Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Edit: Nhà cỏ.
Ba người ẩn mình vào trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động vòng ra phía sau ngôi biệt thự đang bốc cháy kia, rốt cục cũng có thể thấy rõ tình hình trận chiến khiến cho người ta sợ hãi.
Trên mảnh đất trống phía sau biệt thự, hai bàn tay khổng lồ bằng đá kéo trên mặt đất, nó đang đuổi theo một cái bóng đen chạy trốn thật nhanh, phía sau bàn tay khổng lồ, còn có một bức tường bằng đá hình trứng, chỉ cần bóng đen tiến vào gần bức tường kia một chút, thì sẽ có thêm càng nhiều tường đá nữa xuất hiện nhảy dựng lên ngăn cản lại.
Mà ở trước mặt bức tường đá kia, bóng đen nọ giống như đang đứng trước một bậc thang nhỏ, không thể nhảy qua được, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho bóng đen không có cách nào đến gần bức tường đá. Không những thế, ở bốn phía còn có 5 người mang ống phóng rốc-két, súng máy, súng phóng lựu truy tìm nguồn nhiệt cùng các loại vũ khí hạng nặng khác đang đuổi theo cái bóng đen kia bắn xối xả. Bóng đen đó quả thực là lên trời xuống đất để né tránh.
"Những thứ này là cái quái gì vậy?!" Kiều Kinh Đình cảm giác như mình đang xem điện ảnh khoa học viễn tưởng vậy, tất cả đều quá mức phi thực tế.
Bóng đen kia nhảy lên chạy về phía tên người chơi đang vác súng máy bắn phá, thế nhưng hắn ta vừa mới đến gần, thì bốn phía tên đó bỗng dưng xuất hiện các bức tường đá dựng thẳng bốn phía, che người đó vào chính giữa.
Bạch Nhĩ chỉ chỉ cái bóng đen kia: "Trâu Nhất Đao đao thương bất nhập, thế nhưng đối với các loại đạn pháo thì hắn ta không dám chống đỡ, Hàn Bân và thủ hạ của hắn ta đã phối hợp rất tốt, vây được Trâu Nhất Đao lại bên trong trận pháp bằng đá này, Hàn Bân không giết chết được Trâu Nhất Đao, ngay cả đụng vào cũng không đụng được, cho nên cứ kéo dài như thế, ít ra cũng có thể khiến cho Trâu Nhất Đao mệt đến bở hơi tai."
" 'Thần chấp' có nghĩa là người chơi có thể biến thành cục đá đó hả?"
"Không biết, thế nhưng trước đây Hàn Bân tuyệt đối không lợi hại như vậy." Thư Ngải lắc lắc đầu, "Tôi nghe nói muốn mở ‘thần chấp’ ra thì phải tốn tới bảy, tám ngàn điểm tích lũy lận, mà mấy món vũ khí mấy tên thủ hạ của hắn ta đang dùng kia, rẻ nhất cũng phải hơn trăm, còn loại nào quý giá thì cũng hơn một nghìn, có thể thấy được hắn ta giữ nhiều điểm tích lũy đến cỡ nào." Cô dừng lại một chút, nhíu mày, nói tiếp: "Hắn ta giết chết Trâu Nhất Đao, cũng chỉ có thể kiếm được 3000 điểm tích lũy, thế nhưng hắn ta chém quái mấy ngày cũng có thể kiếm được con số đó, vậy tại sao phải mạo hiểm đi giết Trâu Nhất Đao làm gì?"
"Hắn ta không giết Trâu Nhất Đao, người chết chính là hắn ta." Kiều Kinh Đình trầm giọng nói, "Cô nghĩ những thuộc hạ kia của Hàn Bân thật sự phục hắn ta? Không phải, thứ bọn họ phục chính là thực lực, nếu như Hàn Bân cứ khúm núm với Trâu Nhất Đao, thủ hạ của hắn ta sẽ lập tức đào ngũ chạy vào dưới trướng Trâu Nhất Đao. Lúc đó Trâu Nhất Đao còn lý do gì để giữ lại cái mầm họa này, hắn ta sẽ tùy tiện thưởng Hàn Bân cho một tên người chơi có tiềm lực nào đó giết chết, làm như vậy còn có thể đổi được một tên đàn em bán mạng cho mình."
Trong những năm Kiều Kinh Đình đánh võ đài phi pháp đó, có dạng người gì trong xã hội mà cậu chưa từng tiếp xúc qua, lớn thì có những bang phái xã hội đen có thể hô mưa gọi gió, còn nhỏ thì có những tên du côn phải lẩn trốn đầu đường xó chợ. Tất cả bọn họ dường như đều có một điểm chung rất giống nhau, không hề có những thứ giống như trên ti vi vẫn chiếu, cái gì mà tình nghĩa huynh đệ, cái gì mà giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, cái gì mà dù cho có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không nề hà…. Đại đa số bọn họ đều vì tiền, trần trụi vì tiền. Con người và động vật rất giống nhau, đều thuần phục dưới cường quyền, Hàn Bân làm nhiều việc ác, cho nên nếu không thể duy trì địa vị cường quyền của mình, kết cục của hắn ta chính là cái chết, hơn nữa còn là cái chết không được tử tế.
Bạch Nhĩ gật gật đầu: "Không sai, bắt đầu từ lúc Trâu Nhất Đao xuất hiện ở tân thủ thôn, thì Hàn Bân đã không có sự lựa chọn nào khác." Cậu ta đột nhiên lấy ra một cây súng bắn tỉa.
"Cậu cướp của tay súng bắn tỉa kia hả?"
"Hắn ta tặng cho tôi." Bạch Nhĩ nhấc súng lên ngắm, điều chỉnh ống nhắm.
Đương nhiên, không ai tin lời Bạch Nhĩ nói, nếu như người chơi nhặt được đồ vật trong game ở trên đường, thì có thể dùng, thế nhưng nó không thuộc về người nhặt, cũng không có cách nào thu nó vào trong kho, trừ khi người chủ của đồ vật đó thông qua hệ thống đưa tới tặng, cho nên Bạch Nhĩ nói như thế, cũng không tính là sai...
Bạch Nhĩ nói: "Súng bắn tỉa tôi cũng không rành cho lắm, thế nhưng bắn trúng thì không thành vấn đề, mục tiêu đầu tiên của tôi là tên đầu trọc, đợi ống phóng rốc-két của hắn ta rớt khỏi tay, các anh chạy đến làm thịt hắn ta đi."
Kiều Kinh Đình áp sát vào chân tường di chuyển về phía tên đầu trọc, Thư Ngải thì lại vòng ra phía sau người vác súng máy, người kia chỉ mới có cấp 3, lồng phòng hộ năng lượng của cô có thể chống đỡ được một loạt đạn của súng máy.
Vài giây sau, tiếng súng vang lên, đạn bắn trúng vào trên sườn trái của tên đầu trọc, bị lồng phòng hộ năng lượng cản lại, thế nhưng sóng xung kích của đạn có đường kính lớn vẫn hất tên đầu trọc ngã nhào xuống đất.
Kiều Kinh Đình nhảy lên từ sau đống ngói vụn, lao nhanh về phía tên đầu trọc, chỉ vài bước đã vọt tới trước mặt tên đầu trọc đang co rúc trên mặt đất, đập một giản phá vỡ bã vai tên đầu trọc, sau đó cướp ống phóng rốc-két khiêng trên vai kia đi luôn.
Tên đầu trọc đau đớn lăn lộn trên đất.
Kiều Kinh Đình dùng chân đạp lên lưng tên đầu trọc, khiêng ống phóng rốc-két lên chỉa thẳng vào tên người chơi đang cầm súng phóng lựu, tên đó kinh hãi đến biến sắc, xoay người bỏ chạy. Đột nhiên cậu phát hiện mình không biết dùng thứ đồ chơi này, không thể làm gì khác hơn là vội vã lôi sách hướng dẫn ra xem.
Cùng lúc đó, Thư Ngải cũng tấn công vào tên người chơi vác theo súng máy từ phía sau lưng.
Đối phương phát hiện ra cô, quay người nã đạn liên tục, Thư Ngải đội cả cơn mưa đạn của súng máy xông lên phía trước, dùng chuôi đao đập thật mạnh lên đầu hắn ta.
Người kia ngất đi, ngã xuống đất, Thư Ngải cướp luôn súng máy của tên đó, cướp xong bắn phá kẻ địch bên cạnh mình, nhưng cô đã đánh giá thấp ‘lực phản chấn’ của súng máy, vừa bóp cò một cái, nòng súng đột nhiên rung rung rồi chệch hướng, mất đi mục tiêu ngắm bắn lúc ban đầu, bắn cho đất đá bay tứ tung, còn có mấy phát bắn trúng vào Kiều Kinh Đình, cô sợ hết hồn vội vàng vứt súng xuống đất luôn.
Bạch Nhĩ chạy đến bên người Kiều Kinh Đình: "Sao anh không giết chết hắn ta đi?"
Kiều Kinh Đình nói như là chuyện đương nhiên: " Ngày hôm qua tên đầu trọc này xém chút nữa là giết cậu, cho nên tôi để cho cậu."
Bạch Nhĩ trưng ra biểu tình giật mình, cậu không hiểu nổi cái kiểu trượng nghĩa lỗi thời này của Kiều Kinh Đình, thế nhưng cậu cũng không khách khí, ngồi xổm xuống, đầu ngón tay vừa dài vừa trắng của cậu vạch một đường lên cổ tên đầu trọc. Trên cổ tên đầu trọc xuất hiện một vệt máu thật dài, vừa mượt mà vừa trơn nhẵn, từng tia máu tươi ồ ạt dâng lên tuôn ra không dứt, thế nhưng máu phun ra lại không có cảm giác nhơ bẩn, mà ngược lại, có một loại yên tĩnh chảy xuôi đẹp đến quỷ dị, và người cũng lặng yên chết đi không một tiếng động.
"Cậu đã lên đến 6 cấp rồi, muốn đi bất cứ lúc nào cũng có thể đi." Kiều Kinh Đình quẳng ra một câu rồi vác ống phóng rốc-két chạy về phía Thư Ngải.
Bạch Nhĩ đứng yên tại chỗ vài giây, rồi lại phóng tới chỗ kẻ địch tiếp theo.
Thủ tiêu liên tiếp hai tên địch, Hàn Bân cũng phát hiện, hắn ta nhanh chóng dựng thêm mấy bức tường đá để che chở, nhưng hắn ta đề phòng một mình Trâu Nhất Đao thì còn được, chứ tới tận bốn người thì có tâm mà không có lực.
Trâu Nhất Đao bắt đầu phát động tấn công Hàn Bân, hắn ta đang không ngừng nhảy lên giữa những cột đá trên mặt đất, vừa loại bỏ các bức tường đá, vừa né tránh những hòn đá đập về phía mình, một đường đánh thẳng về phía bức tường bằng đá Hàn Bân.
Ba người Kiều Kinh Đình ở đằng sau thu thập đám thủ hạ của Hàn Bân. Bỏ vũ khí ra, thì những người kia đều không đỡ nổi một đòn, rất nhanh đã bị bọn họ khống chế.
Kiều Kinh Đình khiêng ống phóng rốc-két lên, chạy ra phía sau Hàn Bân, cậu mua ba viên đạn pháo, bắn về phía bức tường đá Hàn Bân một viên.
Bức tường bị oanh kích, rung chuyển kịch liệt, tường đá nứt toác ra, xuyên qua khe hở Kiều Kinh Đình nhìn thấy Hàn Bân chật vật ngã xuống đất, nhưng hắn ta lại nhanh chóng tiến hành xây tiếp bức tường đá mới.
Một bóng đen lao nhanh như tên bắn về phía Kiều Kinh Đình, trong lòng cậu cả kinh, mắt cũng chưa kịp chớp lấy một cái, đã thấy một cơ thể được bọc trong lớp vảy thô cứng, bốn móng vuốt sắc bén, mà thân thể được áo giáp màu nâu che lại bên trong là.... Quái vật. Quái vật này và áo giáp trên người hắn ta như hòa thành một thể, trước ngực có một mảnh giáp cứng rắn, trên lưng có ba đường lằn nổi lên dọc theo sống lưng, trên đường lằn đó mọc ra mấy cái gai bén nhọn hình chóp nhô cao, nhìn như thế nào cũng thấy giống... Mai rùa. Da mặt người kia cũng dung hợp với lớp vảy cứng rắn đó, vừa liếc mắt là có thể nhìn ra Trâu Nhất Đao.
"Mẹ nó..." Kiều Kinh Đình không khỏi mắng thầm một câu.
"Đừng bắn vào bức tường, bắn vào cánh tay bằng đá của hắn ta." Trâu Nhất Đao chỉ chỉ, nói, "Bắn vào các đốt ngón tay ấy."
"Tôi bắn sẽ không trúng đâu, anh tới đi." Kiều Kinh Đình đang định đưa ống phóng rốc-két cho hắn ta.
"Tôi không dùng được, ở tân thủ thôn tôi không được dùng bất kỳ đồ vật gì của những người chơi khác, mẹ nó, thật muốn phá cái hệ thống đó ghê." Trâu Nhất Đao mắng một câu. Hắn ở tân thủ thôn giống như người trần truồng chạy ở ngoài đường vậy.
Kiều Kinh Đình đánh giá trên dưới Trâu Nhất Đao một lượt: "Rốt cuộc thì anh là con gì vậy? Con rùa hả?"
"Ông đây là rùa cá sấu!"
"Cũng cùng một loài với rùa mà."
Trâu Nhất Đao đạp cậu một cái, nói: "Đi bắn vào mấy cái đốt ngón tay kia đi!"
Kiều Kinh Đình bĩu môi, khiêng ống phóng rốc-két lên, chạy đến một vị trí khá cao, cố gắng nhìn chăm chú vào các khớp trên bàn tay bằng đá khổng lồ kia, bắn một viên đạn pháo, kết quả là không trúng. Một viên đạn pháo tới 15 điểm tích lũy lận đó, Kiều Kinh Đình có hơi đau lòng.
Bạch Nhĩ và Thư Ngải chạy tới, Kiều Kinh Đình hô: "Các cậu có nhìn thấy không? Hắn ta nói hắn ta là rùa cá sấu đó."
"Là loài rùa ăn thịt hung mãnh nhất trên thế giới." Bạch Nhĩ vừa nói vừa nâng ống phóng rốc-két, tự tay cậu ta giúp Kiều Kinh Đình nhắm cho chuẩn xác, "Bắn đi."
Viên đạn pháo này bắn trúng ngay giữa các khớp, bàn tay đá khổng lồ kia bị nổ cho đứt mất một đoạn ở giữa.
Kiều Kinh Đình vui ra mặt, vừa định đưa ống phóng rốc-két cho Bạch Nhĩ: "Cậu tới đi."
"Quá nặng, tôi bị thương ở vai, anh vác đi." Bạch Nhĩ lại tiếp tục giúp cậu ngắm cho chuẩn, "Bắn!."
Bắn liên tiếp hai phát đạn pháo, cả hai đều trúng vào bàn tay đá khổng lồ kia. Không có vũ khí hạng nặng và mấy bức tường đá của bàn tay khổng lồ kia quấy rầy, Trâu Nhất Đao bay lên đạp Hàn Bân đang vội vàng leo lên một trụ đá, sau đó mũi chân hắn ta đạp mạnh xuống mặt đất lấy đà, nâng cả người bay lên cao hơn hai mươi mét, tứ chi và đầu của hắn ta đột nhiên rúc vào bên trong vỏ rùa, mai rùa bắt đầu xoay tròn với tốc độ cao, rồi nhanh chóng hạ xuống, cuối cùng giống như một tảng đá đập mạnh vào bức tường đá Hàn Bân!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Trâu Nhất Đao dùng cái vỏ giáp xác cứng của mình đụng nát bức tường đá của Hàn Bân! Đụng cho Hàn Bân phải phun máu, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đầu và tứ chi của Trâu Nhất Đao từ trong mai rùa thò ra, hắn ta xách cổ Hàn Bân lên, moi cả người Hàn Bân từ trong đống đá vụn ra, ném lên trên mặt đất.
Trong phút chốc đó, Thư Ngải vẫn đứng yên một chỗ mà run rẫy, vành mắt của cô đỏ như máu, mãi đến tận khi Kiều Kinh Đình đẩy nhẹ cô một cái, cô mới chậm rãi đi về phía Hàn Bân.
Trâu Nhất Đao xoay xoay cái cổ, lớp vảy và mai rùa trên người hắn ta nhanh chóng biến mất, hình dáng con người lại hiện ra.
Kiều Kinh Đình thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ khi tiến vào trò chơi đến nay, cậu chưa từng được thả lỏng một phút giây nào như lúc này.
Bạch Nhĩ cũng bước tới, lấy dao đâm vào huyệt vị trên gan bàn chân của Hàn Bân, Hàn Bân kêu to một tiếng rồi tỉnh lại.
Thư Ngải ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Hàn Bân, nhìn chăm chú đến nổi không hề nháy mắt, ánh mắt của cô đã không còn phẫn nộ và hận thù như trước, nhưng lại vừa lạnh lùng vừa xem thường như nhìn một con sâu cái kiến, lại vừa giống như đang thưởng thức một món sơn hào hải vị, thưởng thức sự tuyệt vọng trong mắt Hàn Bân.
Vẻ mặt Hàn Bân như tro tàn, run rẩy nói: "Đừng giết tôi... Tôi, tôi còn rất nhiều điểm tích lũy, tôi cho các người... Cho các người mua vũ khí, mua cái gì cũng được..."
"Mày có thể mua được mạng của anh trai tao không?" Thư Ngải rút loan đao ra, đâm mạnh vào bên trong đùi của Hàn Bân.
Hàn Bân đau đớn kêu gào thành tiếng.
Bạch Nhĩ nắm chặt cổ tay Thư Ngải, rút loan đao ra, sau đó thay đổi vị trí, đâm vào giữa bắp đùi của Hàn Bân.
Lần này, tiếng kêu của Hàn Bân phát ra còn thê lương và thảm thiết hơn lúc nãy nhiều.
"Chỗ này mới đau." Bạch Nhĩ giải thích.
Kiều Kinh Đình lấy gói thuốc ra, đưa cho Trâu Nhất Đao một điếu.
Trâu Nhất Đao lắc lắc đầu: "Có phải là trí nhớ của cậu có vấn đề không, tôi không dùng được đồ vật của người chơi khác."
"Thứ đồ chơi này cũng gọi là đồ dùng?"
"Ừm." Trâu Nhất Đao lấy thuốc lá của mình ra, đốt một điếu, hít vào phun ra từng làn khói mịt mù.
Sau lưng, tiếng cầu xin và tiếng thét thảm thiết của Hàn Bân lại truyền đến, Bạch Nhĩ tiếp tục chỉ cho Thư Ngải một vài vài huyệt vị trên thân thể người — lấy Hàn Bân làm tiêu bản sống để dạy học.
Kiều Kinh Đình không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói với Bạch Nhĩ: "Nhóc con, cậu cứ để cho cô ấy tự mình giải quyết đi."
Thư Ngải rút loan đao ra, dứt khoát cắt bay đầu Hàn Bân.
Bạch Nhĩ nhướn mày: "Chị chỉ báo thù như vậy thôi hả?"
"Tôi chỉ muốn hắn ta chết." Thư Ngải đứng lên, vừa lau mặt một cái mới thấy, trên mặt đều là nước mắt, cô không khống chế được mà co rúm vai mình, thứ cô mang nặng trên lưng lâu nay rốt cục cũng có thể buông xuống rồi. Nhất thời, cô có hơi luống cuống không biết mình phải làm thế nào cho phải.
Kiều Kinh Đình vỗ vỗ lên vai cô: "Anh của cô có thể nhắm mắt được rồi."
Bạch Nhĩ không hiểu, nói: "Không phải nói báo thù thì phải trả lại gấp mười lần sao, ít nhất cũng phải ăn miếng trả miếng chứ, mặt của chị..."
"Mặt của tôi là do tôi tự mình làm." Thư Ngải khịt khịt mũi, thản nhiên nói.
Ba gã đàn ông đều kinh ngạc nhìn cô.
Thư Ngải gật gật đầu: "Là tôi tự làm bỏng mình, vì để tự bảo vệ mình, và cũng vì để khắc ghi mối thù của anh tôi."
Kiều Kinh Đình chấn động đến mức nói không ra lời. Cậu không biết cần phải có ý chí lớn đến cở nào thì một cô gái trẻ mới có thể tự tay hủy đi khuôn mặt mình như thế.
Thư Ngải lau nước mắt đi, nói: "Tôi muốn ở một mình trong chốc lát." Nói xong nhấc đao lên trở về làng.
"Các cô gái thời nay ghê gớm thật đấy." Trong giọng nói của Trâu Nhất Đao tràn đầy tán thưởng.
Kiều Kinh Đình nhìn bóng lưng gầy gò của Thư Ngải, trong lòng lại hiện lên chút tiếc thương và nể phục sâu sắc lần nữa. Cậu đã ở trong trò chơi này được mười mấy ngày, và cảm thấy tư tưởng của mình đã vặn vẹo đến mức nào, cho nên khi biết Thư Ngải phải chịu nhục ở dưới mí mắt kẻ thù một năm, phải trải qua nhiều đau khổ, cậu cảm thấy mình khó mà tưởng tượng được...
Bạch Nhĩ nói: "Quét sạch chiến trường một chút, anh nên thăng cấp."
Kiều Kinh Đình phục hồi tinh thần lại, bọn họ còn có chuyện quan trọng chưa hoàn thành.
Mấy tên người chơi cấp 4 bị Bạch Nhĩ khống chế kia, bắt tụi nó chia ra từng nhóm hai người tự giết nhau, cuối cùng xuất hiện 2 người chơi có cấp 5, Kiều Kinh Đình giết 1 tên, thuận lợi thăng lên đến 6 cấp, còn một tên nữa thì trói lại để cho Thư Ngải.
Lửa lớn ở Tâm Nguyệt hồ đã tắt, tin tức Hàn Bân chết cũng đã hiện ra trên hàng ma bảng của mỗi người chơi, những người trước nay bị ức hiếp trong thời gian dài, giờ đang nhốn nháo tụ tập đến chỗ cây sinh mệnh, xung quanh rộn ràng tiếng chúc mừng, chúc mừng Tâm Nguyệt hồ cuối cùng cũng có thể rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời, nghênh đón tự do tạm thời.
——
Bọn họ trở lại nhà Thư Ngải, Kiều Kinh Đình hỏi tối hôm qua có chuyện gì xảy ra.
"Căn nhà đó nổ là do Hàn Bân tự tay làm, mục đích là để nổ chết tôi." Trâu Nhất Đao nhún nhún vai, "Tôi vẫn chưa nói cho Hàn Bân biết năng lực thực sự của mình, đạn pháo bình thường là không bắn chết tôi được đâu."
"Cái năng lực này của anh..." Kiều Kinh Đình nhíu mày nhìn hắn ta.
"Là Rùa cá sấu dị chủng." Trâu Nhất Đao nhả ra một vòng khói thuốc, "Cậu dám nói 'con rùa' tôi lập tức thiến cậu."
"Năm chức nghiệp lớn theo thứ tự là gì?" Bạch Nhĩ hỏi.
"Các cậu bây giờ đã lên tới 6 cấp, có thể tự mình xem."
Kiều Kinh Đình lập tức tiến vào giao diện, đến khu vực cường hóa, quả nhiên, cửa sổ tẩy tủy thần trước giờ vẫn không thể mở nay đã mở được, cậu mở ra xem, năm chức nghiệp lớn hiện lên rõ ràng đến loá mắt ngay trước mặt, theo thứ tự là: Thân thể siêu việt, Cổ sư, Dị chủng, Quốc sĩ và Thần chấp. Giải thích về tẩy tủy thần như sau: Nhất định phải mở ra một trong năm loại chức nghiệp đó mới có thể tiến hành cường hóa, điều kiện về điểm tích lũy được phân chia là: Thân thể siêu việt: 3000 điểm tích lũy, Cổ sư: 4000 điểm tích lũy, Dị chủng: 4000 điểm tích lũy, Quốc sĩ: 6000 điểm tích lũy, Thần chấp: 8000 điểm tích lũy.
Kiều Kinh Đình thoát ra khỏi giao diện: "Thần chấp sao lại mắc như vậy."
Trâu Nhất Đao gật gật đầu: "Bởi vì rất mạnh, để tôi nói đơn giản một chút cho mấy cậu biết chỗ tốt của năm chức nghiệp lớn này. Thân thể siêu việt chính là cường hóa bản thể của cậu, cường hóa toàn bộ cơ thể hoặc chỉ một bộ phận nào đó đến trình độ siêu nhân; Cổ sư là chỉ dùng tinh thần lực để điều khiển những sinh vật nhỏ bé còn sống chiến đấu thay mình, lúc tinh thần lực mạnh nhất, thậm chí có thể điều khiển được cả con người; Dị chủng là hệ thống sẽ sàng lọc rồi chọn ra gien động vật thích hợp trong thân thể cậu, tất cả gien động vật từ thời viễn cổ cho đến hiện đại đều có, chỉ cần bên trong cơ thể cậu có gien của loại động vật nào, thì cậu sẽ nắm giữ năng lực của loài động vật đó, nhưng chỉ có thể chọn một loại; Quốc sĩ thì lại giống như mục sư ở trong game online vậy, có các kỹ năng chữa trị, kỹ năng phụ trợ, kỹ năng bổ trợ, là chức nghiệp có năng lực phong phú nhất, có điều, sức chiến đấu tương đối yếu; Thần chấp là năng lực câu thông với tự nhiên, có thể lựa chọn một nguyên tố tự nhiên để tiến hành điều khiển, Hàn Bân chọn chính là đá."
Kiều Kinh Đình và Bạch Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thấy được trong mắt nhau đang sôi trào ý chí chiến đấu.
"Bất quá, trong trò chơi này người mạnh mẽ chân chính, sẽ không chỉ dựa vào kỹ năng chức nghiệp, Hàn Bân đã mở ra một năng lực rất mạnh, thế nhưng bản thân hắn ta lại quá yếu." Trâu Nhất Đao nhếch miệng cười cười, "Hắn ta lại giám cùng tôi chơi cái trò kia, đó là mấy trò năm đó chúng tôi ở tân thủ thôn đã chơi chán, đúng là ngu xuẩn."
"Vậy mà cũng xém xíu nữa là anh bị thua." Kiều Kinh Đình một chút cũng không thèm nể mặt hắn ta.
Trâu Nhất Đao liếc mắt nhìn cậu: "Ai dạy cho cậu không biết lớn nhỏ như thế hả?"
"Không phải tôi có đầu mà không có óc à." Kiều Kinh Đình phản pháo.
Trâu Nhất Đao phì cười: "Cậu thật là một tên nhóc con ngu ngốc, tự dưng chạy đi khắc mật mã morse lên cây sinh mệnh, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của tôi, bất quá như vậy cũng tốt, quả thực Hàn Bân đã chó cùng rứt giậu."
Kiều Kinh Đình hừ một tiếng.
Bạch Nhĩ hỏi: "Anh nói người chiến hữu kia của anh, tên gì?"
Trâu Nhất Đao lắc đầu: "Thôi, người cũng đã mất, cũng chỉ là họ hàng khá xa của Bạch thị mà thôi."
"Người chiến hữu đó, cũng hung tàn giống nhóc con này hả?" Kiều Kinh Đình khó có thể tưởng tượng được có cả một ổ người giống như Bạch Nhĩ vậy.
"Kém xa." Trâu Nhất Đao thở dài, "Kém xa, dòng họ của cậu ấy đã không còn kế thừa truyền thống của Bạch thị từ lâu rồi."
Kiều Kinh Đình đối với cái Bạch thị gì đó càng ngày càng tò mò.
Trái lại, Trâu Nhất Đao cũng không thừa nước đục thả câu, nheo mắt lại nhìn Bạch Nhĩ, rồi nói: "Bạch thị ở núi Hoàng Sơn, là thế gia thích khách lâu đời nhất Trung Quốc, muốn truy tìm nguồn gốc có thể phải quay ngược về cả ngàn năm trước, gia tộc có nhiều thích khách hàng đầu. Theo sự thay đổi của thời đại, phần lớn các dòng họ Bạch thị đều đã đổi nghề, chỉ có dòng chính là vẫn còn duy trì truyền thống đó, đúng không?"
Bạch Nhĩ từ chối cho ý kiến, mặt cậu ta không có biểu tình gì ngồi ở một bên, cũng không ngăn cản Trâu Nhất Đao nói tiếp.
Bạch thị ở núi Hoàng Sơn?!
Mặc dù Kiều Kinh Đình chưa từng nghe qua, thế nhưng cậu biết vùng đất Cửu Châu(chỉ 9 khu hành chính của Trung Quốc cổ đại) mênh mông rộng lớn, nhất định có rất nhiều thế gia quý tộc cổ xưa đang ẩn nấp, có nhiều bí mật bị chôn vùi vào trong dòng sông lịch sử, có điều, những người bình thường như cậu thì cả đời cũng không có cơ hội để tìm hiểu ngọn ngành mà thôi.
Trâu Nhất Đao nói tiếp: " Gia tộc bọn họ có một nửa số người đều là người vô sắc, là người của dòng chính thì tỉ lệ đó càng cao. Người vô sắc có võng mạc trời sinh dị hoá, năng lực nhìn ban đêm cao hơn so với người bình thường đến ba phần, lại trải qua huấn luyện đặc thù, có thể đạt đến trình độ không gặp trở ngại gì khi nhìn trong bóng tối, là ưu thế trời ban khi làm thích khách."
Kiều Kinh Đình kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Nhĩ một cái, giờ cậu mới hiểu được, vì sao trong hoàn cảnh tối đen mà Bạch Nhĩ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra trên đất có bẫy, đây cũng không phải là "Năng lực nhìn ban đêm tốt" bình thường.
Vẻ mặt của Bạch Nhĩ lại có chút trào phúng.
"Có người nói, tổ tông bọn họ là người vô sắc, cho nên mới trở thành thích khách đỉnh cấp, cũng có người nói là do năng lực nhìn ban đêm của bọn họ, cho nên cố ý cùng người vô sắc kết hợp để kéo dài gien này. Nói chung là, người vô sắc là điều kiện tất yếu đầu tiên để Bạch thị chọn làm người thừa kế. Người Bạch thị du tẩu cùng đêm tối, giết người không một dấu vết, nhưng đó cũng là 'Bạch U Minh'."
Trâu Nhất Đao cười nhạt liếc mắt nhìn Bạch Nhĩ, "Bất quá, người vô sắc cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là sợ ánh mặt trời, đặc biệt là đôi mắt, hơn nữa tuổi thọ thường không dài, nhiều nhất cũng chỉ sống đến hơn năm mươi tuổi, cho nên đàn ông bọn họ đều cưới thêm thê thiếp để sinh thêm nhiều con cháu. Với tuổi của cậu chắc là đã kết hôn rồi phải không?"
"Chưa có." Bạch Nhĩ lạnh lùng nhìn Trâu Nhất Đao, "Những thứ này đều là do người họ hàng kia của tôi nói cho anh ? miệng của hắn ta rộng như vậy chắc là đã bị xử lý rồi đúng không."
"Đừng đoán mò." Vẻ mặt Trâu Nhất Đao bổng nhiên trở nên nghiêm túc, "Cậu ấy đã hi sinh vì tổ quốc."
Bạch Nhĩ xoay mặt đi nơi khác, đôi lông mi trắng khẽ run, làn da nhợt nhạt đến nổi dường như ánh sáng cũng có thể xuyên qua, quả thực giống như u minh, vừa băng lãnh vừa tàn khốc lại vừa tối tăm.
Sợ ánh sáng mặt trời, chết sớm, sống trong bóng tối và giết chóc, loại gien này giống như bị nguyền rủa vậy, nhưng lại phải tận lực duy trì đến hậu đại. Đột nhiên, Kiều Kinh Đình cảm thấy nhóc con này cũng có chút đáng thương.
Hết chương 15.
Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu Q1 – Chương 15.