Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu - Q1 - Chương10


Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
  Edit: Nhà cỏ.


Chương 10.
Lang nha bổng

Trên tay Kiều Kinh Đình xuất hiện một viên thuốc màu đỏ, cậu há miệng  nuốt vào.
Đó là viên thuốc tăng lực rớt ra từ trên người Cá sấu nước cạn, có thể khiến cho người uống tăng cao ba phần mười sức chiến đấu trong vòng một phút. Uống viên thuốc vào, nhất thời cậu cảm giác như có một dòng điện kích thích lan khắp toàn thân, đại não lập tức trở nên phấn khởi, a-đrê-na-lin tăng nhanh, cơ thể tràn đầy sức mạnh.

Cậu thầm mắng một câu. Mẹ nó! đây không phải là thuốc kích thích sao, trước đây lúc cậu đấu võ đài, đã bị người ta dí súng vào đầu buộc uống qua hai lần, sau đó đấu võ đài phi pháp cũng bắt đầu xét nghiệm nước tiểu, cho nên loại thuốc này liền mất tích.
Không rãnh để suy nghĩ nhiều, cậu nhất định phải quý trọng một phút đồng hồ này. Loan đao của Trịnh Vệ đã mạnh mẽ chém tới rồi, Kiều Kinh Đình giương đao lên chặn lại.
Một tiếng "keng" giòn giã vang lên, lòng bàn tay của Kiều Kinh Đình bị chấn động đến mức tê rần, cậu gầm nhẹ một tiếng, đẩy đao của Trịnh Vệ ra, đồng thời chém ngang đao của mình tới, chân phải đạp mạnh xuống đất lấy đà phi lên cao, đá mạnh vào bụng Trịnh Vệ.
Trịnh Vệ có thể năng tốt hơn cậu là sự thật, nhưng nói riêng về khoản đánh đấm thì tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu, cậu cảm giác được mình có thể giết chết Trịnh Vệ, cậu nhất định phải giết chết Trịnh Vệ.
Trịnh Vệ nghiêng người né tránh, đâm thẳng một đao vào ngực Kiều Kinh Đình, Kiều Kinh Đình nhấc đao lên chống đỡ, phi thân lên cao đá một cước lên cánh tay chưa kịp thu về của Trịnh Vệ, mũi chân va mạnh vào khớp khuỷu tay của Trịnh Vệ, cậu dùng trăm phầm trăm sức mạnh.
Trịnh Vệ bi thương kêu lên một tiếng, loan đao lập tức rớt khỏi tay, Kiều Kinh Đình mừng rỡ, mặc dù lần này không thể như ý muốn đá cái tay kia cho gãy xương, nhưng cũng đã cho cậu một thời cơ rất tốt, cậu không chút do dự mà nhảy lên cao, đại đao bằng thép cứng rắn giương cao qua khỏi đỉnh đầu Trịnh Vệ, từ trên cao bổ xuống!
Trịnh Vệ nhanh chóng né tránh, một tay mò loan đao trên đất, Kiều Kinh Đình thay đổi tư thế ở trên không, đá một cước vào trên bả vai hắn ta.
Trịnh Vệ bị đạp lăn ra ngoài, nhưng rất nhanh hắn ta đã vươn mình đứng dậy, ném cái ghế dựa bên cạnh mình về phía Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình bổ một đao lên cái ghế đang bay tới, chém cái ghế dựa bằng gỗ tự nhiên ra làm hai!
Cái đao này tốn 100 điểm tích lũy để mua cũng rất đáng giá.
Một giây sau, cậu cảm giác mắt mình hoa lên, vẫn còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Trịnh Vệ, thì đã bị đánh một quyền bay ra ngoài.
Trịnh Vệ xông lên tóm chặt cổ áo của Kiều Kinh Đình, bổ một đao xuống trúng vào bờ vai cậu.
"A ——" Kiều Kinh Đình điên cuồng gào thét, cây đao bằng thép tuột khỏi tay, một đao vừa rồi gần như đã chém đứt toàn bộ bả vai của cậu!
Trịnh Vệ giơ đao lên, định phế bỏ hoàn toàn cánh tay này của Kiều Kinh Đình, hắn ta muốn chém Kiều Kinh Đình thành nhân côn (người không còn chân tay).
Vào thời khắc nguy cấp, Kiều Kinh Đình lại tay không tấc sắt, đại não của cậu bỗng chốc trống rỗng, vẻ mặt của cậu tuyệt vọng, nếu như Trịnh Vệ thật sự phế bỏ tay cậu, vậy cậu xong thật rồi.
Trong đầu cậu vừa xoẹt qua một ý nghĩ, tay trái của cậu đột nhiên lóe lên một thứ có màu trắng bạc sáng lóng lánh, cậu dùng tốc độ của ánh sáng hung hăng đâm mạnh vào eo Trịnh Vệ.
Trịnh Vệ đột ngột không kịp phòng bị, bị đâm một dao thật mạnh, hắn ta cúi đầu nhìn, thì ra là thiết bị ngân băng!
Kiều Kinh Đình vừa lấy quyển trục chữa trị ra để chữa trị cho cánh tay của mình, vừa biến đổi thiết bị ngân băng đang ở trạng thái dao găm trong thân thể Trịnh Vệ biến thành lang nha bổng, sau đó tăng mạnh lực đạo xoay tròn.
Mặc dù ưu điểm của thiết bị ngân băng là có thể tùy ý di chuyển và biến hình, nhưng tính chất lại tương đối ít, mà độ cứng cũng chưa đạt, kỳ thực nó cũng không thích hợp làm vũ khí cho lắm, bất quá làm xáo trộn nội tạng mềm yếu thì vậy là đã đủ rồi.
Trịnh Vệ phát tiếng kêu gào thảm thiết, nội tạng bị quấy nát máu thịt be bét! Hắn ta gắng gượng vung tay lên, đâm thẳng loan đao vào phía sau lưng Kiều Kinh Đình, một đao của hắn ta đâm xuyên qua thân thể cậu!
Kiều Kinh Đình đau đớn cực độ, nhưng cậu vẫn không buông tay, hai mắt cậu đỏ ngầu, cắn một phát lên cổ của Trịnh Vệ, hung hăng lung lay đầu, lôi mạnh chỗ bị cắn khiến cho vết thương trong một thời gian ngắn biến thành cực lớn.
Tiếng kêu gào của Trịnh Vệ vang vọng khắp Tâm Nguyệt hồ, khiến cho người nghe thực sự sợ hãi. Hắn ta bị dồn ép đến cực hạn, rút loan đao ra, đâm vào thân thể Kiều Kinh Đình thêm lần nữa, không hề có thủ pháp gì, hắn ta chỉ đơn giản là điên cuồng mà đâm.
Áo sơ mi của Kiều Kinh Đình trong thoáng chốc đã bị máu nhuộn đỏ thẩm.
Bàn tử ở bên ngoài cửa sổ hô to: "Vệ ca, anh giết nó thì anh cũng phải chết đó!"
Trịnh Vệ giống như vừa tỉnh mộng, hắn ta giống như dã thú rơi vào cạm bẫy rồi bị nhốt lại, lần đầu tiên hắn ta đối với Kiều Kinh Đình - Một người chơi cấp 2, sinh ra sợ hãi. Hắn ta tỉnh lại, đánh một quyền thật mạnh vào trên huyệt thái dương của Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình bị đánh đến mờ mắt, theo bản năng buông lỏng cổ Trịnh vệ ra. Trịnh Vệ liền rút loan đao ra, muốn chém cánh tay Kiều Kinh Đình đang đâm vào eo hắn ta.
Kiều Kinh Đình gắng gượng chống đỡ ý thức, rút tay mình về, nếu như vào lúc này mà cậu đi vào ‘Không Gian Hư Vô’, vậy sẽ hoàn toàn xong luôn.
Hai người đều bị thương không nhẹ, cho nên đều tự mình sử dụng quyển trục chữa trị để chữa thương.
Một phút trôi qua, Kiều Kinh Đình biết phần thắng của mình đã giảm xuống mấy phần, bất quá, cậu đã nghe được một thông tin rất có ích từ trong miệng bàn tử, trước đây chắc chắn Trịnh Vệ đã từng giết người  có đẳng cấp thấp hơn mình, cho nên sẽ không dám giết cậu, nếu không hắn ta sẽ trực tiếp bị hệ thống xóa bỏ.
Lúc này, mặc dù đau đớn như ma quỷ cứ quấn lấy dây dưa thần kinh của cậu, thế nhưng cậu không dám trì hoãn lâu, nắm chặt cây đao, đánh về phía Trịnh Vệ.
Vô luận là năng lực chịu đựng đau đớn, hay là ý chí ngoan cường cầu sinh trong tuyệt cảnh, thì Trịnh Vệ cũng đều không bằng Kiều Kinh Đình, vì dù sao trước khi tiến vào trò chơi, Trịnh Vệ cũng chỉ là một người bình thường.
Thương tổn trên eo và cổ của Trịnh Vệ mới được chữa trị một chút, lại thấy cả người Kiều Kinh Đình nhuộn đầy máu tươi đang liều lĩnh vọt tới, đôi mắt kia đỏ ngầu phát ra sát khí mãnh liệt, làm cho hắn ta dường như có thể thấy được địa ngục tu la, trái tim hắn đột nhiên đập nhanh, hắn ta vội vàng lui về phía sau hai bước.
Ý đồ che dấu nỗi sợ hãi của hắn ta, đã bị Kiều Kinh Đình thu hết vào trong đáy mắt. Trịnh Vệ sợ cậu, sợ là tốt rồi, sợ, sẽ cách cái chết không xa.
Trịnh Vệ hét lớn một tiếng, một tay che lại vết thương bên eo đang chảy máu, một tay nâng loan đao lên chém tới. Có lẽ là do mất máu quá nhiều nên tốc độ của hắn ta cũng giảm đi không ít.
Kiều Kinh Đình vọt tới trước người hắn ta, vung đao lên liền bổ xuống, tiếng binh khí va chạm lần nữa lại vang lên, hai thanh đao cọ sát làm lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo của kim loại. Đột nhiên thân thể Kiều Kinh Đình hạ thấp xuống, cả nửa người cậu nằm trên mặt đất, đá một cước thật mạnh vào cẳng chân của Trịnh Vệ.
Cả người Trịnh Vệ bậc lên tại chỗ, cơ thể hắn ta dùng tốc độ linh hoạt đến khó mà tin nổi lộn nhào về phía sau, vững vàng đáp xuống đất, nhưng động tác này cũng quá mức kịch liệt, làm cho máu tươi từ vết thương trên eo và cổ của hắn ta lại tuôn ra ào ạt.
Kiều Kinh Đình cũng không tốt hơn hắn ta chút nào, một cánh tay của cậu đã gần như sắp phế bỏ, sau lưng tất cả đều là lỗ máu, cả người như vừa được vớt ra từ trong ao máu, một bên cậu vừa thôi thúc quyển trục chữa trị những thương tổn trên người mình, một bên vừa dùng giọng điệu liều mạng đối với Trịnh Vệ cạn tàu ráo máng.
Tốc độ chữa trị của quyển trục có nhanh hơn nữa, cũng khó mà chữa lành được các vết thương đang ngày một chồng chất, cả hai người đều mất máu quá nhiều, lúc nào cũng có thể có một người ngã xuống.
Kiều Kinh Đình có không tới 6 quyển trục chữa trị nên đã nhanh chóng dùng hết rồi, cũng may là cậu còn giữ lại được mạng, cậu biết nếu còn kéo dài thời gian nữa thì chỉ có lợi cho Trịnh Vệ mà thôi, trong tay Trịnh Vệ nhất định là có rất nhiều quyển trục chữa trị, chỉ cần cho Trịnh Vệ thời gian nửa phút để thở dốc, có thể Trịnh Vệ sẽ phục sinh lại đầy máu.
Cho nên cậu huy động hết chút sức lực cuối cùng có trong người mình điên cuồng đánh về phía Trịnh Vệ, cậu giống như một con mãnh thú, dồn cho Trịnh Vệ phải lùi vào chân tường.
Trịnh Vệ không cam lòng yếu thế, hắn ta cầm loan đao chém lung tung vào người Kiều Kinh Đình, ngăn không cho cậu tới gần, hắn ta vung đao đã hoàn toàn không còn mạch lạc nữa, mất máu làm cho môi hắn ta tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, nhìn rất giống một con zombie.
Kiều Kinh Đình hét lớn một tiếng, vung đao thép chém mạnh về phía Trịnh Vệ, hai thanh đao lại lần nữa giao phong kịch liệt để tồn tại, chỉ cần một sơ hở thật nhỏ thôi cũng có thể tạo thành thương tổn thật lớn.
Trịnh Vệ cũng giết đến đỏ cả hai mắt, hắn ta vừa vung đao chém về phía Kiều Kinh Đình, vừa đột nhiên móc ra một khẩu súng lục. Lúc này, hắn ta đã không còn e sợ hay để ý đến việc có giết chết Kiều Kinh Đình hay không, bởi vì nếu không giết Kiều Kinh Đình, chỉ sợ hắn ta cũng phải chết.
Hai mắt Kiều Kinh Đình trừng to, đá một cái vào cánh tay đang cầm súng.
Tiếng súng vang lên, viên đạn bay sát qua huyệt thái dương của Kiều Kinh Đình, đụng trúng vào cái đèn treo trên trần nhà, tia lửa điện bắn tung toé, đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, có thứ gì đó bị nổ tung, đồng thời phát ra ánh sáng mạnh trong nháy mắt. Mặt Trịnh Vệ vừa vặn hướng về phía đèn treo, bị luồng ánh sáng kia kích thích phải nhắm một con mắt lại, động tác đó cũng chỉ chậm có nửa giây.
Kiều Kinh Đình nắm chặt thời cơ trong nửa giây này, đôi chân dài của cậu đạp lên đầu gối Trịnh Vệ, thân thể Trịnh Vệ nghiêng về sau, ngã ầm xuống đất. Cậu giơ đao thép lên cao, đâm xuống một nhát thật mạnh ở vị trí chính giữa trái tim, khí thế như cầu vồng!
Phốc ——
Đao thép xuyên thủng trái tim Trịnh Vệ!
Ngoài căn nhà tất cả mọi người đều xôn xao.
Hai mắt Trịnh Vệ trừng lớn ngạo mạn, lập tức trong tay hắn ta xuất hiện ra mười mấy quyển trục chữa trị, giống như điên cuồng mà chữa trị trái tim.
Kiều Kinh Đình cưỡi ở trên người hắn ta, rút đao thép ra, rồi lại mạnh mẽ đâm vào, cứ rút ra rồi đâm lại như thế, một lần rồi lại một lần, cậu cứ máy móc lặp lại động tác này như thế. Trên người, trên mặt cậu bị máu tươi và thịt nát nóng bỏng bắn tung toé, đôi mắt cậu đen kịt, sâu không thấy đáy.
Ngực của Trịnh Vệ bị cậu một đao tiếp một đao chém cho đến khi nát bấy.
Cậu không biết mình đã đâm nhiều hay ít, mãi cho đến tận khi Trịnh Vệ không còn nhúc nhích nữa, mãi cho đến tận khi trước mắt cậu hiện ra một loạt chữ nhỏ sáng ngời, nhưng cậu đã không còn nhìn rõ được trên đó viết cái gì.
Hai mắt Trịnh Vệ trợn ngược, đồng tử bị khuếch trương, miệng há to, chết không nhắm mắt.
Cây đao của Kiều Kinh Đình rơi trên mặt đất, cả người như bị hút hết linh hồn, ngây ngốc nhìn một vũng máu thịt trên đất.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, người đứng ở bên ngoài căn phòng, đã có người sợ đến mức chân như bị co rút, hai hàm răng run rẫy va vào nhau lập cập.
Qua một lúc lâu, Kiều Kinh Đình mới phục hồi lại tinh thần, đỡ tường đứng lên.
Cậu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với ánh mắt không dám tin của Hàn Bân, cậu miễn cưỡng giơ tay lên, dùng ngón tay dính đầy máu chỉ vào Hàn Bân, yếu ớt, nói: "Kế tiếp, chính là mày."
Tiếng nói của cậu mong manh như hơi thở, gần như không có âm lượng, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng khẩu hình của cậu, bộ dáng kia tựa như ma quỷ hung tàn khát máu, làm cho người ta không rét mà run.
Một giây sau, rốt cục Kiều Kinh Đình cũng không chống đỡ nổi nữa, co quắp người ngã trên mặt đất. Cậu mua 3 quyển trục chữa trị, dùng hết ở trên người mình.
Tay chân Thư Ngải đều bị trói, cô phải nhính từng chút từng chút một từ chân tường để đến gần cậu.
Kiều Kinh Đình mệt mỏi nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cô không sao chứ?"
Vành mắt Thư Ngải đỏ au, dùng sức lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
" Quyển trục chữa trị, tôi nợ cô đã trả lại rồi." Kiều Kinh Đình miễn cưỡng nhếch miệng cười cười.
"Ừm, anh đã đưa cho tôi rồi." Thư Ngải cắn môi, nghẹn ngào nói.
"Ừ, tôi ghét nhất là nợ người khác." Kiều Kinh Đình thở hổn hển, "Chờ tôi giết chết Hàn Bân rồi, ân tình của cô tôi sẽ trả hết."
"Lúc này mà còn nói đến cái đó làm gì." Thư Ngải đá cậu một cái, "Cởi dây thừng ra cho tôi."
Thể lực của Kiều Kinh Đình đã khôi phục được một ít, cậu bò dậy, cắt đứt dây thừng đang trói Thư Ngải.
Hai người đứng dậy, Cùng với người ở ngoài cửa sổ giương mắt nhìn nhau.
Thư Ngải đi đến trước cửa sổ, mắt cô nhìn thẳng vào Hàn Bân, trong mắt ngập tràn hận ý: "Hàn Bân, cho dù tao có tự sát, cũng sẽ không để cho một con chó săn như mày có được điểm tích lũy của tao, tao nhất định sẽ giết mày, tự tay tao sẽ giết mày."
Hàn Bân cười lạnh: "Tôi đối với cô cũng coi như là niệm tình cũ, mới giữ cô lại đến bây giờ, không nghĩ tới cô thế mà không có chút cảm kích nào."
"Mày giết chết anh ấy!" Thư Ngải khàn giọng hét to, "Mày là một tên súc sinh, anh ấy tin tưởng mày, coi mày như anh em, nhưng mày lại giết anh ấy!"
Biểu tình của Hàn Bân khẽ động, nhún nhún vai, nói: "Tôi cũng chỉ muốn được sống tiếp mà thôi."
Kiều Kinh Đình cởi quần áo dính đầy máu ẩm ướt ra, bày ra một thân cơ bắp căng đầy, cậu vứt quần áo ra ngoài cửa sổ, "Lấy cái này mà nhặt xác cho Trịnh Vệ đi."
Trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ có phần nghiền ngẫm.
Mọi người theo tiếng cười mà quay lại nhìn, một gã đàn ông đang bước ra từ trong bóng tối.
Người kia khoảng chừng ba mươi tuổi, vừa lùn vừa tròn, vẻ mặt lôi thôi, cằm đầy râu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, bên khóe miệng còn ngậm nghiêng một điếu thuốc, trông có vẻ bất cần đời, trên người hắn ta khoác lỏng lẻo một cái áo cũ kỷ, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng người cường tráng, thật đúng là một người có tướng mạo rắn rỏi.
Kiều Kinh Đình nhận ra hắn ta nhờ quần áo và giày lục chiến, đương nhiên, trên đỉnh đầu của hắn ta còn có tên và đẳng cấp người chơi hiển thị, người này chính là tên cấp 9 bị xử phạt kia — Trâu Nhất Đao.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu, ngay cả Hàn Bân cũng khách khí nói: "Đao ca, ầm ĩ đã làm phiền anh nghỉ ngơi rồi."
"Có náo nhiệt mà không xem thì thật lãng phí." Trâu Nhất Đao ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy Hàn Bân một cái, ngược lại, hắn ta hơi nheo mắt, như cười như không mà nhìn chằm chằm Kiều Kinh Đình, hắn ta phun ra một làn khói thuốc, kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay chỉ chỉ Kiều Kinh Đình, cười nói, "Có đầu mà không có não."
Kiều Kinh Đình cũng không phản ứng với hắn ta, nói với Thư Ngải, "Đến phòng ngủ nghỉ ngơi một chút."
Phòng khách đã bị phá huỷ hoàn toàn, cậu cũng không muốn ở lại chỗ này để cho người ta vây xem, cậu và Thư Ngải phải thương lượng một chút tiếp theo phải làm sao bây giờ. Nếu không giết Hàn Bân, thì bọn họ hoặc là không ra khỏi cái cửa này, hoặc là không về được tân thủ thôn.
Hai người đi vào phòng ngủ, Kiều Kinh Đình canh ở cửa, ngay cả rèm cửa sổ cũng kéo lại hết.
Thư Ngải nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao mà đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế?"
"Đợi một chút nữa tôi kể cho cô nghe." Bây giờ, tay của Kiều Kinh Đình cũng vẫn còn đang run rẫy. Chỉ trong vong 30 phút ngắn ngủi mà cậu đã giết tới ba người. Cậu không biết phải hình dung tâm tình của mình hiện giờ ra sao nữa, nhưng điều khiến cho cậu hoảng hốt nhất chính là, cậu vậy mà không hề cảm thấy sợ sệt, bởi vì cậu sẽ không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào của pháp luật hoặc sự lên án về mặt đạo đức, trái lại còn thu hoạch được một phần thưởng cực lớn. Hơn nữa, con đường giết chóc này cậu nhất định phải tiếp tục đi, đây là một thế giới dị dạng đến nhường nào chứ, biến con người ta thành một tên sát nhân ma quỷ?
Thư Ngải yên lặng trong thoáng chốc, rồi lại nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu được tâm tình của anh, lần đầu tiên... tôi cũng rất sợ hãi." Giọng nói của cô bỗng dưng có chút lạnh lùng, "Nhưng anh sẽ thích ứng nhanh thôi, sau này sẽ từ từ tập mãi thành quen. Bắt đầu từ thời khắc này, anh mới được xem là chính thức tiến vào trò chơi này, tiến vào .... cái 'Vực sâu' này."
Kiều Kinh Đình ra sức nắm chặt hai bàn tay đang run rẫy lại với nhau, cậu dùng lực rất lớn, mạnh đến nỗi có thể cảm nhận được các ngón tay của mình đều rất đau. Cậu móc ra từ trong túi quần một gói thuốc, hộp thuốc đã bị đè bẹp, cậu miễn cưỡng đốt cho mình một điếu, nhét vào trong miệng.
Mùi vị nicotin đắng chát, làm cho đầu óc cậu tìm lại được một chút thanh tỉnh, cậu chậm rãi kể lại chuyện phát sinh trong hai ngày qua cho Thư Ngải nghe.
Sau khi nghe xong, Thư Ngải thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn Kiều Kinh Đình tràn đầy chấn động. Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Kinh Đình, người đàn ông này đã cho cô một loại cảm giác tin cậy dị thường, mặc dù cho khi đó anh ta vẫn chỉ là một người chơi mới có cấp 2, thế nhưng khi đứng bên cạnh anh ta, sẽ cảm giác được anh ta có thể giúp mình ngăn chặn lại bất cứ điều gì, ngay cả bây giờ cô vẫn còn có cảm giác như vậy.
"Cô thì sao?" Kiều Kinh Đình hỏi ngược lại.
"... Có người nhìn thấy tôi với anh ra vào làng lúc nửa đêm, tên đó nói cho Hàn Bân, Hàn Bân điều tra người khắc chữ, tra ra được là tôi, cho nên..." Thư Ngải nhỏ giọng nói, "Tôi không có cách nào khác mới dẫn Trịnh Vệ đi tìm anh "
"Chuyện này cũng không thể trách cô." Kiều Kinh Đình cắt ngang lời cô, "Do tôi tự cho là mình thông minh đã ‘đánh rắn động cỏ’, cũng may mà cô không có việc gì, nếu không chắc tôi phải lấy cái chết để tạ tội." Cậu nói xong còn cười cười.
Thư Ngải thở dài: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chuyện đã như vậy rồi, cũng không thể ẩn nấp mãi. Tôi dẫn cô đi giết Cá sấu nước cạn, chúng ta phải cường hóa bản thân lợi hại chút, rồi trở về giết Hàn Bân."
Thư Ngải lắc lắc đầu: "Không dễ như vậy đâu. Hàn Bân nhất định sẽ cho người mai phục ở mỗi điểm đánh quái, vô luận là chúng ta đến chỗ nào, hắn ta cũng đều sẽ biết trước tiên, sau đó chạy tới giết chúng ta, thực lực của hắn ta và Trịnh Vệ khác nhau một trời một vực."
"Hắn có thể biết chúng ta ở đâu trước tiên?"
"Đương nhiên rồi, bọn họ có điện thoại di động."
Kiều Kinh Đình cào cào tóc, nhất thời cũng có chút mờ mịt.
"Trước tiên anh cứ nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ đầu óc chúng ta đều loạn, chờ tỉnh táo lại chút rồi nói tiếp, nơi này dù sao cũng rất an toàn. Anh giết Trịnh Vệ, có 3000 điểm tích lũy, phân phối lại cho tốt một chút."
Kiều Kinh Đình "Ừ" một tiếng, cúi đầu hút thuốc.
Thư Ngải đứng dậy đi sang gian phòng khác nghỉ ngơi.
Kiều Kinh Đình đăng nhập vào giao diện trò chơi, hiện tại cậu còn lại 2846 điểm tích lũy.
Cậu nhìn báo cáo cụ thể và tỉ mỉ số điểm tích lũy đã sử dụng, Là Tiểu Uyên hoàn toàn dựa theo yêu cầu của cậu mà dùng, đầu tiên là 5 quyển trục chữa trị tốn hết 400 điểm tích lũy, sau đó nâng thể năng và tốc độ của cậu một hơi lên đến 46.
Điểm số cường hóa càng lên cao, thì số điểm tích lũy cần phải trả càng tăng. Ví dụ như: lúc mới bắt đầu cậu cường hóa 1 điểm chỉ cần 50 điểm tích lũy, nhưng cường hóa vượt qua con số 30, sẽ biến thành 100 điểm tích lũy 1 điểm cường hóa, sau 40 thì lên đến 200 điểm tích lũy 1 điểm cường hóa, sau 45 là 300 điểm tích lũy 1 điểm cường hóa. Cho nên cường hóa xong hai hạng mục này, cậu phải mất hết 3400 điểm tích lũy.
Nhìn thấy bây giờ nếu thêm 1 điểm thể năng hoặc là tốc độ phải bỏ ra đến 300 điểm tích lũy, Kiều Kinh Đình quả thực ruột đau như cắt.
300 điểm tích lũy 1 điểm cường hóa đó, vậy tại sao lại không đi cướp!
Trước khi giết chết Trịnh Vệ, điểm tích lũy của cậu chỉ còn không tới 86, sau khi giết Trịnh Vệ rồi cậu kiếm được 3000 điểm tích lũy, mua 3 quyển trục chữa trị hết 240 điểm, cho nên bây giờ cậu còn lại 2846 điểm tích lũy.
Cậu không phải là một người luôn câu nệ tiểu tiết, cả đời này cậu chưa bao giờ tính toán tỉ mỉ như thế, trong lòng quả thực là chua xót.

Hết Chương 10.

Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1- Chương 10.