Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Edit: Nhà cỏ.
Chương 9:
Loan đao |
Kiều Kinh Đình trốn ở phía sau một cây đại thụ, nhìn thấy có hai gã đàn ông đang hút thuốc và tán gẫu ở cách đó không xa.
Hện tại, cậu đang ở một nơi vô cùng quen thuộc — ổ sóc, nơi này cách Tâm Nguyệt hồ không tới 1km, có thể mơ hồ thấy được nhà của Thư Ngải. Quả nhiên, Trịnh Vệ sai người đến chỗ mấy con sóc này canh chừng cậu.
Chắc chắn Trịnh Vệ cho rằng, làm như vậy có thể khiến cho cậu chết đói. Dù sao thì với cấp bậc của cậu, nếu muốn kiếm được điểm tích lũy cũng chỉ có hai con đường, một là làm những nhiệm vụ đơn giản của NPC, hai chính là giết quái có cấp bậc thấp nhất. Chỉ cần cắt đứt hai con đường này của cậu, thì chẳng mấy chốc cậu ngay cả đồ ăn cũng không mua nổi.
Cậu do dự trong chốc lát, có nên giết hai tên người chơi cấp 3 này hay không, cậu có thể cảm giác được hai người kia không phải là đối thủ của cậu. Cuối cùng, cậu quyết định buông tha cho họ. Bởi vì, một là nơi này cách làng rất gần, gây ra động tĩnh quá lớn có thể sẽ đánh rắn động cỏ, hai là hai người kia không phải là những người lúc trước vây đánh cậu, cho nên tạm thời tha cho họ cũng tốt.
Cậu lặng yên không một tiếng động, lẻn đi về phía ngôi làng.
Trong thôn cũng như trước đây, chỉ có NPC đang hoạt động, Tất cả những người chơi cũng đã nghỉ ngơi. Quả nhiên, căn bản là Trịnh Vệ không để cậu ở trong mắt, cho nên đương nhiên là sẽ xem thường làm cái gọi là tuần tra.
Thế nhưng lúc cậu chạy đến gần nhà Thư Ngải, cậu thấy có một người đang đứng canh gác ở cửa nhà. Cửa sổ thủy tinh bị cậu va nát ngày đó đã được thay mới như lúc ban đầu, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, bên trong còn có ánh đèn hắt ra ngoài.
Nghĩ đến lúc ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ cậu có nhìn qua bối cảnh thôn xóm thu nhỏ kia, cậu đoán những ngôi nhà này cũng giống như quái ở trong trò chơi vậy, cũng có thể xuất hiện hoặc biến mất bất cứ lúc nào theo một trình tự nhất định.
Nhất định là Thư Ngải đã bị nhốt, hi vọng cô ấy không bị thương gì...
Kiều Kinh Đình quan sát thật kỹ địa hình hình xung quanh, lặng yên chạy đến sau nhà, rút ra một con dao găm, cong lưng, chuyển động dọc theo chân tường đi về phía cửa.
Con dao găm này là thứ vũ khí duy nhất mà hệ thống tặng cho mỗi người mới, so với trường đao thì nhẹ nhàng hơn nhiều, là thứ mọi người đều có thể sử dụng, nhưng cậu nắm nó, lại cảm thấy nặng đến dị thường.
Cậu biết thứ đợi cậu ở phía trước là cái gì, là kẻ địch, là con mồi, là người sống sờ sờ đầu tiên mà cậu phải giết.
Cậu đi tới khúc quanh, ló nửa đầu ra, thấy người kia đang đứng dựa vào trên khung cửa ngáp, cậu nhận ra người này, là tên thủ hạ của bàn tử lúc trước đã từng "tiếp đãi" cậu một lần.
Cậu hơi nheo mắt lại.
Đứng ở trước mặt cậu, là người uy hiếp tính mạng của cậu và Thư Ngải, hơn nữa còn là 1500 điểm tích lũy, là 1500 điểm tích lũy đó, đảm bảo so với việc giết Cá sấu nước cạn dễ dàng hơn rất nhiều.
Điều này vừa mê hoặc lại vừa khiến cho cậu thấp thỏm. Cậu cắn răng, thừa dịp lúc người kia ngáp lần thứ hai, cậu vọt tới một bước, tốc độ nhanh đến nổi ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy khó có thể tin được, khoảng cách ba mét loáng một cái đã đến nơi.
Người kia phát hiện ra cậu, mới vừa hoảng sợ "A" một tiếng đã bị cậu đột nhiên đẩy ngã nhào xuống đất, cậu ngồi trên thân thể người kia khóa hắn ta xuống đất, hai bên đầu gối trái phải đè cánh tay đối phương lại, một tay chặn cái miệng muốn kêu cứu kia lại, một tay giơ dao găm lên.
Mấy động tác này được làm liên tiếp một mạch, mãnh liệt tấn công như một con báo.
Người kia liều mạng lắc lắc đầu, đồng tử được khuếch đại, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi và cầu xin.
Kiều Kinh Đình có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp ấm áp ẩm ướt phun vào lòng bàn tay cậu, như đang nhắc nhở với cậu, đây là một người còn đang sống, không phải máy móc hay quái vật, một đao này của cậu chém xuống, cắt ra không phải là vải sợi, không phải silicon và dây điện, mà là da thịt của con người.
Cậu do dự.
Cậu không thể nào không do dự. Cậu từng ở sàn đấu phi pháp lăn lộn, đã đánh cho rất nhiều người máu me đầy mặt, răng rơi đầy đất, đã từng bẻ gẫy qua mấy cái xương, đánh bầm dập qua rất nhiều người ngang ngược, nhưng cậu chưa bao giờ giết người.
Nhưng người như Kiều Thụy Đô từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, ăn một bữa cơm cũng phải chú ý đến gần tám trăm loại lễ nghi, làm như thế nào mà mới vào trò chơi có hai ngày đã giết hai người rồi?
"Làm sao thế?" Trong phòng có người nghe được tiếng động kì quái, nên hỏi một câu.
Người kia đột nhiên ra sức giãy dụa, hắn ta há mồm cắn mạnh vào bàn tay Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình bị đau, nhưng vẫn không buông tay, tròng mắt cậu trợn tròn, tim đập loạn hai cái, sau đó lại bình tĩnh một cách khác thường. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt người kia, không chớp lấy một cái, cậu nhìn thẳng vào bên trong đôi mắt đó, thấy cảm xúc của hắn ta đang từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của mình vào thời khắc này, nhưng cậu có thể đoán được từ trong ánh mắt của hắn ta, dao găm trong tay cậu dứt khoát vạch xuống một đường.
Một giây sau, dòng máu tươi ấm nóng từ bên trong yết hầu trào ra, dính ở trên cánh tay của cậu, nhiệt độ kia giống như thật sự có thể làm cậu bị bỏng.
Người kia kịch liệt ho khan, mỗi một lần ho ra đều mang theo máu và bọt khí, thân thể người phía dưới co quắp lại như cá sắp chết.
Cả người Kiều Kinh Đình cứng ngắc, cậu nhìn xuống người đang hấp hối, trong lúc nhất thời dường như quên luôn cả hô hấp, có một luồng hơi lạnh thấu xương dọc theo dây thần kinh chạy khắp toàn thân, làm da đầu cậu như muốn nổ tung.
"Chúc mừng người chơi Kiều Kinh Đình đã giết chết người chơi cấp 3, thu được 1500 điểm tích lũy. Lần đầu tiên giết chết người chơi, giải khóa thành tựu 'Giọt máu đầu tiên', thu thêm 100 điểm khen thưởng, lần đầu tiên giết người chơi có đẳng cấp cao hơn mình, giải khóa thành tựu 'Vượt qua', thu thêm 200 điểm khen thưởng."
Trước mắt xuất hiện một hàng chữ nhỏ sáng ngời đã kéo ý thức của Kiều Kinh Đình về lại thực tế, một giây sau, cả người cậu run lên vì hưng phấn.
1800 điểm tích lũy, cậu kiếm được 1800 điểm tích lũy!
Giết chết một người, thậm chí cậu còn không dùng tới 1/3 sức lực mà ngày thường giết Cá sấu nước cạn, đã có thể kiếm được 1800 điểm tích lũy, cậu ở bên trong cái trò chơi này giết quái, còn cộng thêm cả điểm thưởng nữa cũng không quá 2000 điểm!
Lúc này, sự vui sướng khi thu được một số lượng lớn điểm tích lũy đã lấn át đi khủng hoảng và cảm giác tội lỗi lần đầu tiên giết người của cậu, quả thực giống như lần đầu dùng ma tuý, chỉ một lần thôi cũng làm cho người ta nghiện.
Kiều Kinh Đình nhìn người trên đất đã tắt thở, tim đập điên cuồng, tựa như chỉ một giây sau nó liền vọt lên cổ họng cậu. Giờ phút này, cậu cũng không thể nào hình dung được tâm tình phức tạp của mình.
"Làm sao vậy? Này!" Người trong nhà đã bắt đầu cảnh giác, bước nhanh ra cửa, một giây sau liền đẩy cửa ra.
Kiều Kinh Đình nhảy lên, đạp người kia một cước khiến hắn ta văng trở lại trong nhà, cậu cũng nhanh chóng xông vào, đóng cửa lại.
Nhìn kỹ lại, gã đàn ông trên đất có một đầu tóc dài quái lạ, ánh mắt của hắn ta đục ngầu, nhưng động tác lại rất gọn gàng, vươn mình một cái đã đứng dậy. Hắn ta liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình, cười lạnh: "Vậy mà mày lại thật sự dám trở về à."
"Thư Ngải đâu?"
"Ở bên trong đó." Tên tóc dài chỉ chỉ phòng Thư Ngải, cười vô cùng hèn mọn, "Mấy anh em mới vừa sảng khoái xong, mày đã tới chậm, bằng không cũng có thể cho mày tham gia."
Đầu Kiều Kinh Đình kêu ong ong, lồng ngực như muốn nổ tung, cậu gầm nhẹ một tiếng, cây đao bằng crom trong nháy mắt xuất hiện trên tay, cậu xông tới bay người lên, chém về phía tên tóc dài.
Trong mắt tên tóc dài loé lên một chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ tới cậu sẽ mạnh như vậy, trên tay hắn ta cũng xuất hiện hai tay hai kiếm, giao nhau thành hình chữ thập nâng lên trước mặt, chặn đao của Kiều Kinh Đình lại.
Kiều Kinh Đình đạp một cước lên bụng tên tóc dài, tên tóc dài cũng phản ứng rất nhanh, mà Kiều Kinh Đình cũng không yếu, lần này hắn ta tránh không kịp, bị đá trúng vào một bên eo, lảo đảo vài bước.
Kiều Kinh Đình vung đao lên liền chém tới, tên tóc dài lui về phía sau tránh né, đồng thời hai tay hai kiếm của hắn ta cũng đâm về phía Kiều Kinh Đình. Cây đao bằng crom này tuy nhẹ hơn trường đao bằng thép tinh luyện một chút, nhưng cũng rất nặng, một đao này của cậu dùng sức hơi lớn, khiến cho thân thể cậu nghiêng theo hướng đã vung đao, cậu không kịp né tránh kiếm của tên tóc dài, lập tức bị đâm một kiếm vào bên sườn trái!
Sắc mặt Kiều Kinh Đình tái nhợt, lùi về phía sau mấy bước, máu tươi không ngừng chảy xuống từ trên người cậu, không biết có bị tổn thương đến nội tạng hay không, cậu cũng không rảnh để bận tâm, vác đao bổ tới, tên tóc dài lại giơ kiếm lên ngênh đón.
Hai người cứ đánh nhau liên tiếp như thế, gặp chiêu thì phá chiêu, Kiều Kinh Đình không để cho tên tóc dài có cơ hội để thở dốc, đánh liền một mạch bức người lui đến chân tường.
Tên tóc dài khẽ quát một tiếng, hai tay hai kiếm hai mặt giáp công, đâm về phía eo Kiều Kinh Đình, Kiều Kinh Đình nghiêng người né qua, một tay vung đao lên bổ xuống cổ tên tóc dài.
Sau lưng tên tóc dài là bức tường, không có chỗ để rút lui, hắn ta đột nhiên ngồi xổm xuống, lưỡi dao xoẹt qua da đầu của hắn ta, cắt xuống một đống tóc tung bay đầy đất.
Kiều Kinh Đình quét chân một cái, đá trúng vào xương bắp chân của tên tóc dài, vốn tên tóc dài còn đang ở tư thế ngồi xổm xuống, cơ thể không được vững, nhất thời bị đá ngã xuống đất.
Kiều Kinh Đình nâng đao lên đâm xuống, tên tóc dài vừa định lăn khỏi chỗ để tránh né, lưỡi đao của cậu cũng vừa vặn đâm trúng tóc của hắn ta, cố định lại ở trên sàn nhà gỗ, đầu tên tóc dài bị giật một phát, cho dù tóc của hắn ta chỉ bị giữ lại trong tích tắc, nhưng chỉ cần thời gian nửa giây thôi cũng đã là trí mạng. Một chân của Kiều Kinh Đình đã đạp trúng tay phải của hắn ta, dùng sức nghiền một cái, xương tay lập tức bị gãy vỡ.
Tên tóc dài phát ra tiếng kêu cao vút thảm thiết, Kiều Kinh Đình bỗng nhiên cảnh giác, dùng đầu gối đè mạnh lên ngực tên tóc dài, cúi người che miệng hắn ta lại, rút dao găm ra, cắt đứt cổ họng tên tóc dài.
Lần này cậu không nghĩ sẽ thuận lợi giết người như vậy.
Trên tay tên tóc dài xuất hiên ba quyển trục chữa trị, giống như dùng đồ không đáng tiền mà sử dụng hết trên người mình, vết thương trên cổ hắn ta lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đang khép lại.
Hai mắt Kiều Kinh Đình đỏ ngầu, tràn ngập sát ý, cậu nhất đao lên đâm một đao xuyên vào trái tim của hắn ta. Tên tóc dài vừa dùng quyển trục chữa trị, vừa định giãy dụa chạy trốn dưới thân Kiều Kinh Đình.
Ở nơi này, sinh tử là chuyện chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Bỗng nhiên cửa lớn bị một cước đá văng, người đến dùng sức rất lớn, ván cửa bị đá bay đập mạnh lên tường.
Kiều Kinh Đình đột nhiên ngẩng đầu, lúc này nới phát hiện, ở bên ngoài không ngờ lại đèn đuốc sáng trưng, cậu tập trung đánh nhau với tên tóc dài cho nên hoàn toàn không phát hiện.
Người đi vào, là Trịnh Vệ.
Ngoại trừ Trịnh Vệ, những người khác đều chặn ở cửa ra vào hoặc là vây quanh bên cửa sổ, vẻ mặt của mỗi người đều trông hết sức quỷ dị.
Da đầu Kiều Kinh Đình run lên, lúc này cậu mới nhớ tới, nhà ở tân thủ thôn có chức năng bảo vệ, chỉ có sự đồng ý của chủ nhân mới có thể đi vào. Vậy vì sao cậu có thể vào, tên tóc dài có thể vào, Trịnh Vệ cũng có thể đi vào, mà những người khác lại không thể vào được.
Khuôn mặt Trịnh Vệ dữ tợn, giống như muốn lột da rút gân Kiều Kinh Đình ngay tức khắc, hắn ta dùng tốc độ đáng sợ vọt tới trước mặt Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình rút cây đao đang đâm trên mặt đất lên, vung đao lên bổ xuống. Thế nhưng một đao này không chém về phía Trịnh Vệ đang vọt tới, mà nhằm vào người mới vừa giãy dụa bò lên từ trên mặt đất - tên tóc dài sắp chữa trị xong vết thương ở cổ và trái tim của mình.
Lưỡi dao sắc bén lóng lánh ánh bạc cắt qua đầu tóc đen đặc, làn da tái nhợt, cuối cùng là dòng máu tươi đỏ sẫm phun ra ào ạt. Dầu của tên tóc dài bay vút lên không trung, cột máu cũng theo đó mà bay vọt lên trời, phun lên trần nhà cao hơn ba mét.
Trước mắt cậu xuất hiện một loạt chữ nhỏ sáng ngời, Kiều Kinh Đình còn chưa kịp xem, Trịnh Vệ đã gầm lên giận dữ, đá một cước vào trên ngực Kiều Kinh Đình.
Thân thể Kiều Kinh Đình giống như một cái bao cát bay vọt ra ngoài, cậu chỉ cảm thấy lồng ngực của mình như là bị một đoàn tàu hỏa đụng vào, xương sườn gãy vỡ, cổ họng tanh ngọt, máu tươi đang trào lên trong cổ.
Lưng cậu đụng vào bức tường phía sau, gáy bị thương nặng, trước mắt một mảng mờ ảo, đao théo cũng tuột khỏi tay rớt xuống.
Đây chính là sức mạnh chân chính của Trịnh Vệ... Kiều Kinh Đình ngã trên mặt đất, không thể thở nổi, nửa ngày cũng không thể lấy lại được chút sức lực nào.
Cậu đã đánh giá quá thấp Trịnh Vệ, đây là sức mạnh của cấp 5, đây là người đã cường hóa đầy đủ, sức mạnh cấp 5.
Trịnh Vệ nắm lên tóc Kiều Kinh Đình, đấm thẳng vào mặt cậu hai quyền thật mạnh, đánh cho cậu máu me đầy mặt.
Trịnh Vệ túm lấy cổ Kiều Kinh Đình, xách cậu lên, tàn bạo nói: "Lúc đó không phải mày muốn bóp chết tao sao? Hả? Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"
Kiều Kinh Đình phun một ngụm máu và nước bọt lên trên mặt Trịnh Vệ, rồi sau đó phát ra tiếng cười cổ quái: "Giết tao sao, mày có dám không?"
Trịnh Vệ bắt lấy cổ tay Kiều Kinh Đình, dùng sức vặn một cái.
"A ——" Kiều Kinh Đình đau đớn kêu lên một tiếng, nhìn thấy cánh tay mình bị vặn gãy một cách tàn bạo, cậu dùng sức thở hồng hộc, nhưng rồi lại lại tiếp tục cười, "Mày... Ha ha ha... Mày... Giết không được tao." Cậu không dấu vết liếc mắt nhìn ra xa xa, trường đao và dao găm của cậu đều nằm ở trên đất, dưới tình huống này lấy súng là không thể, mà trên người cậu cũng không còn vũ khí nào khác...
Trịnh Vệ nở nụ cười thâm độc: "Tao không giết được mày, nhưng sẽ có người giết được mày, bất quá mày cứ yên tâm, tao sẽ không để cho mày chết sảng khoái đâu. Tao sẽ cắt đi từng miếng từng miếng thịt của mày xuống, cắt đến lúc mày sắp chết, sẽ chữa trị thật tốt cho mày, ông đây có rất nhiều quyển trục chữa trị, đủ để cho mày chết đến trăm ngàn lần!"
Kiều Kinh Đình lạnh lùng nhìn Trịnh Vệ, cậu làm ra vẻ cả người vô lực, bộ dáng mặc người xâu xé, cậu đang đợi thời cơ.
Trịnh Vệ quay đầu lại gọi một tên thủ hạ của mình: "Lại đây, mang thằng này..." Hắn ta đột nhiên nhớ tới những người khác không vào được, mắng chửi một câu, ném Kiều Kinh Đình xuống đất, "Tao đi mang con tiện nhân kia ra, cùng nhốt chung một chỗ với mày." Nói xong liền đi về phía phòng ngủ của Thư Ngải.
Kiều Kinh Đình không dám chần chờ một giây phút nào, lập tức tiến vào giao diện dành cho người chơi, cậu liếc nhìn điểm tích lũy của mình, 3 886 điểm!
Liên tiếp giết được một tên cấp 3 và một tên cấp 4, cộng thêm điểm thưởng, ngay lập tức cậu đã kiếm được 3800 điểm tích lũy! Cậu hét lớn: "5 quyển trục chữa trị, còn lại toàn bộ cường hóa thể năng và tốc độ, nhanh!"
Tiểu Uyên cười, nói: "OK."
Choáng váng qua đi, Kiều Kinh Đình thoát ra khỏi giao diện, trong phòng truyền đến tiếng Thư Ngải mắng chửi.
Cậu dùng một quyển trục chữa trị, chữa trị cánh tay cầm kiếm và súng, sau đó cầm cây đao bằng crom trên mặt đất lên, phóng đến phòng ngủ của Thư Ngải.
"Vệ ca cẩn thận!" Tên bàn tử đứng ở bên cửa sổ hô to.
Trịnh Vệ đang tha Thư Ngải đi ra bên ngoài, quay đầu nhìn lại, thì thấy Kiều Kinh Đình vung đao dùng hết tốc lực vọt tới, trong mắt hắn ta loé ra một chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Kiều Kinh Đình lại nhanh như thế.
Hắn ta thả Thư Ngải xuống, trên tay xuất hiện một thanh loan đao ngắn, nâng tay lên chặn lại.
Âm thanh hai lưỡi dao đụng vào nhau như muốn đâm thủng màng tai, chấn động đến nỗi khiến cho lòng người phải run sợ.
Kiều Kinh Đình nhanh chóng nhìn lướt qua Thư Ngải, thấy hai tay cô bị trói chặt, sắc mặt trắng bệch, trên khóe miệng còn có vết máu khô, nhưng trên người cũng không chật vật lắm. Lúc này cậu mới ý thức được là lúc nảy tên tóc dài đã cố ý làm cho cậu tức giận, trong lòng cũng an tâm hơn một chút, thế nhưng nếu như hôm nay cậu không thể giết được Trịnh Vệ, vậy hai người cũng chỉ có một con đường chết.
Bây giờ, tất cả mọi người đều không thể vào được, chỉ cần cậu có thể giết được Trịnh Vệ, thì có thể mang Thư Ngải chạy trốn!
Cậu tiếp tục vung đao bổ về phía Trịnh Vệ lần nữa.
Trịnh Vệ lắc mình tránh thoát, một cước đá văng Kiều Kinh Đình ra xa, loan đao đột ngột kề sát vào cổ Kiều Kinh Đình, Kiều Kinh Đình theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại mạnh mẽ khắc chế, cậu ngược lại không tránh cũng không né mà tiến lên nghênh tiếp.
Lúc này đến phiên Trịnh Vệ căng thẳng, hắn ta bất đắc dĩ chuyển hướng lưỡi đao, xẹt qua ngực Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình không sợ chết mà nghênh đón lưỡi dao xông về phía trước, dù sao thì Trịnh Vệ cũng không dám giết cậu, đây là yếu điểm lớn nhất của Trịnh Vệ, và cũng là cơ hội duy nhất để cậu có thể thắng.
Mặt mày Trịnh Vệ đầy hung ác, loan đao nhanh như tia chớp bổ đến, chém thẳng vào tay trái Kiều Kinh Đình, thấy tốc độ của đao quá nhanh, Kiều Kinh Đình không thể tránh được, đột nhiên, Thư Ngải nhảy lên, đụng mạnh vào sau lưng Trịnh Vệ, giúp Kiều Kinh Đình khó khăn tránh thoát, cùng lúc đó cậu hạ xuống một đao đâm vào vai Trịnh Vệ.
Trịnh Vệ nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng, vung đao chém ngang qua, bức cho Kiều Kinh Đình phải lui trở về phòng khách, sau đó quay lại nâng chân đá Thư Ngải bay ra cách đó mấy mét.
Thư Ngải co rúc người lại ở trong góc tường, đau đến mức cả tiếng cũng không phát ra được.
"Thư Ngải, đừng tới nữa!" Kiều Kinh Đình rống lên một tiếng, rồi rút súng tiểu liên ra, bắn về phía Trịnh Vệ cả một băng đạn.
Lồng phòng hộ của Trịnh Vệ đánh bay hết đạn ra xa, thậm chí còn có một vài viên đạn bị bắn ngược về phía Kiều Kinh Đình, không hề gây thương tổn gì Trịnh Vệ cả, cậu không thể làm gì khác hơn là đành cất súng.
Trịnh Vệ lấy ra một quyển trục chữa trị, hắn ta thong thả tùy ý như đang uống trà mà chữa trị vết thương trên vai do dao đâm. Hắn ta ngoan độc nhìn Kiều Kinh Đình: "Mày cho là tao không thể giết mày, thì mày có thể giết tao?"
Kiều Kinh Đình nhổ máu trong miệng ra, to tiếng nói: "Ngày hôm nay mày sẽ không ra ngoài được nữa."
"Bất quá, tao thật sự rất tò mò, mấy ngày nay rốt cuộc mày đã làm thế nào để kiếm được điểm tích lũy ?" Hai ngày trước, tên Kiều Kinh Đình đó chật vật chạy trốn dưới tay thủ hạ của mình, đừng nói là nghênh chiến chính diện, ngay cả một chiêu cũng sợ sẽ chịu không nổi, chỉ trong một thời gian ngắn mà thằng nhóc này quả thực như đã thay da đổi thịt vậy, không những có thể giết được hai người 3 và cấp 4, mà còn can đảm dám đấu với hắn ta? !
"Người chết thì biết nhiều như vậy làm gì." Kiều Kinh Đình một tay cầm đao, mũi đao chống xuống sàn nhà khắp nơi bừa bộn, nói: "Trịnh Vệ, mày có dám một mình đấu với tao không?"
Trịnh Vệ sửng sốt, lập tức không kiềm chế được mà cười to: "Mày thật sự làm tao bực mình rồi đấy, tao nhất định sẽ khiến cho mày sống không được, mà chết cũng không xong."
Kiều Kinh Đình lấy ra hai quyển trục, ném cho Thư Ngải, ánh mắt nhìn thẳng Trịnh Vệ: "Để cho cô ấy đi, tao sẽ vui vẻ chơi với mày.”
“Cô ta quan trọng hơn so với mày nhiều, không quản là cô ta đi đến điểm đánh quái nào, chúng tao cũng đều sẽ phái người đuổi theo, mày cảm thấy được cô ta sẽ chạy thoát được à?"
Thư Ngải miễn cưỡng động đậy thân thể, cố sức dùng tay bị trói chụp quyển trục vào trong, lắc lắc đầu với Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình nhắm mắt lại, cưỡng ép mình thả lỏng tinh thần, sau đó mở mắt ra, trong đôi mắt là một mảng kiên nghị và nghiêm túc: "Vậy trước tiên sẽ giết chết mày." Chỉ cần giết Trịnh Vệ, bên trong tân thủ thôn cũng không còn mấy người là đối thủ của cậu, hai mươi mấy điểm đánh quái, cậu cũng không tin Hàn Bân có thể phân thân để đuổi giết bọn cậu.
Gân xanh trên trán Trịnh Vệ nổi lên, hắn ta đang tức giận. Hết lần này tới lần khác, Kiều Kinh Đình ở trước mặt mọi người làm hắn ta mất hết thể diện, hắn ta hận không thể nhai xương uống máu Kiều Kinh Đình ngay lập tức, lúc này nhất định phải ở trước mặt lão Đại và đàn em của mình rửa sạch nỗi nhục này.
Bên ngoài cửa sổ đã đứng đầy người, nhưng chỉ có thể vây xem, không thể tiến vào, bao gồm kể cả Hàn Bân, chỉ sợ toàn bộ người ở tân thủ thôn cũng đều đến hết rồi. Hình ảnh này nói đến thật sự có chút buồn cười. Bọn họ giống như hai con dã thú bị nhốt trong trường đấu, chỉ có một con chiến thắng mới có thể sống bước ra ngoài.
Kiều Kinh Đình nhớ lại sàn đấu ngầm. Cậu đã từng bại trận thảm hại, cũng từng phong quang được người ta phong vương trên sàn đấu. Lúc này phòng khách nhỏ như vừa bị bão quét qua này chính là võ đài của cậu, rất có thể cũng là trận đấu cuối cùng của cậu. Vô luận là thắng hay bại, chỉ cần cậu còn lại một hơi, cậu cũng sẽ không ngừng cắn xé đối thủ, trước đây đã như thế, và hiện tại cũng sẽ như vậy.
Kiều Kinh Đình nâng cây đao bằng crom lên trước ngực.
Một gã đàn ông cao gầy xuất hiện bên cửa sổ, khí chất không giống với những người ở đây, là Hàn Bân, trên mặt Hàn Bân mang theo giận dữ, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình một cái, sau đó nói với Trịnh Vệ: "A vệ, tốc chiến tốc thắng."
Trịnh Vệ nhấc theo loan đao khát máu, bước từng bước đi về phía Kiều Kinh Đình.
Hết Chương 9.
Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1 –Chương 9.