Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu Q1 - Chương 14

Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.


Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
 Edit: Nhà cỏ.


Chương 14.

 
Cả hai hướng nam bắc ở Tâm Nguyệt hồ đều có ánh lửa ngút trời, có hơn phân nửa người chơi trốn ở trong nhà, hoặc là chạy tứ tán ra khỏi làng vì sợ phiền phức, còn lại phần lớn thì đều là người của Hàn Bân, cũng có một ít người gan lớn thì thừa dịp này giết lung tung. Một năm nay, kể từ lúc Hàn Bân thống trị Tâm Nguyệt hồ thì đây là lần náo loạn lớn nhất.
Không thấy bóng dáng của Bạch Nhĩ đâu, nhưng Kiều Kinh Đình vừa liếc mắt đã thấy Thư Ngải liên tục bị bức lui đến góc tường, người chơi công kích Thư Ngải chính là 2 tên cấp 3, cả hai đều muốn giết Thư Ngải để kiếm điểm tích lũy.
Kiều Kinh Đình chạy tới, đá cho một người ngã lăn quay trên mặt đất, cậu vung cánh tay dài của mình lên, Lục Lăng Giản đập trúng vào lưng của một người khác, đánh cho người kia bị tê liệt luôn, người nằm trên mặt đất nhìn thấy Kiều Kinh Đình, vẻ mặt đầy sợ hãi, vừa bò dậy đã vội vàng muốn chạy, nhưng hắn ta lại bị Kiều Kinh Đình chọt trúng cổ, cho nên thân thể tiếp tục ngã xuống đất lần nữa.
Thư Ngải ra sức mà thở dốc: "Nếu tôi có thể giết bọn họ, thì bọn họ đã chết từ lâu rồi."
"Cô đi với tôi đi, chúng ta cùng nhau phối hợp." Tất nhiên là Kiều Kinh Đình biết không thể lớn mật giết bọn họ mà phải kìm nén, nếu như không có hạn chế giữa các cấp bậc, thì Trịnh Vệ chưa chắc đã bị chết trên tay cậu, nhìn từ góc độ này có thể thấy, cấp bậc thấp có ưu thế rất lớn. Nhưng hiện tại cậu chỉ còn lại có 126 điểm tích lũy, cậu nhất định phải kiếm điểm tích lũy để thăng cấp.
"Cẩn thận!" đồng tử Thư Ngải co rút lại, cô dùng sức đẩy Kiều Kinh Đình ra, nhưng phản ứng của cô vẫn chậm, một mũi tên mang theo ánh sáng xanh bay tới đâm mạnh vào vai Kiều Kinh Đình.
Chắc là trên mũi tên kia có bôi độc tố hệ thần kinh, cho nên vừa tiếp xúc với làn da đã khiến cậu đau đớn vô cùng, Kiều Kinh Đình hét lên một tiếng, cả cánh tay cậu tê dại, độc tố đã nhanh chóng lan ra toàn thân.
Kiều Kinh Đình vừa quay đầu lại, thấy có một bóng người thoáng qua, hắn ta trốn vào phía sau căn nhà, chính là người chơi cấp 4 dùng nỏ mà Thư Ngải đã nói. Thiết bị ngân băng đang ở trên tay cậu đột nhiên di chuyển nhanh lên cổ.
Kiều Kinh Đình cắn răng nói: "Rút ra nhanh lên."
Thư Ngải cũng không sợ hãi, bình tĩnh nói: "Ráng nhịn một chút." Sau đó nắm lấy mũi tên dùng sức rút ra.
Trên trán Kiều Kinh Đình đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu phải dùng một quyển trục chữa trị mới có thể miễn cưỡng khống chế được độc tố, thế nhưng tạm thời vẫn chưa giải được độc tố làm cho đau đớn. Trong lòng cậu cực kỳ tức giận, cầm vũ khí lên chạy về phía tên bắn lén.
Người trốn ở phía sau căn nhà lại xuất hiện lần nữa, trên tay hắn ta cầm một cái nỏ chữ thập, bắn vèo vèo liên tiếp hai phát về phía cậu. Tốc độ của nỏ dù sao cũng không nhanh bằng đạn, cho nên Kiều Kinh Đình dựa vào chướng ngại vật trên đường cố gắng để tránh né, nhưng trong thời gian ngắn thì rất khó có thể tới gần hắn ta.
Thư Ngải liếc mắt ra hiệu cho cậu, sau đó lặng im ẩn mình vào trong bóng tối, định bọc đánh từ phía sau lưng tên đó.
Kiều Kinh Đình cảm thấy tên này mặc dù là cấp 4, thế nhưng lại có ý định giết cậu, mũi tên thứ nhất rõ ràng là bắn vào chỗ yếu hại, cho nên cậu cũng không dám xem thường. Cậu đổi giản sang tay trái, còn tay phải thì cầm súng tiểu liên, bắn phá một trận về phía góc tường, lấy đạn che cho mình xông về phía trước.
Đương nhiên là đối phương cũng có lồng phòng hộ, nhưng lồng phòng hộ thì cũng có thời hạn sử dụng, nếu không phải thật sự cần thiết, thì cũng không ai muốn phải miễn cưỡng mở lồng chống đạn. Kiều Kinh Đình phải dùng cả một băng đạn mới có thể áp cho đối phương không thể ló đầu, thuận lợi đến dưới mái hiên, và chỉ cách đối phương có một góc tường.
Cả hai đều cảm giác được sự tồn tại của đối phương, thế nên cũng không ai dám manh động.
Kiều Kinh Đình cảm thấy giờ này có lẽ Thư Ngải đã vòng tới sau lưng kẻ địch rồi, cho nên cậu đạp một phát lên mặt tường, lấy đà để nhảy lên nóc nhà lần nữa, diện tích nóc nhà có hạn, đối phương nhất định sẽ thừa dịp lúc cậu khó né tránh mà bắn nỏ, vừa khéo có thể tạo cơ hội cho Thư Ngải.
Một cái nỏ dài ló ra từ dưới mái hiên, bắn liên tục về phía cậu, Kiều Kinh Đình nằm úp sấp ở trên mái ngói, lăn qua lộn lại mấy vòng, mạo hiểm mà né tránh. Đột nhiên, cậu nhìn thấy Thư Ngải đang di chuyển trong bóng tối, vì vậy cậu lấy súng tiểu liên ra lần nữa, bắn phá loạn xạ xuống phía dưới để hấp dẫn lực chú ý của đối phương.
Bỗng dưng, Kiều Kinh Đình nghe được tiếng thứ gì đó đập vào mái ngói, cậu phát hiện cách đó không xa có ánh sáng đang nhấp nháy, nhưng lại không thấy rõ đó là vật gì, đợi đến khi cậu kịp phản ứng đó là lựu đạn, thì lập tức dùng sức nhảy khỏi nóc nhà.
Lựu đạn nổ ầm ầm, may mắn là, căn nhà có lồng phòng hộ để ngăn cản sóng xung kích, cho nên ngay cả một mảnh mái ngói cũng không ảnh hưởng gì, Kiều Kinh Đình lại lẩn đi đúng lúc, bình yên đáp xuống mặt đất.
Một giây sau, phía sau bức tường truyền đến tiếng kêu thảm thiết của tên cầm nỏ.
Kiều Kinh Đình vừa chạy tới đã nhìn thấy, loan đao của Thư Ngải đang chém mạnh vào sống lưng của người kia, nửa thanh loan đao đã ngập sâu vào trong xương thịt tên đó.
Kiều Kinh Đình vung Lục Lăng Giản lên, đập liên tiếp ba cái vào sau lưng hắn ta, đánh cho đối phương ngã nhào xuống đất không gượng dậy nổi. Lúc này Thư Ngải mới rút loan đao ra, mắm tóc sau gáy hắn ta lên, cô dừng lại một chút, sau đó nghiến răng, dùng đao chặt cổ hắn ta xuống.
Kiều Kinh Đình nói: "Thăng cấp hả?"
Thư Ngải gật gật đầu, nhưng trên mặt lại không có chút vui sướng nào, trái lại còn hơi chán ghét mà lau lau loan đao lên quần áo của tên đó, cô lặng yên nhìn chằm chằm thi thể hắn ta vài giây, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Kiều Kinh Đình nhìn biểu tình quen thuộc trên mặt Thư Ngải, đó là biểu tình của lần đầu tiên giết người, lúc đó đại khái cậu cũng có vẻ mặt như thế này đi, cậu nói: "Nếu cô không giết hắn ta, thì người nằm ở chỗ này chính là cô."
Thư Ngải nhỏ giọng nói: "Tôi biết. Chỉ có điều, mỗi lần giết người, tôi đều nghĩ, tất cả những thứ này đến tột cùng là vì cái gì. Anh xem, tuổi của hắn ta cũng chỉ là học sinh, nếu như chúng ta gặp nhau ở thế giới thực, thì ai cũng không có lý do gì làm tổn thương người khác...."
Nhất thời, Kiều Kinh Đình cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở cổ, cũng không nói ra được lời nào, cũng coi như là tự an ủi chính bản thân mình.
Bọn họ bị ép buộc ở trong cái trò chơi này tự đấu với nhau, âm mưu ám hại lẫn nhau, đánh mất đi nhân tính con người, săn giết đồng loại của mình, đến tột cùng là vì cái gì? Kẻ đáng phải chết nhất ở đây rõ ràng là người đã tạo ra tất cả những thứ này... Hoặc cũng có thể là thần.
Xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh lần nữa, đã thức tỉnh hai người.
Kiều Kinh Đình vỗ nhè nhẹ lên đầu Thư Ngải: "Trò chơi này là cái gì thì chúng ta không biết, thế nhưng chúng ta phải tiếp tục sống." Nói xong, cầm vũ khí lên chạy về phía có ánh lửa.
Thư Ngải nhìn bóng lưng cao lớn cường tráng của Kiều Kinh Đình, một bộ làm việc nghĩa không hề chùn bước, trong giây phút đó cô tưởng mình thấy lại được hình bóng anh trai đang che chở trước mặt cô, viền mắt cô chua xót, trước mắt hơi mơ hồ, cô dùng sức xoa nhẹ đôi mắt mình, nhẹ giọng lặp lại: "Phải sống tiếp." Rồi bước nhanh theo sau.
Hai người tìm kiếm thân ảnh của Bạch Nhĩ ở xung quanh, thế nhưng không biết tên nhóc con kia chạy đi đâu mất tiêu, có điều cấp bậc của cậu ta vẫn không ngừng tăng lên, liếc qua hàng ma bảng một cái, cậu ta vậy mà đã ngang cấp với Thư Ngải - cấp 5.
Căn biệt thự bị phá hủy kia của Hàn Bân đã ở ngay phía trước, nhà ở tân thủ thôn không thể phá hủy từ bên ngoài, cho nên vụ nổ đó chắc chắn là phát sinh từ bên trong, là ai đã làm nổ căn nhà? Là Trâu Nhất Đao à?
Mục tiêu cao nhất của bọn họ là giết chết Hàn Bân, vậy Hàn Bân có thể ở đâu được ?!
Bọn họ vừa định đi tìm hiểu thực hư thế nào, thì rất nhiều thủ hạ của Hàn Bân đã phát hiện ra bọn họ, nhất thời đạn bay tứ tán, hỗn loạn không thể tả được.
Hai người bị bắn đến không còn can đảm để ló đầu ra, nhìn qua giống như cách đánh ngày hôm đó những người này áp dụng với Bạch Nhĩ, bọc đánh từ bốn phía.
Nếu thật sự bị bao vây thì phiền toái lớn, cho nên Kiều Kinh Đình không thể làm gì khác hơn là đội mưa đạn xông ra ngoài, đủ loại đạn đập ầm ầm vào trên lồng năng lượng phòng hộ, tỉ lệ phần trăm tuổi thọ của lồng phòng hộ nhanh chóng giảm xuống, từ 96% lập tức hạ xuống còn 79%. Cậu gầm lên một tiếng, quật ngã tên nổ súng xuống đất chỉ trong một đòn, sau đó nhảy lên, xông vào mấy người chơi khác, Lục Lăng Giản trong tay cậu đại sát tứ phương. Mức sát thường của loại vũ khí này thực sự quá hung tàn, bên ngoài ít thấy máu, nhưng đã bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị gãy xương, trật gân và thương tổn đến nội tạng, trong lúc nhất thời không ai dám đến gần.
Thư Ngải và Kiều Kinh Đình đứng tựa lưng vào nhau, năng lực công kích của cô cũng không mạnh, nhưng may mắn là phần lớn người chơi ở tân thủ thôn còn yếu hơn cô nhiều, cho nên cô có thể vững vàng bảo vệ phía sau lưng Kiều Kinh Đình.
Nhưng kẻ địch dù sao cũng đông hơn, cho nên nếu hai người không mau chóng phá vòng vây, thì chẳng mấy chốc sẽ rơi vào thế hạ phong.
Kiều Kinh Đình nhanh chóng quét mắt đảo qua đám người đang bao vây bọn cậu, một con số "2" màu xanh lục bắt mắt chợt lóe lên trong tầm mắt cậu, hai mắt cậu mở to, cậu xoay eo quay cơ thể mình lại đá một cú vào giữa mặt một tên người chơi đang xông tới, lướt nhanh qua người cản trở, cậu đạp mạnh vào phía sau lưng của một tên người chơi khác, xông ra ngoài, bay người lên, vung Lục Lăng Giản lên cao, đập một cú thật mạnh lên đỉnh đầu của tên người chơi cấp 2 kia.
Người chưa từng trải qua huyết tinh, chắc chắn sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, bộ phận cứng nhất trên thân thể con người như đỉnh đầu, lại có thể bị đập cho vỡ tung như dưa hấu.
Trước mắt Kiều Kinh Đình phun ra một mảng máu thịt, kèm theo đó là những dòng chữ nhỏ sáng rực kia: Chúc mừng người chơi Kiều Kinh Đình giết chết người chơi cấp 2, thu được 1000 điểm tích lũy, và thành công thăng lên cấp 3. Lần đầu tiên thăng cấp, mở khóa thành tựu "Ưng non", thưởng thêm 200 điểm tích lũy nữa.
Lần đầu tiên thăng cấp, cho nên Kiều Kinh Đình thất thần trong vài giây, cậu bị cắt một đao qua ngang eo, tạo thành vết thương thật lớn, nhưng cũng may là không sâu lắm, ánh mắt sắc bén của cậu tập trung vào người vừa chém mình, sự sợ hãi trong mắt hắn ta khiến cho cậu cảm nhận được một loại khoái cảm của người áp đảo, cậu lộ ra một nụ cười dữ tợn mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện được, bước vài bước vọt tới, đập một giản vào giữa cổ của người nọ.
Tiếng xương cổ gãy vỡ ở một nơi ầm ĩ như vậy nhưng vẫn có thể lọt vào tai một cách rõ ràng, kích thích thần kinh của tất cả mọi người. Cổ của người nọ dùng một góc độ không bình thường uốn cong, khiến cho khuôn mặt bị biến hình nghiêm trọng, hai mắt lồi ra, gần như sắp rớt ra ngoài, tình trạng tử vong cực kỳ khủng bố.
"Chúc mừng người chơi Kiều Kinh Đình đã giết chết người chơi cấp 3, thu được 1000 điểm tích lũy, thành công thăng lên cấp 4."
Kiều Kinh Đình không có thời gian để xem gợi ý của hệ thống. Trong lồng ngực cậu đang cuồn cuộn chảy một luồng lệ khí nóng nảy, mà tất cả mọi người đang đứng xung quanh cậu giờ đây dường như không có cơ thể, không có khuôn mặt, không có màu da, không có biểu tình gì, giống như tất cả đều đã mất đi ý nghĩa, trong mắt cậu bây giờ bọn họ chỉ là những con số, có số 2, số 3, và cả số 4, trong bọn họ có người có thể giết, có người lại không thể, bọn họ đại biểu cho điểm tích lũy, chỉ duy nhất một điều là cậu không có cách nào nhận ra phần "con người" bên trong bọn họ.
Lúc cậu đang nhắm vào một người chơi cấp 4 tiếp theo, thì một tiếng súng vang lên, một viên đạn có đường kính lớn 12. 7 ly từ bên trong một khẩu súng bắn tỉa bắn ra, nhắm vào chính giữa đầu Kiều Kinh Đình.
Thân thể Kiều Kinh Đình bay ra xa bốn, năm mét, Lục Lăng Giản cũng tuột khỏi tay cậu, sau khi rơi xuống đất, cậu giống như người chết không hề động đậy.
"Kinh Đình!" Thư Ngải hít sâu một hơi, trái tim treo cao, vội vàng chạy tới.
Phát súng kia mặc dù không xuyên qua được lồng năng lượng phòng hộ, thế nhưng lại khiến cho khả năng chống đỡ của lồng phòng hộ giảm xuống mạnh, từ 72% rớt xuống còn có 37%, có thể thấy được uy lực của viên đạn đó mạnh bao nhiêu!
Những người kia sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, cùng nhau tiến lên, Thư Ngải đứng trước mặt Kiều Kinh Đình che cậu lại, chặn làn đạn súng lục tiếp theo, sau đó khiêng Kiều Kinh Đình lên chạy ra phía sau một ngôi nhà.
Ầm ——
Một tiếng súng vô cùng lớn vang lên, giống với tiếng súng bắn trúng Kiều Kinh Đình khi này như đúc, Thư Ngải cảm giác phần eo của mình như bị đầu xe va vào một phát thật mạnh, cô chật vật ngã nhào xuống đất, Kiều Kinh Đình cũng cùng té xuống luôn.
Thư Ngải nhìn lồng phòng hộ của mình — 31%! Mặc dù cô không ngất đi, thế nhưng xương sống đau nhức vô cùng, nửa người dưới cũng bị tê liệt không thể động đậy.
Đám người truy kích bọn họ vác theo các loại vũ khí lạnh, vũ khí nóng vọt tới, trong mắt bọn chúng đằng đằng sát khí như muốn điên cuồng xé nát bọn họ.
"Kiều Kinh Đình!" Thư Ngải khàn giọng gọi.
Kiều Kinh Đình chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cậu vẫn là một mảng mịt mờ như trước, giống như toàn bộ không gian đang xoay tròn kịch liệt, cậu muốn ói nhưng không ói được, cậu phải kiềm nén lại mấy lần. Thư Ngải ở trong tầm mắt cậu vòng tới vòng lui, một đám kẻ thù thân thể nằm ngang chạy về phía bọn họ, mà trong lúc nhất thời cậu ngay cả đứng lên cũng khó khăn...
"A ——" Kiều Kinh Đình gầm nhẹ một tiếng, trong tay xuất hiện một quả cầu kim loại, cậu dùng sức ném ra ngoài.
Đó là vật cậu nhặt được lúc giết Cá sấu nước cạn —  bom mini.
Do cấp bậc quái thấp, cho nên vật rơi xuống cũng chẳng được thứ tốt gì, quả bom nhỏ này có phạm vi nổ cũng không lớn, thế nhưng nổ chết một người thì dư sức, giá cả cũng không rẻ chút nào, cậu vẫn luôn giữ lại để làm vũ khí cứu mạng, không nghĩ tới ngay cả cái góc áo của Hàn Bân cậu còn chưa chạm được, đã lấy nó ra dùng rồi.
Thư Ngải hét lớn: "Không được!"
Nhưng mà có muốn cản cũng đã không còn kịp.
Quả bom vừa được ném ra, Kiều Kinh Đình đã lập tức hối hận. Cậu nhớ ra bây giờ cậu là người chơi cấp 4, một khi trái bom này giết chết một tên có cấp bậc thấp hơn cậu, vậy thì cậu sẽ bị trừ sạch hết cả trang bị lẫn điểm tích lũy!
Một giây sau, quả bom nổ, sóng xung kích hất bay cả bốn người đang chạy về phía bọn họ.
Có hai người bị hất bay ra ngoài trung tâm vụ nổ, nhìn qua không có gì đáng ngại, một tên cấp 4 bị nổ chết ngay tại chỗ, một tên cấp 3 khác thì bị trọng thương ngã xuống đất, cả tay và chân đều bị nổ bay.
Thư Ngải nhanh chóng lấy ra 2 quyển trục chữa trị còn sót lại, dùng hết lên trên người tên cấp 3 kia, năng lực chữa trị của quyển trục quả thực như đang chạy đua với Tử thần.
Kiều Kinh Đình lập tức mua thêm 10 quyển trục chữa trị nữa, chữa cho hai tên người chơi bị thổi bay ra ngoài kia, mới bảo vệ được chút sức lực cuối cùng của bọn chúng.
Thư Ngải gắng gượng bò dậy từ dưới đất, kéo Kiều Kinh Đình trốn vào trong bóng tối, để cho tay bắn tỉa đó không nhìn thấy được bọn họ. Hai người dựa vào trên tường, lồng ngực phập phồng kịch liệt, qua nửa ngày mới tỉnh táo lại.
" Giản của tôi đâu?" Kiều Kinh Đình nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy vũ khí của cậu rơi ở cách trung tâm vụ nổ không xa, thế nhưng cậu lại không có cách nào quay lại, tay bắn tỉa kia nhất định vẫn còn đang ngồi xổm chờ bọn họ.
Thư Ngải vẫn còn đau đến đổ mồ hôi lạnh, không rảnh trả lời câu hỏi của cậu.
"Tên nhóc Bạch Nhĩ kia chạy đi đâu rồi không biết." Kiều Kinh Đình nắm chặt nắm tay, cảm giác sức lực trên người mình đã trở lại, "Hiện tại có chút phiền toái, cả ba chúng ta đều là cấp 5."
Mặc dù thăng cấp là một việc tốt, thế nhưng tiếp theo bọn họ không thể giết người chơi khác để thăng cấp mà còn trở thành mục tiêu sống của những người chơi khác.
"Ít nhất cũng kiếm được điểm tích lũy." Thư Ngải nói giọng khàn khàn, "Tôi mua cái lồng phòng hộ để dự bị, anh cũng nhanh mua một cái đi, nếu không phải nhờ nó, vừa nãy chúng ta đã chết rồi."
Kiều Kinh Đình gật gật đầu, thế nhưng đôi mắt vẫn còn đang ngó chừng giản của cậu.
Lúc cậu đang suy nghĩ làm sao để lấy vũ khí yêu của mình về, thì cách đó không xa bổng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, hơn nữa còn nổ ba phát liên tiếp và kèm theo tiếng đàn ông rống lên giận dữ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, giọng nói kia hình như là của Hàn Bân.
Kiều Kinh Đình nghiến răng, nhanh chân xông ra ngoài, cậu dốc sức chạy theo một đường ngang hướng về phía vũ khí của mình.
Tay súng bắn tỉa kia bắn liền ba phát liên tiếp, nhưng cả ba đều không hề trúng vào người cậu, cậu lăn một vòng trên mặt đất, chụp lấy Lục Lăng Giản, lúc cậu vươn mình đứng lên, một viên đạn bay đến găm vào giữa vai trái, lồng phòng hộ lập tức báo hỏng, cậu nhanh chóng trang bị lồng phòng hộ mới vừa mua, sau đó vội vàng trốn vào trong bóng tối.
Thư Ngải cũng chạy dọc theo chân tường tới, mắng: "Anh thật sự không muốn sống nữa à!"
Kiều Kinh Đình vừa dùng quyển trục chữa trị để chữa thương, vừa nhếch miệng nở nụ cười với Thư Ngải: "Tôi đánh cược một lần." Lúc này cậu không muốn sống thừa, nếu như cậu không sợ hãi tử vong, vậy tử vong cũng sẽ nhường bước cho cậu.
Bọn họ cùng nhau chạy về phía xảy ra vụ nổ lớn nhất.
Phóng tầm mắt nhìn khắp Tâm Nguyệt hồ, những người căm hận Hàn Bân nhiều như cá diếc qua sông, lúc này dậu đổ thì bìm leo, thủ hạ của hắn ta đã bị giết đến bảy tám phần, cho nên dọc theo đường đi cũng  không gặp phải đối thủ uy hiếp nào.
Đột nhiên, từ phía sau một căn nhà bị phá hủy, thò ra một cái... Một cái bàn tay khổng lồ bằng đá!
Cả hai người đều nhìn đến ngây dại, vừa nhìn vừa run sợ xem cánh tay thật to kia được kéo ra nắm thành quả đấm, rồi lại nâng lên thật cao, đập ầm ầm xuống đất.
"Đó là cái quái gì vậy?"
"Không, không biết." Thư Ngải lắp bắp nói, " Người đã trải qua tẩy tủy thần, thì sẽ có đủ loại năng lực..."
Lúc này, bổng nhiên có một bóng trắng quỷ mị chợt lóe lên trong đêm tối, Kiều Kinh Đình đột nhiên quay đầu lại, cậu thấy giữa bụi cây bay ra một người có gương mặt tái nhợt.
Trái tim Kiều Kinh Đình đập điên cuồng, lúc thấy rõ người tới là ai, cậu lập tức hạ thấp giọng mắng: "Con mẹ nó cậu muốn hù chết người ta hả!"
Bạch Nhĩ chạy tới: "Xem ra anh muốn chết dưới tay súng bắn tỉa hơn nhỉ?"
"Hả?"
"Tôi đã xử lý tay súng bắn tỉa kia."
"Cậu giết hắn ta?" Thư Ngải kinh ngạc, "hắn ta là cấp 4."
"Không có giết, bẻ gảy chân tay rồi trói lại, hắn ta còn có tác dụng." Bạch Nhĩ nói, "Chúng ta bây giờ đều là cấp 5, nếu muốn rời khỏi tân thủ thôn, thì phải tạo ra 3 người chơi khác cùng cấp."
Kiều Kinh Đình gật gật đầu: "Chuyện này đợi xíu nữa lại nói, cậu có  thấy Hàn Bân và Trâu Nhất Đao không?"
Trong bóng tối, Bạch Nhĩ không hề chớp mắt mà nhìn cậu chằm chằm, đôi con ngươi xanh xám xen lẫn với một chút màu hồng nhạt, cùng với làn da tái nhợt, khiến cho cậu ta giống như người đến từ âm ty địa phủ.
Kiều Kinh Đình bị cậu ta nhìn cho cả người hoảng hốt: "Cậu làm gì thế?"
"Anh nói đúng, vận may của anh thật tốt." Bạch Nhĩ nói, "Nếu không phải lúc đó anh mở cánh cửa kia ra cho tôi, bây giờ tôi giết các người thăng cấp là nhanh nhất."
Kiều Kinh Đình vỗ một cái thật mạnh sau gáy cậu ta: "Tôi không mở cánh cửa kia ra, cậu đã chết từ thời nảo thời nào rồi, làm sao giết được tôi."
Bạch Nhĩ bị đánh đến sửng sờ, nhất thời có hơi tức giận: "Anh..."
"Đến cùng thì cậu có nhìn thấy Hàn Bân và Trâu Nhất Đao hay không, nói nhảm nhiều thế!" Kiều Kinh Đình nóng lòng muốn biết cái bàn tay bằng đá khổng lồ kia là cái gì.
Bạch Nhĩ biết bây giờ không phải là lúc để nổi nóng, cho nên đè xuống lửa nóng trong lòng mình, chỉ chỉ ngôi biệt thự đang bốc cháy kia, nói: "Vừa nãy tôi có hỏi ra một chút từ trong miệng kẻ đã chết, nói sau khi Hàn Bân tiến hành tẩy tủy thần thì lựa chọn chức nghiệp là 'Thần chấp', là một trong năm chức nghiệp lớn có yêu cầu điểm tích lũy cao nhất, lợi hại nhất, mà Trâu Nhất Đao lại là 'Dị chủng'."
" 'Thần chấp' ?'Dị chủng' ?"
"Cái bàn tay đá khổng lồ kia chính là Hàn Bân, hắn ta tự biến mình thành người đá, còn Trâu Nhất Đao..."
Lời Bạch Nhĩ nói còn chưa dứt, đã thấy một bóng đen nhảy lên đống phế tích đổ nát, sau đó mượn lực nhảy lên bàn tay đá khổng lồ, rồi thuận theo cánh tay nhanh chóng leo lên.
Cái bóng kia thực sự quá nhanh, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, khỏi phải nói củng biết đó khẳng định chính là Trâu Nhất Đao.
Dáng người bọn họ chênh lệch quá xa, mà bàn tay đá khổng lồ kia sau khoảng 15 phút thì chia thành hai đoạn, bọn họ thậm chí còm không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Trâu Nhất Đao là cái gì?"
"Khó mà miêu tả được." Bạch Nhĩ nói, "Hiện tại Trâu Nhất Đao đang hai mặt thụ địch, chúng ta đi giúp hắn tiêu diệt thủ hạ của Hàn Bân đi."
Hết chương 14.

Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1-Chương 14.