Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu Q1- Chương 13.



Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.

Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
 Edit: Nhà cỏ.

Chương 13:
Dao găm quân đội
Ba người đều ghi nhớ những đặc điểm của kẻ địch mà bọn họ sắp đụng độ, bắt đầu chuẩn bị kế sách đối phó với từng người.
Kiều Kinh Đình lại để cho Bạch Nhĩ nhìn xem thử Thư Ngải thích hợp với loại vũ khí nào. Thư Ngải cầm cây đao rèn bằng thép đúc ra vung lên một lúc.
Đa phần những người mới đều chọn trường đao bằng thép cũng không hẳn là vì bản thân họ am hiểu, mà là bởi vì đao thép vừa rẻ vừa dễ dàng thao tác, và giết quái có cấp bậc thấp thuận tiện nhất.
Bạch Nhĩ nhìn một lúc, rồi giơ tay lên ngăn cô lại: "Chị không thích hợp với bất kỳ loại vũ khí nặng nào, mà là thích hợp với dao găm, loan đao, dao găm quân dụng, nhuyễn tiên, và các loại binh khí ngắn, nhỏ, linh hoạt." Cậu ta suy nghĩ một chút lại nói tiếp, "Dùng loan đao đi, loan đao là vũ khí bắt đầu tốt nhất trong số vừa nêu lên đó, chém dễ hơn so với đâm nhiều."
Thư Ngải có hơi do dự: "Nhưng tôi đã dùng trường đao gần một năm rồi, bây giờ lại đi làm quen với loan đao..."
Bạch Nhĩ đoạt lấy trường đao trong tay cô, động tác nhanh đến mức khiến người ta không kịp chớp mắt, cậu ta dùng dáng đứng ‘Kim kê độc lập’ cất bước, ở trong một diện tích không lớn như phòng khách này, múa một đoạn bài võ dùng đao, hai chân gần như không hề rời khỏi phạm vi hình tròn lớn bằng chậu rửa mặt, thanh trường đao ở trong tay cậu ta múa lên uy thế hừng hực, mạnh mẽ vô cùng, một chiêu thức ba thế tấn công, lực đao cực kỳ hung hiểm.
Kiều Kinh Đình và Thư Ngải nhìn chăm chú đến mức cả mắt cũng không chớp.
Bạch Nhĩ ném cây đao thép lại cho Thư Ngải, "Chị lo xa rồi, chị căn bản là người không biết dùng đao." Cậu ta nói tiếp mà mặt chẳng có biểu tình gì, "Lựa chọn vũ khí thích hợp cho mình, cộng thêm phương pháp huấn luyện chính xác, một ngày thôi cũng đã hơn một năm qua của chị, nếu không phải cái trò chơi này có thể chữa trị thương tổn trên người chị, chỉ sợ các người đã tự mình hại mình bằng cái phương pháp múa đao sai lệch kia rồi, cánh tay và eo cũng đã không biết bị phế mất từ khi nảo khi nào rồi."
Mặt Thư Ngải có hơi đỏ, bị một tên nhóc con mới 17 tuổi răn dạy, thật sự là khiến người ta dở khóc dở cười.
Hai tay Kiều Kinh Đình khoanh trước ngực, cúi đầu nhịn cười: "Thư Ngải, hãy tin cậu ta đi, sau khi tôi đổi sang dùng giản, cảm giác tốt hơn rất nhiều."
"Cậu dùng trường đao thuận tay như vậy, cây đao này cho cậu đó?"
Bạch Nhĩ lắc lắc đầu: "Khi còn bé có luyện qua một số chiêu thức thôi, tôi cũng không thích hợp dùng vũ khí nặng."
Thư Ngải vào giao diện, dùng điểm tích lũy còn sót lại mua một thanh loan đao, vừa hay loan đao khá rẻ. Thế nhưng cô cũng không bán trường đao bằng thép đi, tính tình của cô rất cẩn thận, lo lắng nếu như không thích ứng được với loan đao, thì ít nhất cô cũng có thể dùng lại trường đao mà mình đã quen thuộc.
Đổi vũ khí xong, Bạch Nhĩ giảng giải cho Thư Ngải một số yêu cầu cần phải chú ý khi sử dụng loan đao, dạy cho Thư Ngải cách bổ, chém, khều, cắt…. phương thức xuất đao căn bản, cùng với phương pháp phát lực kết hợp giữa cánh tay, eo, và chân sao cho hiệu quả. Bạch Nhĩ còn nói, nếu như người sử dụng loan đao có thể học được cách kết hợp giữa cổ tay và lực xoay của tay cầm, thì có thể làm được ‘tứ lượng bát thiên cân’ (bốn lạng đẩy ngàn cân, tương tự như lấy nhu thắng cương vậy), nhưng cái này quá khó, đợi sau này mới có thể học được.
Lúc Bạch Nhĩ đang dạy Thư Ngải, thì Kiều Kinh Đình cũng không nhàn rỗi, cậu ở một bên kết hợp giữa bộ pháp với xoay eo, vung cánh tay lên chén tách trà nhỏ đặt trên giá sách, một động tác nhìn như đơn giản, nhưng phải lặp đi lặp lại mấy trăm lần.
Cuối cùng, do cánh tay quá mỏi, lúc cánh tay vung lên không nắm chặt, đập cho tách trà nát bấy.
Bạch Nhĩ liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Nghỉ ngơi đi."
Thư Ngải cũng luyện tập mệt đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, thế nhưng vẻ hưng phấn còn nhiều hơn so với mệt mỏi, hiển nhiên là dưới sự chỉ đạo của Bạch Nhĩ, cô cảm thấy mình đã tìm được vũ khí thích hợp nhất để sử dụng. Bây giờ cô mới hiểu được ý của Bạch Nhĩ, trước đây cô cũng giống như Kiều Kinh Đình, cầm đao thép lên là chém lung tung, nhưng do thể năng tốt, cho nên đương nhiên là chưa có tạo nên thương tổn gì nhiều, thế nhưng điều đó cũng chỉ là mới thôi, bởi vì bọn họ chưa từng chân chính "Sử dụng" đao trong thời gian quá dài.
Kiều Kinh Đình cảm giác như cánh tay mình không nhấc lên nổi nữa, cậu dứt khoát thả giản xuống, tiếp tục di chuyển luyện tập bộ pháp trong phòng khách, làm như vậy thoải mái hơn rất nhiều.
Đầu cậu trống rỗng trong chốc lát, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, cậu mở hàng ma bảng ra, mang theo một tâm trạng thấp thỏm khó có thể hình dung được, tìm cái tên "Kiều Thụy Đô".
Cậu vừa lo lắng tên của Kiều Thụy Đô sẽ biến mất, lại vừa không muốn nhìn thấy cấp bậc của Kiều Thụy Đô quá cao...
Lúc nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, bước chân của cậu lập tức dừng lại.
Vị trí của Kiều Thụy Đô vẫn còn hiện lên ở tân thủ thôn như cũ, thế nhưng cấp bậc đã lên đến cấp 6!
"Mẹ nó." Kiều Kinh Đình không cam tâm mà thầm mắng một câu.
Bạch Nhĩ và Thư Ngải đều ngừng lại, "Sao thế?"
"Không có gì." mặt Kiều Kinh Đình tối sầm quay người sang chỗ khác, tiếp tục luyện tập bộ pháp.
Cấp 6... Cùng một cấp bậc với Hàn Bân, ở tân thủ thôn đã không thể thăng cấp lên được nữa, nói cách khác, rất có thể Kiều Thụy Đô cũng đã tiến hành tẩy tủy thần rồi, và lúc nào hắn ta cũng có thể rời khỏi tân thủ thôn.
Lúc người chơi đạt đến cấp 6, có thể tiếp tục ở lại tân thủ thôn, nhưng cũng có thể chọn đi đến các thành thị khác. Nếu như ở lại tân thủ thôn thì không thể tiếp tục thăng cấp, mà một khi người chơi tiến hành tẩy tủy thần, thì trong vòng 24 giờ nhất định phải đi khỏi tân thủ thôn, sau khi rời đi, trừ khi người chơi bị xử phạt, còn không thì vĩnh viễn cũng không thể trở lại.
Tiến vào trò chơi này còn chưa được nửa tháng, mà cấp bậc của Kiều Thụy Đô và cậu đã kéo ra một khoảng cách dài. Đương nhiên, mặc dù cấp bậc của cậu là 2, thế nhưng thực lực lại không phải là người mới. Chỉ có điều, cậu từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đánh nhau thì tất cả mọi thứ đều không bằng Kiều Thụy Đô, bây giờ ngay cả cấp bậc cũng bị rớt lại phía sau làm cho cậu cực kỳ khó chịu.
——
Luyện hết một buổi chiều, Thư Ngải cũng đã tiến bộ rất nhiều, thực ra thì dù cho là Kiều Kinh Đình hay Thư Ngải, thì trong thời gian một ngày mà có thể tiến bộ rõ ràng như thế, cũng không phải là do năng lực chiến đấu, mà là "Cảm giác" binh khí và người sử dụng hợp nhất, có được "Cảm giác" này, mới có thể coi như chân chính khống chế được vũ khí, trong quá trình chiến đấu mới có thể phát huy được tốt hơn so với bình thường.
Sau khi mặt trời lặn, bọn họ mới phát hiện nguồn điện trong nhà đã bị cắt đứt, mặc dù nhà ở có lồng phòng hộ, thế nhưng đường dây điện thì ở bên ngoài, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đốt nến luyện tập tiếp.
Vũ khí của Bạch Nhĩ cũng đã chuẩn bị xong, là hai thanh dao găm nhỏ, có độ lớn gần bằng phi đao, nhưng có tay cầm và cũng không nhẹ như phi đao, có thể còn nhỏ hơn so với dao găm bình thường rất nhiều, dường như nó không thuộc bất cứ loại vũ khí nào.
Bạch Nhĩ cầm chúng trong tay vuốt vuốt, hơi nhíu mày, tất nhiên là không được hài lòng cho lắm.
"Cậu tính dùng nó như dao găm hay là làm phi đao?" Kiều Kinh Đình hỏi.
"Làm dao găm bỏ túi." Bạch Nhĩ nói, "Dao găm quá nặng không thích hợp để ném, còn phi đao thì quá mỏng không thích hợp để cận chiến, loại dao găm nhỏ này có thể gộp ưu điểm của cả dao găm lẫn phi đao, hơn nữa nó còn có thể giấu ở trong tay áo hoặc kẹp ở giữa ngón tay, cái này là tôi căn cứ vào nhu cầu sử dụng của mình để thay đổi đấy." Cậu ta hơi vung tay, con dao găm nhỏ kia liền bay ra ngoài, nột dao đâm xuyên qua tách trà đặt trên giá sách, chuẩn xác một cách thần kỳ. Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là, phạm vi chiếu sáng của cây nến có hạn, cái giá sách kia gần như là tối thui, cậu ta làm sao thấy được ?
Kiều Kinh Đình vỗ tay tán thưởng: "Tối thui không có chút ánh sáng nào mà cậu cũng có thể nhắm trúng được."
"Không được tốt lắm." Bạch Nhĩ có chút thất vọng, "So với cái tôi thường dùng thì kém xa, cũng may là chỉ làm có hai cái, quả nhiên, cần phải có bản vẽ mới được...."
Thư Ngải chần chờ hỏi: "Cậu chỉ dùng hai cái dao găm nhỏ xíu này thôi hả?"
Bạch Nhĩ không thèm trả lời, cậu ta chăm chú vuốt vuốt dao găm, hi vọng có thể nhanh chóng quen thuộc với chúng nó một chút.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Thư Ngải kéo rèm cửa sổ ra, liền nhìn thấy pháo hoa hình tú cầu màu sắc rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời, kèm theo từng chùm từng chùm pháo hoa bắn vào không trung là từng trận hò hét chúc mừng đến rung trời.
“Hàn Bân tiến hành tẩy tủy thần xong rồi.” Thư Ngải nhẹ nhàng cắn cắn môi, nói: "Hắn ta và Trâu Nhất Đao có tiêu chí chức nghiệp không giống nhau, không biết hắn ta chọn chức nghiệp gì."
Kiều Kinh Đình liếc nhìn hàng ma bảng, thấy tiêu chí chức nghiệp có năm loại, thế nhưng cậu cũng giống với mọi người ở tân thủ thôn, chỉ nghe qua tên gọi của mấy chức nghiệp này, còn những tên gọi đó đại biểu cho cái gì thì lại không biết. Mặc kệ là như thế nào, thì người đã tiến hành qua tẩy tủy thần cũng sẽ tăng mạnh về thực lực, cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Hàn Bân, nhưng bọn họ sẽ thua.
"Không đúng." Bạch Nhĩ nhìn pháo hoa xong, cúi đầu xuống, nói một câu không đầu không đuôi như thế…, cậu ta nhìn khắp bốn phía, "Ở xung quanh nhà đã bị mai phục."
" Mai phục gì?" Kiều Kinh Đình giơ cây nến lên rọi ra bên ngoài, bên ngoài trời quá tối, cả căn nhà cũng chỉ thấy một mảnh đen đặc, chắc là đi chúc mừng Hàn Bân hết rồi, nói chung là, ngày hôm nay Tâm Nguyệt hồ, đặc biệt đen, cách mấy mét xung quanh căn nhà hầu như không nhìn rõ bất cứ vật gì.
Bạch Nhĩ chỉ chỉ dưới mặt đất: "Dưới mặt đất có chôn đường dẫn dầu hỏa, phía trên đắp một lớp đất mỏng, có thể là lặng lẽ làm lúc xế chiều, chỉ cần một ngọn lửa, xung quanh căn nhà sẽ bị thiêu rụi."
"Họ muốn nhốt chúng ta lại." Kiều Kinh Đình và Thư Ngải mượn ánh sáng ảm đạm của ánh nến để quan sát cẩn thận hơn, thật sự có nhìn thấy có một chút khác thường trên mặt đất, trong không khí cũng tràn ngập một mùi lạ, lúc đầu, bọn họ đều nghĩ đó là mùi của pháo hoa. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà nhà bọn họ bị ngắt điện đi? Nếu không phải Bạch Nhĩ tinh mắt, thì đã không thể nhìn thấy rồi.
"Không chỉ là nhốt lại thôi đâu." Bạch Nhĩ nói, "Nếu như trước đó chúng ta không biết, cứ thế đi ra ngoài, đi được nửa đường sẽ bị lửa lớn thiêu chết."
"Thật là ác độc." Thư Ngải lạnh giọng nói.
"Không biết phạm vi chôn dầu hỏa có lớn không? Chúng ta có thể mặc quần áo chống cháy xông ra ngoài."
Bạch Nhĩ nhìn tất cả các phương hướng trong nhà mỗi nơi một lần: "Trong phạm vi mười mét xung quanh đều bị lấp đầy, còn xa hơn thì tôi cũng không thấy rõ."
Thư Ngải ngạc nhiên nói: "Tối thui như vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra, năng lực nhìn ban đêm của cậu thật tốt."
Bạch Nhĩ "Ừ" một tiếng, nói tiếp: "Nhiệt độ của lửa cháy bằng dầu hỏa cao hơn so với lửa bình thường, có mặc quần áo chống cháy đi nữa thì một đoạn đường đó cũng phải chịu tội, phải dùng hết tốc lực để chạy ra."
"Bất quá chiều nay cũng không nghe được động tĩnh gì lớn, chắc là không có cái gì tương tự như bom chứ?" Kiều Kinh Đình nhìn Bạch Nhĩ.
Bạch Nhĩ gật gật đầu: "Trên mặt đất cũng coi như bằng phẳng, chắc là không có."
Kiều Kinh Đình mở thanh menu vật phẩm ra, tìm trang phục chống cháy, giá cả cũng không cao lắm, chỉ 50 điểm tích lũy một bộ, thế nhưng nó chỉ sử dụng được một lần. Cậu mua cho mình và Thư Ngải mỗi người một bộ.
Pháo hoa lại tiếp tục được bắn đầy trời, âm thanh huyên náo ở phía bắc ngôi làng vang lên không dứt bên tai, đó là nơi ở của Hàn Bân, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, sau khi những tiếng huyên náo vui mừng này kết thúc, nguy cơ sẽ bủa vây tứ phía.
Tiệc chúc mừng của Hàn Bân kéo dài suốt mấy giờ, mãi cho đến tận đêm khuya, pháo hoa cũng được bắn đến sau nửa đêm. Thần kinh của ba người lại bắt đầu căng thẳng, đến cuối cùng, ai cũng có chút mệt mỏi, dù sao thì bọn họ cũng đều luyện tập cả ngày.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, từng nhóm người tản đi, cuối cùng thì Tâm Nguyệt hồ cũng đã yên tĩnh trở lại, giống như những buổi tối bình thường trước kia, toàn bộ ngôi làng như chìm sâu vào giấc ngủ.
Kiều Kinh Đình dùng ngón tay nhẹ vỗ về lên cạnh của Lục Lăng Giản bằng thép crôm, thấp giọng nói: " Ngày mai Hàn Bân nhất định phải rời khỏi tân thủ thôn, nếu như hắn ta muốn hành động, thì chỉ có thể tiến hành trong đêm nay."
"Không sai." Thư Ngải hơi cúi người xuống, trái tim của cô đập quá nhanh, khiến cô có chút hốt hoảng.
Trong lòng mỗi người đều rõ, tối nay sẽ diễn ra một hồi ác chiến, thế nhưng lại không biết khi nào thì bắt đầu, làm thế nào để bắt đầu, bọn họ phải đứng yên chờ đợi tử vong đến gần, hoặc là trọng sinh từ trong ngọn lửa.
Bạch Nhĩ nhìn một mảnh đen nhánh bên ngoài cửa sổ: "Trâu Nhất Đao cũng biết rất rõ điều này."
Ba người cũng rất tò mò, không biết Trâu Nhất Đao định ứng phó như thế nào.
Người sáng suốt ai cũng nhìn ra được, Hàn Bân luôn phòng bị Trâu Nhất Đao, kể cả buổi tối ngày Kiều Kinh Đình giết chết Trịnh Vệ, xung quanh Hàn Bân cũng có mang theo hơn mười người, kỳ thực giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại sự đối địch ngấm ngầm mãnh liệt, nhưng vẫn còn chờ một thời cơ để có thể bạo phát....
Oành ——
Ba người cùng lúc đứng lên.
Nhà của Hàn Bân bị nổ tung!
Đó là ngôi biệt thự sang trọng nhất, cao nhất ở phía bắc Tâm Nguyệt hồ kia, cho nên cũng sẽ không có ai nhận sai.
Thư Ngải nhanh chóng nhìn lướt qua hàng ma bảng: "Trâu Nhất Đao không chết, Hàn Bân cũng không chết, chúng ta phải xuất phát rồi."
Ba người kéo khăn trùm của trang phục chống cháy xuống che kín đầu, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, Kiều Kinh Đình vươn hai tay ngăn Bạch Nhĩ và Thư Ngải ở hai bên trái phải mình lại, nói: "Tôi đi trước dò đường, nếu như tôi không lao ra, thì hai người cũng đừng đi ra." Cậu hít sâu một hơi, không chút do dự xông ra bên ngoài.
Mới vừa chạy ra khoảng hai mét, quả nhiên, trên mặt đất bùng lên một ngọn lửa nhỏ, tiếp nối với ngọn lửa vừa mới bùng lên kia, lửa nhanh chóng lan ra thành một biển lớn hừng hực cháy, cũng giống như tốc độ của ngọn lửa lan ra trên đồng cỏ khô, chỉ trong chớp mắt đã khuếch tán ra một vùng rộng lớn bên ngoài, còn kèm theo cả những tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Kiều Kinh Đình chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như đang bị một luồng sóng nhiệt bao trùm, nhiệt độ cao đến đáng sợ, cách một lớp trang phục chống cháy thiêu đốt cả người mình. Bên chân cậu, tiếng nổ không ngừng vang lên, tạo ra những trận oanh tạc quy mô nhỏ, hiển nhiên là bọn chúng còn chôn thêm cả thuốc nổ, những vụ nổ ở mức độ như thế này mặc dù không tạo nên thương tổn gì lớn cho cơ thể, thế nhưng lại hạ thấp thời gian sử dụng của trang phục chống cháy một cách nhanh chóng nhất. Kiều Kinh Đình cảm giác được ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể mình, đau đớn chịu không nổi, nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, liều mạng xông lên phía trước, tình hình ở phía trước còn dữ dội hơn những gì cậu vừa trải qua nhiều, dường như không nhìn thấy được điểm kết thúc, cậu cảm thấy đời này mình chưa từng chạy nhanh đến như vậy.
Nếu như Bạch Nhĩ không phát hiện ra cái bẫy này, thì chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị ngọn lửa lớn đốt thành tro, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Kiều Kinh Đình dốc toàn lực chạy về phía một ngôi nhà cách cậu gần nhất, phi thân lên, đạp vách tường để lấy đà leo lên mái nhà cao ba mét.
Nhảy được lên nóc nhà rồi, Kiều Kinh Đình không nhịn được mà kêu to thành tiếng, quần áo chống cháy chắc chắn đã bị thuốc nổ làm hỏng rồi, lửa còn lan vào cả những chỗ bị rách, cậu nhanh chóng cởi nó ra, ở trên nóc nhà lăn qua lộn lại, mãi một lúc lâu mới dập được ngọn lửa, có thể da cậu đã bị bỏng vài nơi, nhưng cậu lại không nỡ dùng quyển trục chữa trị.
Cậu vừa mới ngồi dậy, liền nghe được một loạt tiếng súng, mấy viên đạn nện rầm rầm lên lồng năng lượng phòng hộ của cậu, cậu nhanh chóng nằm xuống, cả người nấp ở phía sau mái hiên, qua một lúc, cậu khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện hơn một nửa Tâm Nguyệt hồ đã chìm vào trong biển lửa!
Vừa xoay người nhìn lại, Bạch Nhĩ và Thư Ngải cũng đã vọt ra, may mà có cậu đạp hết thuốc nổ rồi, con đường cậu đi qua kia, thuốc nổ đã nổ hết, cho nên hai người chạy ra rất nhanh, lúc nhảy lên nóc nhà, trang phục chống cháy cũng không bị hỏng.
Ba người nằm nhoài ở trên nóc nhà, bị bắn cho không dám mạo hiểm ngẫng đầu, Thư Ngải kéo khăn trùm đầu xuống, sắc mặt cô trắng bệch, tư vị bị lửa lớn bao vây, không thể chỉ dùng một chữ "Đau" mà có thể hình dung hết.
Bạch Nhĩ nói: "Đạn bắn ra từ hướng kia, tôi đi làm thịt tên bắn tỉa này, tôi sẽ nổ súng làm tín hiệu, lúc đó các anh hãy tới."
Kiều Kinh Đình túm lấy Bạch Nhĩ kéo lại, dặn: "Tuyệt đối đừng giết người có cấp bậc thấp hơn mình."
Bạch Nhĩ gật gật đầu, nhẹ nhàng cởi trang phục chống cháy ra, nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Chỉ chốc lát sau, ở phía nam Tâm Nguyệt hồ truyền đến ba tiếng súng, hai người cũng nhảy xuống khỏi mái nhà, lấy vũ khí ra, chạy về phía bắc.
Ánh lửa ở Tâm Nguyệt hồ chiếu sáng cả ngôi làng, bọn họ thấy ở phía trước có bóng người lay động. Những gì đang diễn ra không giống với tưởng tượng của bọn cậu, có không ít người đang đánh nhau, xem ra có nhiều người thừa dịp náo loạn này để thăng cấp, kiếm điểm tích lũy, dù sao thì người ở Tâm Nguyệt hồ chân chính trung thành với Hàn Bân cũng chỉ là số ít, còn lại phần lớn chỉ là sợ hắn ta mà thôi.
Kiều Kinh Đình mơ hồ cảm nhận được, làm cho tình hình hỗn loạn như bây giờ thì công lao của Trâu Nhất Đao chắc chắn không nhỏ. Bởi vì nếu như Hàn Bân muốn giết Trâu Nhất Đao, hắn ta sẽ không nổi lửa ở sân sau mình trước tiên.
Hai người vừa mới chạy đến gần cây sinh mệnh, thì có một tên cao to mặt đen thui nhấc theo cái rìu hung hăng vọt tới.
"Thư Ngải, đi tìm Bạch Nhĩ mau." Kiều Kinh Đình cười rộ lên, ló ra hàm răng trắng bóc, cậu nắm chặc giản trong tay, nóng lòng muốn thử.
Thư Ngải kêu to: "Anh cẩn thận đó." Nói xong vội vã chạy về phía có ánh lửa.
Tên cao to vung rìu lên, vừa gầm vừa bổ về phía Kiều Kinh Đình, Kiều Kinh Đình bước theo bộ pháp mà cậu đã luyện qua cả ngàn lần, lách mình tránh né, Lục Lăng Giản mạnh mẽ vung lên, sức mạnh từ hông truyền đến cánh tay, sau đó ngang tàng phóng thích, chỉ một đòn đã quất trúng vào eo đối phương!
Giản là một loại vũ khí mà bản chất thực sự của nó là một cây côn sắt thô cứng, nếu như dùng đủ lực, có thể đập bể xương sọ cứng nhất trên cơ thể con người như đập thủy tinh, huống chi là các khớp xương ở phần eo, quả thực không đỡ nổi một đòn.
Tên to con kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất. Kiều Kinh Đình vì sức mạnh và tốc độ của mình mà phấn khởi không thôi. Thật đúng là lựa chọn vũ khí chính xác và phương pháp sử dụng chính xác đã làm cho thực lực của cậu tăng mạnh, nếu như cậu với Trịnh Vệ đụng độ là hôm nay thì nhất định cậu sẽ không bị đánh cho chật vật giống như hôm trước vậy!
Tên cao to cũng không ngờ Kiều Kinh Đình chỉ trong một đêm đã trở nên mạnh mẻ như vậy, liền nhanh chóng lấy quyển trục chữa trị ra chữa thương.
Kiều Kinh Đình đập xuống tiếp một giản nữa, đối phương vội vã nhấc rìu lên chặn lại.
Một tiếng “keng” vang lên, Kiều Kinh Đình cảm giác trái tim mình cũng bị chấn động đến tê dại, tay phải cậu phát lực, dùng sức ép giản xuống cán rìu, đối phương cũng ra sức chống đỡ, sức lực của hắn ta rất lớn, chắc chắn là hơn cậu rất nhiều, cậu nhấc chân lên đá mạnh vào khuỷu tay đối phương.
Cánh tay tên cao to mềm nhũn, Kiều Kinh Đình một giản nữa lên cánh tay vừa bị đá, khiến cho xương tay của hắn ta vỡ nát, lúc hắn ta đang kêu to vì đau đớn, cậu liền đập tiếp một giản vào đầu hắn ta.
Xương sọ tên cao to rạn nứt, máu tươi chảy đầy đất, người hắn ta cũng lập tức mất đi ý thức.
Lần này Kiều Kinh Đình có khống chế lực đạo, cậu cũng không định giết người, cho nên người này tạm thời vẫn chưa chết. Cậu cảm thấy bây giờ mình có giết người chơi cấp 4 cũng không lấy được điểm tích lũy, cho nên không cần phải tạo ra sát nghiệt, chỉ cần làm cho người ta mất đi năng lực hoạt động là đủ rồi, còn người này đến cuối cùng có thể sống sót hay không thì phải xem tạo hóa.
Trong trận chiến ngắn ngủi này, Kiều Kinh Đình dùng thực lực mang tính áp đảo giành được thắng lợi, lần đầu tiên cậu cảm nhận được loại vũ khí gọi là giản này có sức mạnh thô bạo và bá đạo đến cỡ nào, tự tin của cậu cũng tăng lên rất nhiều.
Ý chí chiến đấu trong lòng cậu còn cháy cao hơn so với lửa ở Tâm Nguyệt hồ, cậu quyết tâm chạy về nơi có nhiều người tập trung nhất.
Đã đến lúc thăng cấp rồi.
Hết chương 13.
Dáng đứng kim kê độc lập

Nhuyễn tiên

Trường đao

Rìu

 Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu Q1- Chương 13