Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu Q1- Chương 11.


Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
  Edit: Nhà cỏ.

Chương 11.
Linh chi Thái Tuế


Kiều Kinh Đình nâng sức khôi phục lên đến 35, cậu phát hiện tốc độ chữa trị của quyển trục và sức khôi phục của mình có liên hệ rất lớn, nếu như sức khôi phục được cường hóa đến trình độ vô cùng lợi hại, thì một ít vết thương nhỏ chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể tự lành.

Sau đó cậu lại nâng thêm 2 phương diện thể năng và tốc độ, rồi mua thêm 5 quyển trục chữa trị, cuối cùng còn lại 546 điểm tích lũy, định giữ lại để dự phòng.
Hiện tại, dữ liệu sáu hạng mục thân thể của cậu theo thứ tự là: Thể năng 42, tốc độ 42, sức khôi phục 35, tinh thần lực 32, trí lực 19, may mắn 7.
Cậu cảm thấy tinh thần lực, trí lực và may mắn đối với cậu không có tác dụng gì, cho nên 1 điểm cậu cũng chẳng thèm nâng lên.
Vốn dĩ cậu giết liên tiếp ba người có cấp bậc cao hơn mình, thì sẽ kiếm được 6800 điểm tích lũy chỉ trong chớp mắt, cậu cho rằng mình có thể dùng số điểm đó để làm đại sự một phen, không nghĩ tới chỉ loáng một cái cậu đã chẳng còn được bao nhiêu, Kiều Kinh Đình rất là phiền muộn, chẳng trách Thư Ngải đã nói, muốn để dành đến khi được 3000 điểm tích lũy tiến hành tẩy tủy thần cũng không dễ dàng gì, bởi vì điểm tích lũy thực sự tiêu quá nhanh.
Sau này cậu có muốn dựa vào việc giết người có đẳng cấp cao để kiếm điểm tích lũy cũng không thể được, giết người có cấp bậc cao hơn mình, cùng một đẳng cấp thì chỉ có lần đầu tiên mới có điểm thưởng, nói cách khác, sau này cậu có giết người nào cấp 3, cấp 4, cấp 5, cũng sẽ không có điểm thưởng, trừ khi bản thân cậu đạt tới cấp 3, cấp 4, cấp 5, nuốt chửng người có cùng đẳng cấp, thì lúc đó mới có 1000 điểm tích lũy cố định.
Nhưng bây giờ toàn bộ tân thủ thôn cũng chỉ còn lại có Hàn Bân và Trâu Nhất Đao là có thể cho cậu điểm thưởng ngoài ngạch, mà với thực lực bây giờ của cậu, thì ngay cả  Hàn Bân cũng chạm không tới.
Cường hóa các hạng mục cần thiết xong, cậu thoát ra khỏi giao diện, cậu muốn đi tắm một chút, trên người cậu bây giờ vừa dính vừa bẩn lại vừa hôi.
Đi vào phòng tắm, cậu nhìn thấy cơ thể đầy máu của mình, đột nhiên cảm giác có hơi xa lạ, cậu tiến vào trò chơi cũng chỉ mới vẻn vẹn có 7 ngày, nhưng trái tim của cậu đã trở về không được nữa.
Đột nhiên, nhìn thấy mặt dây chuyền trước ngực mình bị máu làm bẩn, cậu nhanh chóng tháo xuống, đưa đến vòi nước rửa sạch.
Mặt dây chuyền này là của ông ngoại để lại cho cậu, không phải là vật gì quý giá, cũng không được đẹp cho lắm, giống như được làm từ một miếng vỏ cây, thế nhưng ông ngoại cậu vẫn luôn xem nó như bảo vật.
Vào những năm 80, ông ngoại cậu làm việc trong đội sản xuất, lúc đó ông cùng với mấy người công nhân đào được một khối "Thái tuế" ngàn năm từ trong lòng đất. Thái tuế thực chất là một loại mà nếu như dựa theo cấu tạo và quá trình sinh trưởng của nó thì, nó không phải là động vật, không phải là thực vật, mà cũng không tính là vi khuẩn, nó là một thứ rất kỳ quái, thường được gọi là "nhục linh chi"*. Nghe đâu có giá trị rất cao, được dùng để làm thuốc, còn nói ăn vào có thể sống lâu trăm tuổi. Chắc có lẽ đó chỉ là lời đồn trong dân gian mà thôi, vì trên thực tế giá trị của thái tuế khi dùng làm thuốc đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều tranh cãi, thế nhưng kết cấu của các tế bào và quá trình sinh trưởng đặc thù của nó lại có giá trị nghiên cứu khoa học nhất định.
Khối thái tuế này có trọng lượng hơn mười kg, nghe đâu lúc đó chỉ bán được có mười vạn, vào những năm tám nươi thì 10 vạn đồng quả thực là cái giá trên trời. Đương nhiên, tiền đó là của đội sản xuất, còn đám người ông ngoại thì lúc đào đã không cẩn thận xẻo xuống một khối nhỏ, đem ra chia đều, mỗi người cũng chỉ được một miếng nhỏ bằng trứng chim cút, không đáng tiền. Ông ngoại cậu mê tín, cảm thấy vật này đã sống hơn một ngàn năm, là một linh vật, vì vậy ông hong khô nó làm thành mặt dây chuyền, vẫn luôn mang theo bên mình. Kết quả còn không phải mới có hơn sáu mươi tuổi đã làm người thiên cổ rồi.
*Linh chi Thái Tuế ( Nhục linh chi): từ lâu đã được ghi nhận trong tài liệu đông y Trung Quốc. Theo các chuyên gia của Học viện Đông y Thiên Tân, loài linh chi này chứa Polysaccharides, protein, chất béo, nhiều loại axit amin cũng như các nguyên tố giàu dinh dưỡng khác, giúp cải thiện hệ thống tuần hoàn của cơ thể, điều tiết hormone estrogen, kích thích sản sinh tế bào miễn dịch. Ngoài ra, loại linh chi này đặc biệt giàu PPQ, chất có khả năng điều tiết miễn dịch, ngừa các bệnh về gan, ngăn ngừa tế bào gốc tự do làm tổn thương cơ thể, đặc biệt có khả năng phòng chống ung thư mạnh.
Kiều Kinh Đình cẩn thận tỉ mỉ dùng bàn chải đánh răng chà cho sạch sẽ, rồi mới mang lại lên cổ mình.
Cậu tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, vừa ngã chổng vó xuống giường, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh ngủ, cậu phát hiện phòng khách khắp nơi bừa bộn ngày hôm qua đã nguyên vẹn như lúc ban đầu, ngay cả những chi tiết nhỏ xíu và vật trang trí cũng giống nhau như đúc. Đương nhiên, cả hai cỗ thi thể cũng không thấy đâu, trên mặt đất ngay cả một giọt máu, một mảnh vụn gỗ cũng tìm không thấy.
Kiều Kinh Đình xác định những đồ vật này đều là chương trình máy tính, bất cứ lúc nào cũng có thể điều chỉnh, điều này làm cho cậu càng thấy đáng sợ. Nếu như vị trí của cậu trong thế giới trò chơi này cũng giống như tất cả đồ vật ở đây, đều là do máy tính tạo nên, có thể tùy ý thêm hoặc giảm, như vậy đến tột cùng thì cậu là một thực thể, hay cũng chỉ là một đoạn chương trình? Lẽ nào bọn họ thật sự đang ở bên trong một nơi giống như The Matrix, còn thân thể sống thì nằm ở bên trong khoang có chứa dịch dinh dưỡng, còn nơi này chỉ có ý thức của cậu?
Như vậy bọn họ phải làm sao để rời khỏi nơi này? Ai sẽ là Chúa cứu thế, có người nào có thể đánh thức bọn họ tỉnh lại hoặc phá hủy cái thế giới giả tạo này hay không?
Thư Ngải cũng đã thức dậy từ sớm, nhìn vành mắt đen thui của cô, chắc là cả đêm không ngủ, cô vừa nhìn thấy Kiều Kinh Đình, liền nói: "Tôi vừa mới nhớ tới, lúc tôi bị nhốt, có nghe Hàn Bân nói để cho thủ hạ của mình đi làm nhiệm vụ giúp Trâu Nhất Đao."
"Có thể giúp người khác làm nhiệm vụ hả?"
Thư Ngải gật gật đầu: "Có một số nhiệm vụ có thể làm như thế, ví dụ như, có một nhiệm vụ yêu cầu phải lấy 100 cái đuôi sóc, đối với Trâu Nhất Đao thì đó là một việc rất đơn giản, thế nhưng vì Hàn Bân muốn lấy lòng hắn ta, cho nên đương nhiên sẽ không để cho hắn ta đi làm mấy cái việc chân tay này rồi, để cho thủ hạ của mình đi làm, sau khi thu thập đủ rồi thì giao cho Trâu Nhất Đao."
"Cho nên nói, không lâu nữa Trâu Nhất Đao sẽ kiếm đủ 100 điểm tích lũy."
"Ừ, nếu như Hàn Bân muốn giết Trâu Nhất Đao, thì cơ hội cũng không nhiều lắm, nhất định là trong vòng mấy ngày nữa hắn ta sẽ  tiến hành tẩy tủy thần, chỉ có tẩy tủy thần thì mới có đủ sức để đánh với Trâu Nhất Đao một trận. Mặc dù Trâu Nhất Đao rất lợi hại, thế nhưng hắn ta lại không thể giết bất cứ người nào, đó chính là khuyết điểm trí mạng của hắn ta, mà trong tay Hàn Bân thì lại có một lượng lớn điểm tích lũy, có thể mua rất nhiều vũ khí thật lợi hại, lại còn có nhiều thủ hạ để sai phái như vậy nữa chứ, cho nên ai thắng ai bại còn chưa biết được."
Kiều Kinh Đình trầm ngâm một lát: "Vô luận là chúng ta muốn chạy hay là muốn đánh, thì đều phải nắm được thời gian bọn họ khai chiến."
"Đúng vậy, cho nên tôi đề nghị trước tiên chúng ta cứ án binh bất động đã, bởi vì nhất định thời gian này Hàn Bân sẽ gấp gáp hơn so với chúng ta, chúng ta không cần phải đi mạo hiểm."
"Cũng có lý, chúng ta sẽ chờ thêm mấy ngày nữa."
"Bây giờ chúng ta..."
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến những tiếng sấm rền, Kiều Kinh Đình nhíu mày, âm thanh này rất quen thuộc với cậu, lúc Trâu Nhất Đao xuất hiện ở tân thủ thôn cũng nghe được tiếng sấm này.
Ngược lại Thư Ngải đã tập mãi thành quen: "Có người mới tới."
"Đã diễn ra nhiều lần rồi hả?"
"Hình như mỗi tuần sẽ có ít nhất một người." Đôi mắt Thư Ngải chuyển động, cô đang xem hàng ma bảng, "Bạch Nhĩ, 17 tuổi, nhỏ như vậy..." Trong giọng nói của cô có một chút đồng cảm, tuổi còn nhỏ như vậy phải đến nơi này thì hơn phân nửa sẽ là đối tượng bị nghiền ép xuống tầng thấp nhất, cô lại nói thêm, "May là không phải là một cô bé."
"Trò chơi này không có hạn chế về độ tuổi à?" Kiều Kinh Đình bĩu môi, ngay cả vị thành niên cũng không buông tha.
"Không rõ lắm, tôi thấy người nhỏ nhất là 13 tuổi."
Kiều Kinh Đình nhìn qua cửa sổ, quả nhiên, thấy có một đám người đang vây quanh cây sinh mệnh, đương nhiên, so với lúc Trâu Nhất Đao xuất hiện thì ít hơn nhiều, đa số mọi người đều hiếu kỳ đối với người mới mà thôi.
Nhưng cũng có người đến chỉ để khống chế người mới, ví dụ như bàn tử, bàn tử là thủ hạ dưới trướng của Hàn Bân, công việc đại khái của hắn ta chắc là đe dọa, dạy dỗ, rồi thu nhận người mới đi.
Kiều Kinh Đình cười lạnh, cậu đã đâm chết Trịnh Vệ, tên bàn tử này cậu cũng không có ý định sẽ tha cho hắn ta. Nhớ lại đêm qua, lúc bàn tử nhìn thấy ánh mắt của cậu đã sợ hãi đến cỡ nào, điều đó làm cho cậu đối với việc báo thù này rất là mong đợi.
Nhiều người vây quanh cây sinh mệnh quá, làm cho cậu không thể thấy rõ mặt mũi của người mới tới như thế nào, mà cậu cũng không có hứng thú, vì tiếp theo cậu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nếu như lúc đó cậu không phản kháng, vậy bây giờ có lẽ cũng sẽ là một trong những con chó đi theo Hàn Bân làm thủ hạ cho hắn ta rồi.
Kiều Kinh Đình kéo rèm cửa sổ lại, lấy ra một tờ giấy, định ghi chép lại phương thức công kích của Cá sấu nước cạn cho Thư Ngải, nếu như bọn họ có cơ hội trốn đi, thì Cá sấu nước cạn vẫn là điểm đánh quái tốt nhất.
Cậu vừa viết vừa giảng giải cho Thư Ngải hiểu, Thư Ngải thì ở một bên ghi nhớ lại, đọc được một lúc, Thư Ngải nói cô cũng muốn vào ‘Không Gian Hư Vô’ xem thử. Bây giờ, cô đã hoàn toàn tin tưởng vào Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình cười nói: "Được đó, cô nhanh vào đó thử, xem có thể gặp được con quái hay vật gì tốt không."
Thư Ngải chuyển thiết bị ngân băng đến móng tay mình, cô có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình một cái, sau đó nhẹ nhàng cắt nó xuống.
Thiết bị ngân băng bị tách ra theo một phần móng tay, Thư Ngải nhắm hai mắt lại, yên bình ngủ thiếp đi.
Kiều Kinh Đình đặt ngón tay dưới mũi cô để thăm dò, thật sự không hề có hô hấp và nhịp đập của trái tim, giống với người chết như đúc, chẳng trách lúc đó Thư Ngải muốn chôn cậu.
Cậu tiếp tục dựa vào trí nhớ của mình, vừa ghi ghi chép chép vẽ vẽ, vừa ở một bên canh chừng cho Thư Ngải, cậu hi vọng cô ấy có thể gặp được một con quái khác, tốt nhất là một con quái có độ khó cao hơn, hoặc ít ra cũng nhặt được một món vũ khí quần công lợi hại nào đó.
Vì để phòng ngừa lần đầu tiên Thư Ngải vào đó phải chờ đợi quá lâu, khiến bản thân khó chịu, cho nên bọn họ đã thương lượng với nhau, sau 30 phút thì gọi cô ấy tỉnh lại.
——
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Kiều Kinh Đình cũng đã viết xong hệ thống công kích của Cá sấu nước cạn ra giấy, chắc sẽ có một số điểm chênh lệch, đợi sau này thực chiến rồi điều chỉnh lại. Vào lúc này, rốt cục cậu cũng ý thức được trí lực hữu dụng như thế nào, nhất định lần sau cậu  sẽ cường hóa trí lực.
Cậu thả thiết bị ngân băng lại trên da Thư Ngải, Thư Ngải giống như vừa được cải tử hồi sinh ra sức hít thở, sau đó lại đột nhiên mở mắt ra.
Kiều Kinh Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thư Ngải ngồi dậy, mờ mịt nhìn Kiều Kinh Đình, hỏi: "Chuyện này... Xong rồi?"
Kiều Kinh Đình không hiểu gì, nói: "Đúng vậy, sao thế?"
"Chuyện này kết thúc rồi à? Đã hết nửa giờ rồi hả?"
"Đúng vậy, có tìm thấy thứ gì tốt không?" Vẻ mặt Kiều Kinh Đình đầy chờ mong hỏi.
Thư Ngải nhíu mày thật sâu: "Không có, không có thứ gì cả."
"À, cũng bình thường, vì thứ nhất là thời gian cô vào đó tương đối ngắn, thứ hai là không phải lần nào vào đó cũng có thể gặp được..."
"Không." Trong giọng nói của Thư Ngải có phần hơi thất vọng, "Ý của tôi là, tôi không có đi vào cái ‘Không Gian Hư Vô’ gì đó, giống như tôi chỉ ngủ một giấc vậy, kiểu giấc ngủ không mộng mị gì ấy, đối với tôi mà nói, nửa giờ vừa rồi không phát sinh ra bất cứ chuyện gì cả."
Kiều Kinh Đình ngây người: "Có phải là do thời gian quá ngắn hay không?"
"Cũng có thể, nếu không tôi thử lại một lần nữa đi." Thư Ngải vẫn còn chưa hết hy vọng.
Cô đang muốn thử lại một lần nữa, thì đột nhiên ngoài căn nhà truyền đến một tiếng hét thảm thiết, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng kéo màn cửa sổ ra.
Có mấy người đang đứng bên cây sinh mệnh, còn có một người đang nằm, căn nhà này cách cây sinh mệnh khoảng hơn một trăm mét, trước kia cậu không thể thấy rõ mặt người, thế nhưng sau khi cường hóa thể năng lên đến 46 điểm, Kiều Kinh Đình phát hiện thị lực của mình cũng tăng lên rất nhiều, đương nhiên là có thể nhìn rõ từng người một rồi.
Người nằm trên mặt đất có khuôn mặt lạ hoắc, hai tay ôm lấy cổ, máu chảy đầy đất.
Trong mấy người đang đứng, có bàn tử và các thủ hạ của hắn ta, còn có một cậu thiếu niên... gầy gò, da dẻ tái nhợt dị thường.
Cậu thiếu niên kia không chỉ có da dẻ trắng đến nỗi gần như trong suốt, mà ngay cả tóc, lông mày cũng đều là màu trắng, đôi môi của cậu ta cũng không có chút huyết sắc nào, ở khoảng cách này nhìn không rõ biểu tình của cậu ta cho lắm, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt rất đẹp. Đây không phải là màu da của người bình thường, chắc là người mắc bệnh bạch tạng.
Cậu thiếu niên kia đang cầm trong tay một con dao dính máu, đó là dao găm do hệ thống tặng, lúc trước Kiều Kinh Đình còn không biết trong kho của mình có một con dao găm, nếu không cũng sẽ không bị đám người bàn tử kia đánh cho thảm như vậy.
Hơn nửa ngày, Thư Ngải mới nhẹ giọng nói: "Chính là người mới kia."
Kiều Kinh Đình cũng đã nhìn ra, không khỏi có chút kinh ngạc.
Đám người bàn tử nhào lên đánh cậu thiếu niên. Thế nhưng cậu ta bình tĩnh đến đáng sợ, nhún nhẹ mũi chân nhảy lên cao, đạp một cước lên vai người đến gần, đầu gối chạm vào cổ của đối phương, cổ của người nọ lập tức bị bẻ gãy một cách không bình thường, sau đó ngã nhào lên mặt đất.
Dao găm trong tay của cậu thiếu niên như rắn độc khát máu, cắt đứt yết hầu của hai người liên tiếp.
Bàn tử sợ đến mức thịt mỡ trên người cũng cứng ngắt, xoay người muốn chạy trốn, thân thể cậu thiếu niên giống như ma quỷ chốn âm ty, chỉ trong giây lát đã đuổi kịp tên bàn tử, dao găm xoẹt qua một đường, yết hầu của tên bàn tử máu phun ra ào ạt.
Kiều Kinh Đình và Thư Ngải thì trợn mắt há mồm nhìn, những người khác ở trong tân thủ thôn cũng sợ đến choáng váng, có lẽ là chưa bao giờ thấy người mới nào lại hùng hổ như thế.
Chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, cái cậu thiếu niên tên là Bạch Nhĩ mày đã giết chết 5 người, hơn nữa toàn bộ đều bị giết bằng một đòn trí mạng!
Có thêm nhiều người nữa đang chạy về phía cây sinh mệnh, trong tay bọn họ còn mang theo súng.
Bạch Nhĩ nâng thi thể tên bàn tử lên, cản một làn đạn bắn tới, cậu ta vừa lấy thi thể tên bàn tử làm khiêm che đạn lui về phía sau, vừa trốn vào phía sau một ngôi nhà. Lúc cậu ta chạy tới, Kiều Kinh Đình thấy rõ khuôn mặt của cậu ta, thật đúng là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức kỳ ảo, đặc biệt là làn da trắng nõn không nhiễm chút bụi bẩn nào kia, khiến cho người ta có ảo giác rằng cậu ta không phải là người phàm. Chỉ có điều, sự bình tĩnh trong mắt và hung khí trên tay cậu ta làm cho người khác không rét mà run.
Thư Ngải hít sâu một hơi: "Đứa nhỏ này có thân phận là gì vậy, quá lợi hại."
"Không phải là người bình thường, rất nguy hiểm."
"Cậu ta ở đằng kia, dùng súng! Mau dùng súng!" Một đám người phân chia thành mấy hướng, định bao vây Bạch Nhĩ lại.
Bạch Nhĩ đang đứng cách nhà Thư Ngải không xa, động tác của cậu ta hai người đều nhìn thấy rõ. Thấy cậu ta thúc cùi chỏ vào một cửa sổ thủy tinh, tất nhiên là muốn đi vào, không ngờ lại bị một luồng năng lượng ngăn cản, không có sự đồng ý của chủ nhân, cậu ta không thể vào được.
Cậu ta cầm lên một bó cỏ khô đã được phơi nắng ở phía sau nhà, đưa lên ngọn đèn dầu được đặt trên bệ cửa sổ, đốt cỏ khô, phóng về phía đám người đang đuổi tới, sau đó cậu ta ném cái đèn dầu trong tay lên đống cỏ khô, đèn dầu gặp lửa, nổ ầm ầm, cỏ khô lập tức bị ngọn lửa lớn nuốt trọn, đám người đuổi theo cậu ta sợ hãi liên tục lùi về phía sau.
Thừa dịp đó Bạch Nhĩ chạy về phía một ngôi nhà khác, cũng giống như lúc nãy, cậu ta dùng sức đập cửa sổ, kết quả vẫn là bị lồng năng lượng cản lại.
Bên ngoài căn nhà tiếng người huyên náo, có người lớn tiếng hỏi: "Có cần phải gọi lão đại không?"
Ngay lập tức hắn ta bị mắng: "Chỉ có một tên người mới mà đi gọi Bân ca đến xử lý, mày có tin là Bân ca sẽ chém mày luôn hay không? !"
Cả đám người này ai cũng mang theo súng, muốn bao vây đánh Bạch Nhĩ lần nữa, trên người Bạch Nhĩ cũng chỉ có một con dao găm, có chút chật vật cố gắng chạy ra khỏi làng, nhưng chỉ cần cậu ta vừa ló đầu ra thì sẽ bị bắn cho đạn bay đầy trời.
Cậu ta vừa trốn, vừa lui, lúc lùi tới một căn nhà kế tiếp, vai cậu ta bị trúng một phát đạn, áo sơ mi trắng lập tức bị máu nhuộm đỏ.
Kiều Kinh Đình nhíu mày, không nhịn được mở cửa sổ ra hô lớn: "Cậu vừa mới có điểm tích lũy, mua súng đi!" Dường như cậu thấy được hình bóng của mình lúc trước từ trên người cậu thiếu niên này, lúc đó, cậu cũng tứ cố vô thân như vậy, nếu như không phải cậu phát hiện ra BUG của hệ thống, có lẽ cậu đã sớm lặng yên chết không một tiếng động rồi.
Bạch Nhĩ quay đầu lại nhìn cậu, trên tay cậu ta quả nhiên xuất hiện thêm một cây súng máy, vừa nâng lên liền quét qua một làn đạn, thế nhưng khi thấy tay cậu ta đổi băng đạn vô cùng thành thạo, thì biết không phải dạng tầm thường.
Một tên thủ hạ của Hàn Bân vọt ra nghênh đón làn đạn, hắn ta cũng mang theo lồng phòng hộ, đạn của Bạch Nhĩ như đá chìm biển lớn, không mảy may gây thương tổn gì cho đối phương, trên mặt cậu ta chợt lóe lên một chút kinh ngạc.
Một giây sau, tên thủ hạ kia đột nhiên lấy ống phóng rốc-két khiêng trên vai ra, không chút do dự bắn một viên đạn pháo loại nhỏ về phía Bạch Nhĩ.
Đồng tử của Bạch Nhĩ co rút mãnh liệt, cậu ta co giò chạy như điên về hướng ngược lại.
Đạn pháo nổ vang ở phía sau lưng cậu ta, sóng xung kích hất thân thể cậu ta bay lên cao, ngã mạnh xuống đất, rồi lăn ra xa mấy mét, mãi đến khi va vào tường gạch mới ngừng lại, sau lưng cậu ta bị mảnh đạn quẹt qua làm bị thương rất nặng, toàn thân cậu ta chỗ nào cũng có máu, trên mặt cậu ta ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt càng thêm ác liệt.
Người vác ống phóng rốc-két chạy tới, nòng súng nhắm ngay Bạch Nhĩ lần nữa, Bạch Nhĩ quan sát trái phải, dường như đang tìm kiếm con đường để thoát thân, sau đó, ánh mắt của cậu ta chạm phải ánh mắt Kiều Kinh Đình.
Ánh mắt kia sáng ngời sắc bén, không có chút lo lắng nào khi bị bức ép đến tuyệt cảnh, ngược lại còn vô cùng ngoan cường.
Kiều Kinh Đình nhíu mày thật chặt, cậu liếc mắt nhìn Thư Ngải.
Thư Ngải lập tức hiểu ý của cậu, lắc đầu: "Không được, cậu ta quá nguy hiểm."
Kiều Kinh Đình cũng có chút do dự, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy năng lực khiếp người của cậu thiếu niên này, không những thế cậu ta còn bình tĩnh mà giết người không chớp mắt, đưa một người như vậy vào nhà, có thể sẽ trở thành uy hiếp cực lớn, thế nhưng...
Kiều Kinh Đình nhấn giọng: "Thư Ngải, để cậu ta vào."
Thư Ngải hít sâu một hơi, gật gật đầu, Kiều Kinh Đình lập tức mở cửa, hô lớn: "Nhóc con, vào đây!"
Bạch Nhĩ không chút do dự nào vội vã đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Ống phóng rốc-két bắn thêm một viên đạn pháo, chân Bạch Nhĩ ra sức chạy về phía cửa lớn.
Đạn pháo nổ tung ở phía sau cậu ta, sóng xung kích xen lẫn với những mảnh đạn trí mạng kéo tới, cậu ta bị luồng nhiệt nóng rực đẩy vào bên trong cửa, tất cả những thứ có thể gây thương tổn lúc chạm vào lồng phòng hộ của căn nhà, đều giống như bị nước hấp thu, tạo nên từng vòng gợn sóng, sau đó lại yên tĩnh như cũ.
Bạch Nhĩ ngã mạnh xuống sàn nhà, giống như người chết không hề nhúc nhích, trên người cậu ta máu vẫn còn tuôn ra ào ạt.
Tên thủ hạ của Hàn Bân chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa chửi bậy, hắn ta không thể làm gì.
Thư Ngải kéo hết rèm cửa sổ lại.
Qua một lúc lâu, cơ thể cậu ta mới nhúc nhích một chút, sau đó từ từ bò dậy.
Kiều Kinh Đình ngăn Thư Ngải ở phía sau, lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên.
Bạch Nhĩ chống đỡ nâng thân thể mình dậy, ngồi dựa vào tường, da của cậu ta trắng đến kinh người, cho nên màu máu tươi đặc biệt chói mắt.
Kiều Kinh Đình nói: "Cậu tên là 'Bạch Nhĩ' ?"
Bạch Nhĩ không lên tiếng, gương mặt không chút biểu tình cứ lẳng lặng nhìn cậu.
Kiều Kinh Đình không có dự định nói cho cậu ta biết về sự tồn tại của quyển trục chữa trị ngay, cậu cũng lo lắng tên nhóc này gặp nguy hiểm, cậu chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: "Sau khi vào nhà thì thành thật một chút, nếu không tôi sẽ ném cậu ra ngoài cho ăn đạn."
Bạch Nhĩ bình tĩnh hỏi lại: "Anh tên gì."
"Kiều Kinh Đình." Kiều Kinh Đình chỉ chỉ đỉnh đầu của mình, "Xem ở đây này, cậu có thể nhìn thấy." Cậu cũng liếc mắt nhìn Bạch Nhĩ, phát hiện tên nhóc này hiện tại đã là cấp 3, chắc do vừa nãy trong lúc hỗn loạn đã giết một tên cấp 2 nên được thăng cấp.
"Kiều Kinh Đình, tôi nợ anh một mạng." Bạch Nhĩ nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nói, "Tôi sẽ trả lại cho anh."
Thư Ngải không nhịn được bật cười, cô liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình, nói: "Sao lại giống với bộ dạng của anh lúc đó vậy?"
Kiều Kinh Đình sờ sờ cằm, nhíu mày nói: "Cũng có chút giống." Kinh nghiệm và tính cách của nhóc con này thật sự có mấy phần tương đồng với cậu. Lúc đó cậu bảo Thư Ngải để cậu ta vào, một mặt là đồng tình, mặt khác, là vì bọn cậu có chung một kẻ thù, cậu nhìn thấy Bạch Nhĩ một dao giết chết bàn tử, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Cảnh giác của Thư Ngải đối với Bạch Nhĩ dường như đã giảm bớt một chút, cô nói: "Bạch Nhĩ, cậu có thể mua hai quyển trục chữa trị, đủ để cậu chữa trị những thương tổn toàn thân của mình đó."
Bạch Nhĩ mở mắt ra, trên tay xuất hiện hai quyển trục chữa trị, chỉ chốc lát, vết thương trên người cậu ta đều đã khỏi hẳn, cậu ta nhảy lên từ trên mặt đất, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, "Tại sao đám người kia không vào được?"
"Nhà ở tân thủ thôn có chức năng phòng vệ, chỉ có những người được chủ nhân cho phép mới có thể vào."
Bạch Nhĩ lặng im trong chốc lát, hỏi: "Đây là nơi nào?"                  
"Thế giới trò chơi."
Bạch Nhĩ liếc mắt nhìn hai người một cái: "Vừa nãy tôi không tin, cho nên giết chết một người thử xem, bây giờ tin rồi."
Giết một người thử xem...
Kiều Kinh Đình chăm chú nhìn cậu ta một lúc: "Cậu là ai?"
Bạch Nhĩ chỉ lặng im không nói.            
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ vào cửa thủy tinh, âm thanh rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, chứng tỏ người thực hiện vô cùng lễ phép.
Bạch Nhĩ kéo rèm cửa sổ ra.
Người đứng ngoài cửa sổ chính là Trâu Nhất Đao.
Lúc Trâu Nhất Đao nhìn thấy Bạch Nhĩ, hắn ta có chút run run, nhưng
lập tức đã lộ ra một nụ cười kiểu đã hiểu rõ, "Thực sự là người của Bạch gia à."
Hết chương 11.

Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1 Chương 11.