên người quái, cậu đã từng cẩn thận đọc phương pháp sử dụng, hiện tại không có ai biết được cậu đang ở đâu, muốn lập tức tìm được cậu, trừ phi phải an bài mười mấy hai mươi người cùng dùng quyển trục lữ hành đến mỗi điểm đánh quái để kiểm tra, mà Trịnh Vệ nhất định sẽ không lãng phí nhiều quyển trục như vậy vì cậu. Sở dĩ cậu lựa chọn tới nơi này là vì, dưới tình thế cấp bách, cậu cảm thấy nơi này cách tân thủ thôn xa nhất, người tới đây cũng ít nhất.
Bất quá, vì để phòng ngừa có người đang đánh quái ở nơi này, nên cậu cũng không dám gây ra động tĩnh lớn, chỉ dám lặng lẽ đi đến một khu vực đất trũng.
Quả nhiên, ở ngay chính giữa khu đất trũng đó, cậu thấy được một bộ lạc, cũng tương tự như bộ lạc nguyên thủy vậy, họ dùng gỗ, cỏ lau và đá xây lên những cái trại nhỏ, đó chính là sào huyệt của địa tinh.
Thân hình của địa tinh tương tự như một đứa trẻ khoảng mười tuổi, khô quắt, thấp bé, trên da dẻ có nhiều nếp nhăn có màu vàng xanh, trên người không có lông, đôi mắt lớn lại còn lồi ra, so với ma quỷ bên trong phim “Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn” còn xấu hơn, thế nhưng chính loại sinh vật này, là quái vật mạnh nhất tân thủ thôn, nhất định phải tổ đội mới giết được
Bên ngoài lều trại của thôn nhỏ, vừa vặn có một nhóm người đang đánh quái, có bảy, tám người tổ đội cùng với nhau, đang đối phó với một nhóm địa tinh có số lượng tương đương với nhóm người bọn họ. Đánh túi bụi, đám người kia vũ khí gì cũng đều có, còn trong tay địa tinh chủ yếu chỉ có chuỳ đá, gậy đá, đao đá, và các loại vũ khí nguyên thủy khác, thế nhưng tốc độ nhanh kinh người, động tác chân tay có khi còn linh hoạt hơn so với khỉ. Với thị lực bây giờ của Kiều Kinh Đình, thậm chí không có cách nào nhìn rõ được chuẩn xác động tác của bọn họ, bất kể là của địa tinh hay là của người.
Khoảng cách quá xa, Kiều Kinh Đình không thể xác định được trong nhóm người này có Hàn Bân bên trong hay không, nhưng dù cho đó có là ai đi nữa, cậu cũng đều không dám tới gần, cậu đi về hướng ngược lại với sào huyệt địa tinh, trước nhất cậu phải tìm được một nơi thích hợp để ẩn thân.
——
Tìm được một nơi yên lặng, thấy mặt trời đã lặn, Kiều Kinh Đình ngồi dựa vào trên một gốc cây khô, mở ‘hàng ma bảng’ ra trước, cậu nhìn thấy tên của Thư Ngải vẫn còn trên hệ thống, trong lòng mới an tâm hơn một chút.
Cậu bỏ chạy một mình như vậy, Thư Ngải nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu cậu ở lại cũng chỉ có thể cùng chết, chỉ cần cô ấy bây giờ còn chưa chết, vậy chắc chắn trong thời gian ngắn cũng không thể chết được, dù sao thì điểm tích lũy đó ai đến lấy, còn phải chờ Hàn Bân quyết định.
Tất cả chuyện này đều do cậu mà ra, nếu như trước đây cậu nợ Thư Ngải một quyển trục và một ân tình, thì hiện tại thứ cậu đang nợ Thư Ngải chính là mạng của cậu.
Tuy rằng cậu trốn thoát được, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải quay về tân thủ thôn, bởi vì chỉ có thông qua cây sinh mệnh cậu mới có thể đi đến các tòa thành khác. Nhưng cậu không thể dùng quyển trục lữ hành để trở lại đó, nên chỉ có thể đi bộ trở về, nơi ở của địa tinh cách tân thủ thôn khoảng 12 km. Đương nhiên, trở ngại của cậu không phải là khoảng cách, mà là do cậu quá yếu.
Trước mắt, thứ cậu cần nhất, chính là điểm tích lũy, và thứ mà cậu vẫn luôn cần nhất, cũng chỉ có điểm tích lũy.
Có lẽ nơi đánh sóc cách làng quá gần, cậu chắc chắn không thể đi, không, tất cả những điểm đánh quái bị động đơn phương công kích cậu đều không thể đi, chỉ cần Trịnh Vệ có chút đầu óc, thì nhất định sẽ phái người đến những điểm đánh quái có cấp bậc thấp chặn cậu lại.
Làm sao bây giờ? Còn có biện pháp nào có thể kiếm được điểm tích lũy?
Trong đầu Kiều Kinh Đình chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là cái BUG kia. Nhưng hiện tại con đường nào cậu cũng đi không được, cũng chỉ có cái BUG kia, mới có thể mang đến điều bất ngờ cho cậu.
Cậu tiến nhập vào giao diện dành cho người chơi.
Hai tên oắt con kia đã thay quần áo khác, mỗi ngày đều thay đổi, hơn nữa đa số quần áo đều tinh xảo hoa lệ, làm cho cậu mỗi khi tiến vào giao diện, đều có một loại cảm giác lễ nghi khó hiểu.
Tiểu Uyên cười hì hì nhìn cậu: "Oa, nhìn bộ dánh của anh hôm nay rất không may."
"Oa, nhìn bộ dáng của nhóc con hôm nay rất vui vẻ." Kiều Kinh Đình lạnh mặt trào phúng nói. Quần áo của hắn bị thủy tinh xé rách, trên người còn dính máu, mặt mày xám xịt, nhìn qua quả thực rất xui xẻo.
"Tôi vui vẻ là bởi vì anh còn sống, anh chết rồi đối với tôi có ích lợi gì chứ, cho nên, bây giờ anh cần giúp đỡ đúng không? Nói đi."
" Bên trong hệ thống có….  Ah…. dây thừng thô to hay không?"
"Có nha." Tiểu Uyên vung tay nhỏ lên, từ bên trong một cái cửa sổ bắn ra ngoài, ở đó có mấy chục loại dây thừng có chất liệu và độ lớn khác nhau. Xem ra đây là loại vật phẩm không có tác dụng gì lớn, cho nên giá cả cũng cực kỳ rẻ.
Kiều Kinh Đình mua một dây có đường kính 60mm, cở bằng cổ tay của phụ nữ.
Tiểu Thâm nhíu mày hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Không nói cho nhóc." Kiều Kinh Đình không khách khí nói, cậu làm sao có thể đem BUG của hệ thống mà cậu phát hiện ra nói cho tinh linh của hệ thống biết chứ, lỡ đâu bị sửa thì sao.
Tiểu Thâm nghiêng đầu nhìn cậu: "Nhất định là muốn làm chuyện gì ngu ngốc rồi, dù sao thì trí lực của anh cũng chỉ có 19."
"Ha ha ha vận may của anh ta cũng chỉ có 7 thôi nè." Tiểu Uyên cười đến lăn lộn ở trên ghế sa lon.
Kiều Kinh Đình lườm một cái, thật không biết là ai đã thiết lập ra một đứa nhỏ làm người ta ghét như vậy, đã thế còn là nguyên một đôi. Cậu cắt đứt tiếng cười của Tiểu Uyên: "Cậu có thể tính được hay không? Tính thử một chút xem phải mất bao lâu cây nến mới có thể đốt cháy đoạn dây thừng này."
"Đương nhiên là có thể rồi." Tiểu Uyên dùng tay nhỏ chỉ chỉ đầu của mình, "Tôi chính là một cái máy tính đó. Nếu như không cân nhắc đến sức gió, áp suất không khí, và cũng không có ngoại lực tác động thì dưới tình huống thông thường, cần phải mất nửa giờ."
Kiều Kinh Đình suy nghĩ một chút: "Còn đèn cồn thì sao?"
"Nhanh hơn một chút,  nhưng cũng không quá nhanh."
"Cho tôi đèn cồn đi." Lửa của đèn cồn sẽ cháy ổn định hơn một chút, sẽ không dễ bị gió thổi tắt.
Tiểu Uyên bán cho Kiều Kinh Đình một cây đèn cồn, Kiều Kinh Đình tiện tay cũng mua luôn một bộ quần áo. Sau đó, không chờ cho cặp sinh đôi đặt câu hỏi, nhanh chóng cầm đồ thoát ra khỏi giao diện.
Kiều Kinh Đình tìm được một cái gò đất khuất gió, buột dây thừng lên trên một nhánh cây, sau đó đặt đèn cồn ở phía dưới dây thừng, dùng ngọn lửa nhỏ đốt sợi dây cháy xém. Để cho an toàn, cậu còn đè một tảng đá lên trên nhánh cây không tính là to lắm, nếu có bất ngờ gì, dây thừng không bị đốt cháy, tảng đá này sớm muộn gì cũng sẽ đè gảy cành cây.
Nhìn những thiết bị đơn giản này, Kiều Kinh Đình nở nụ cười tự giễu, cái này nhìn qua thật sự quá ngu, nhưng hiện tại cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra được mỗi biện pháp này, để sau khi mình tiến vào ‘‘Không Gian Hư Vô’’ còn có thể trở lại.
Dù sao đây cũng là hy vọng duy nhất của cậu bây giờ.
Cậu đưa ‘thiết bị ngân băng’ đến trên đầu ngón tay, dùng dây thừng cột chặt lại, bảo đảm ‘thiết bị ngân băng’ sẽ rơi xuống một vị trí nhất định ở trên người cậu, sau đó hít sâu một hơi, cắt đi phần da thịt tiếp xúc với ‘thiết bị ngân băng’.
——
Lần nữa đi vào ‘Không Gian Hư Vô’, cậu đã như ‘xe nhẹ chạy đường quen’, cũng không thấy mệt mỏi, nên liều mạng mà chạy, tìm kiếm bất luận đồ vật gì có khả năng xuất hiện.
Qua không bao lâu, phía trước thật sự xuất hiện một chùm sáng, cậu nhanh chóng chạy tới.
Thứ xuất hiện trước mắt làm cho cậu vui mừng như điên, vậy mà là cá sấu nước cạn!
Cá sấu nước cạn là loại hình quái chủ động đơn phương tấn công, lực công kích rất mạnh, thế nhưng tốc độ lại tương đối chậm. Bất quá, chỉ cần làm cho nó bị thương được một chút, thì bản thân quá nửa là bị trọng thương, hơn nữa nó da dày thịt béo cực kỳ khó giết, rất không nên dây vào, nhưng giết chết được một con sẽ kiếm được 12 điểm tích lũy.
Trong khoảng thời gian ban ngày cậu không thể ra khỏi cửa, cậu đã sớm nghiên cứu qua hết tất cả quái ở trong ngoài tân thủ thôn một lần.
Không chờ cậu tiến đến gần, Cá sấu nước cạn đã phát hiện ra cậu, vung cái đuôi to lên, nhấc bốn cái chân to béo bò tới.
Nói là tốc độ "Tương đối" chậm, thật sự của‘tương đối’ này chính là  đối với động vật có vú. Trên thực tế, so với tốc độ chạy trốn của người trưởng thành chỉ chậm hơn một chút, hơi bất cẩn một xíu vẫn có khả năng bị đuổi kịp. Hơn nữa, khoảng cách an toàn của cá sấu nước cạn so với sóc hay cự linh cẩu gì cũng dài hơn nhiều, lên đến mười mét, cho nên nếu như muốn chạy trốn, ít nhất phải kéo dài khoảng cách ra xa đến mười mét, Cá sấu nước cạn mới bỏ qua không truy đuổi nữa.
Cái gọi là khoảng cách an toàn, chính là người chơi chỉ cần bảo trì khoảng cách này với nó, nó sẽ không công kích nữa, khoảng cách an toàn của loại hình quái bị động công kích và chủ động công kích có khác biệt rất lớn.
Cá sấu nước cạn bò đến trước người cậu, bắt đầu nhào đến cắn, cái miệng dài khảm đầy răng cưa dữ tợn của cá sấu mở to cắn về phía hông của cậu, mặc dù cậu biết giữa bọn họ ai cũng không động được ai, nhưng mà đối diện với hình ảnh này vẫn cứ tạo thành đả kích tâm lý rất lớn.
Kiều Kinh Đình đứng im tại chỗ, nhìn con cá sấu cắn tới cắn lui, cậu thử lùi về sau, con cá sấu lớn liền đuổi theo, cậu thử né tránh, con bò sát lớn này cũng có đối sách. Trên căn bản thì, ở đây chỉ có không chạm vào nhau được, còn lại tất cả những gì diễn ra ở chỗ này cũng sẽ gặp phải trong thực chiến ở bên ngoài.
Kiều Kinh Đình bắt đầu vừa né tránh, vừa làm quen với quá trình công kích của Cá sấu nước cạn.
Nếu như có thể dùng đao được thì tốt rồi, như vậy có thể mô phỏng quá trình chiến đấu ở trong đầu....
Vừa nghĩ ra ý tưởng đó, Kiều Kinh Đình liền ôm tâm lý thử một lần, mở kho của mình ra, kết quả, cậu thật sự thành công!
Trong chớp mắt trường đao bằng thép tinh luyện xuất hiện ở trong lòng bàn tay cậu, Kiều Kinh Đình mừng rỡ, giống như được thần trợ giúp, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu chém giết cá sấu nước cạn.
Cậu chậm rãi thích ứng với tốc độ của cá sấu nước cạn, từ từ quen thuộc với những phương thức công kích của súc sinh này như: nhào cắn, đập, vung đuôi đập xuống, xông tới…..
Cậu không dám nghỉ ngơi, chỉ sợ một giây sau sẽ bị túm quay trở lại trong game, cũng không biết lần sau tiến vào, còn có thể gặp được cá sấu nước cạn hay không, cậu nhất định phải nắm chặt mỗi phút mỗi giây, để học được những thứ mình cần từ trong quá trình khiêu chiến quái vật, mà người mới tuyệt đối không có cách nào thắng được.
Quả nhiên, Cá sấu nước cạn cũng giống như sóc và cự linh cẩu, đều là những quái vật robot, dù cho có được thiết lập tốt đến cỡ nào đi nữa cũng không có cách nào thay đổi được chương trình đã cài sẵn, động tác của chúng nó sẽ lặp lại, cả về hình thức công kích cũng như các động tác võ thuật của hệ thống, chỉ cần phát hiện ra quy luật, thì có thể né tránh hữu hiệu mỗi lần bị công kích, đồng thời còn có thể tìm được kẽ hở để phản công.
Cứ như vậy, cậu không ngừng không nghỉ mà đánh nhau với Cá sấu nước cạn một thời gian dài, mải đến khi Kiều Kinh Đình bị chùm sáng triệu hoán trở lại, cậu mới tỉnh.
Đoạn dây thừng mang theo thiết bị ngân băng bị đốt cháy rơi lại trên người cậu. Vầng thái dương vừa mới ngã về phía tây, chứng tỏ thời gian cũng không có qua quá lâu, tất cả đều giống như cậu mong muốn, chỉ có tiếc nuối duy nhất là, cậu còn muốn có thêm chút thời gian nữa, cậu cần phải thật sự nắm rõ hết tất cả mọi thứ của cá sấu nước cạn.
Cậu lại làm tiếp trò cũ, đi vào ‘Không Gian Hư Vô’ một lần nữa, có thể Cá sấu nước cạn đã sớm không còn tung tích, cậu không thể làm gì khác hơn là ra sức chạy thật nhanh, muốn tìm thứ gì đó mới mẻ.
Không nghĩ tới, lần này mãi cho đến khi cậu tỉnh lại, cũng không có gặp được bất luận thứ gì.
Xem ra cũng không phải mỗi một lần đi vào đó đều sẽ có thu hoạch, điều này cũng phù hợp với suy đoán của cậu, bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ kia, tất cả mọi thứ đều là tùy cơ.
Vô luận là như thế nào đi nữa, thì lần này cậu cũng thu hoạch không tệ, mặc dù trình độ hiểu biết đối với Cá sấu nước cạn không nhiều như với mấy con sóc, nhưng cậu đã có can đảm để đi khiêu chiến.
Cậu mở bản đồ ra, trong bảng hướng dẫn hiện lên, nơi này cách chỗ của Cá sấu nước cạn đến 7 km, thừa dịp trời tối, cậu chạy về hướng có Cá sấu nước cạn....
  Hết chương 7.
Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu - Q1 - Chương 7.