Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu - Q1- Chương 12



Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.

Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
 Edit: Nhà cỏ.



Chương 12.
Giản

Bạch Nhĩ cảnh giác dò xét Trâu Nhất Đao trong chốc lát. Đôi mắt của cậu ta có một màu sắc vừa quỷ dị lại vừa duy mỹ, màu xanh xám xen lẫn với một chút màu hồng nhạt, đó là người có võng mạc vô sắc dị hoá đặc biệt, lúc nhìn người khác có một loại ảo giác huyền bí như xuyên thấu linh hồn.

Trâu Nhất Đao thấy cậu ta không nói lời nào, nhếch miệng cười: "Trước đây tôi có một chiến hữu, là người của Bạch thị, cậu cũng là người trong gia tộc đó?"
Bạch Nhĩ lạnh lùng nói: "Anh muốn gì."
Trâu Nhất Đao cười lớn, nói: "Thì xem trò vui đó, ở cái chỗ chết tiệt này ngay cả một cái hộp đêm cũng không có, chán ghê." Ánh mắt của hắn ta chuyển dời từ trên người Bạch Nhĩ sang người Kiều Kinh Đình, trong con ngươi của hắn ta sáng rực, "Nhóc con, có phải rất muốn ra khỏi tân thủ thôn không?"
"Muốn?" Kiều Kinh Đình nâng mắt nhìn Trâu Nhất Đao.
Trâu Nhất Đao phả ra một làn khói thuốc về phía cậu, cười nói: "Đừng có nằm mơ, Trịnh Vệ chẳng là cái thá gì, nhưng nếu cậu gặp phải Hàn Bân, thì ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi."
Bọn lâu la đi theo bên cạnh hắn ta hét to: "Đúng vậy, Hàn lão đại chỉ cần đánh một quyền là có thể đập nát xương sọ của mày."
"Nhóc con cậu cứ ở đây làm con rùa đen rút đầu, chết cũng không ra, dây dưa kéo dài, cuối cùng người chịu hao tổn lớn chính là cậu, chúng tôi nhìn cũng thấy chán ghét." Trâu Nhất Đao nheo mắt lại, "Là một nam nhân thì phải dứt khoát nhanh nhẹn lên chút, không bằng tôi với cậu kết hợp, cậu đi ra đánh với Hàn Bân ba chiêu, qua ba chiêu mà cậu còn sống, tôi bảo đảm Hàn Bân sẽ không giết cậu, thế nào?"
Kiều Kinh Đình cười lạnh: "Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh."
"Tôi với cậu không thù không oán, lừa gạt cậu làm gì. Tôi đó hả, muốn có đánh nhau để xem giết thời gian, phải ở đây tích góp từng chút điểm tích lũy, sắp buồn chết tôi rồi." Trâu Nhất Đao đá đá mặt đất dưới chân, nói tiếp "Tôi tốt xấu gì cũng lớn hơn cậu, lừa một tên nhóc con như cậu, tôi không làm việc đó đâu, Hàn Bân sẽ nể mặt tôi mà, đúng không?" Hắn ta nói với một tên lâu la bên cạnh, "Mày đi gọi Hàn lão đại của bọn mày tới đây, hỏi hắn ta xem biện pháp tốc chiến tốc thắng đó có được không."
Tên lâu la kia chớp mắt: "Đao ca, Hàn lão đại... hắn… việc này ..."
"Hả, ah, đúng." Bộ dạng Trâu Nhất Đao làm như vừa nhớ tới điều gì đó, "Được rồi, đi, vậy để nói sau." Trước khi đi Trâu Nhất Đao rất có thâm ý mà quét mắt liếc nhìn Kiều Kinh Đình, nói: "Nhóc con, ngày tốt của cậu không còn nhiều lắm, hãy quý trọng nó." Nói xong, hắn ta vẫy vẫy tay rời đi.
Trâu Nhất Đao đi rồi, vẻ mặt Thư Ngải bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Có phải là hắn ta ám chỉ với chúng ta, rằng Hàn Bân đang tiến hành tẩy tủy thần hay không? Chẳng trách, vừa nãy Bạch Nhĩ gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Hàn Bân cũng không xuất hiện."
Kiều Kinh Đình gật gật đầu, hỏi, "Chúng ta ở lại là đúng, trên người cô còn bao nhiêu điểm tích lũy?"
"Chỉ đủ mua quyển trục chữa trị thôi."
"Trâu Nhất Đao chủ động tìm chúng ta để liên minh, xem ra thực lực của Hàn Bân còn mạnh hơn chúng ta nghĩ."
Thư Ngải phân tích, nói: "Hàn Bân đã khống chế tân thủ thôn được một năm, trong tay hắn ta chắc chắn đã tích lũy được hơn ngàn, thậm chí là hơn vạn điểm tích lũy, còn Trâu Nhất Đao thì trừ bản thân hắn ta ra, không có thứ gì khác, những vật phẩm mà người chơi khác tặng cho người bị xử phạt đều bị hệ thống cấm, lấy một địch trăm, rất có thể hắn ta sẽ thua."
"Muốn đánh bại được Hàn Bân, chúng ta nhất định phải liên thủ." Kiều Kinh Đình nắm chặc tay, "Mặc dù giữa chừng có chút rắc rối, bất quá cuối cùng cũng coi như giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta."
Thư Ngải cười khổ một tiếng.
Kiều Kinh Đình nhìn Bạch Nhĩ, hỏi: "Cậu còn bao nhiêu điểm tích lũy?"
Bạch Nhĩ dừng một chút: "Tổng cộng có 4000, tiêu mất 320 điểm."
"Cậu có thể mua giúp cho tôi một cái lồng phòng hộ chống đạn không? Giá 300 điểm tích lũy." Kiều Kinh Đình nói, "Điểm tích lũy của tôi chỉ đủ mua một cái."
Bạch Nhĩ không nói gì, chỉ chốc lát sau trên tay cậu ta xuất hiện 2 cục đá vừa tròn vừa dẹp lại vừa mảnh, cậu ta dùng ngón tay cái búng qua, đưa hết cho Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình vươn tay chụp được, đưa cho Thư Ngải một cái, sau đó ném cho Bạch Nhĩ cái còn lại, "Tự cậu trang bị cho mình đi."
Kiều Kinh Đình cũng mua cho mình một cái. Vật này có tên đầy đủ là  "Lồng năng lượng phòng hộ ", cấp bậc vật phẩm là sơ cấp. Gần đây cậu mới phát hiện, thì ra rất nhiều vật phẩm ở trên góc bên phải đều có chữ "P" là primary, có nghĩa là "Sơ cấp". Lồng năng lượng phòng hộ sơ cấp này được giải thích là: có thể đỡ được 500 lần đối với những viên đạn có đường kính 9 ly trở xuống, đạn có đường kính lớn hơn 9 ly thì có khả năng sẽ không chống đỡ nổi, nếu như bị sự công kích mãnh liệt của vũ khí nóng thì thời gian sử dụng sẽ rút ngắn lại.
Ba người dựa theo hướng dẫn, dán lồng phòng hộ vừa tròn vừa dẹp vừa mảnh này lên da, nó nhanh chóng được làn da hấp thụ, nếu muốn lấy xuống chắc phải dùng lực gảy thì mới có thể, rất chắc chắn.
Ngoài ra, thì cảm giác gì cũng không có, ba người hai mặt nhìn nhau, không biết là đến cùng cái lồng phòng hộ này có tác dụng gì không.
Kiều Kinh Đình lấy súng tiểu liên ra, chĩa vào ngón chân của mình nã một phát, viên đạn tựa như va vào một bức tường trong suốt, văng ra.
"Thứ tốt." Kiều Kinh Đình rất hài lòng. Lần này không cần sợ những loại đạn bình thường nữa, bất quá nếu gặp phải ống phóng rốc-két khiêng trên vai thì thật sự không có cách gì, chắc là có lồng phòng hộ năng lượng cao cấp đỡ được đạn pháo loại nhỏ, nhưng mà cũng không cần phải xem, vì nhất định là mua không nổi.
Thư Ngải nói với Bạch Nhĩ: " Điểm tích lũy còn lại cậu phải phân phối cho tốt, đầu tiên phải chọn lựa vũ khí thích hợp với mình, sau đó phải mua ít nhất 3 quyển trục chữa trị và 1 quyển trục lữ hành để phòng ngừa, cuối cùng là dùng để cường hóa cơ thể."
Bạch Nhĩ gật gật đầu, ngồi lên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, hiển nhiên là đã tiến vào giao diện trò chơi.
Kiều Kinh Đình rất thích người có tính cách như vậy, gặp biến nhưng không sợ hãi, dường như cũng không có gì là không thể tiếp nhận sự thật rằng, bản thân mình đã tiến vào thế giới sự thực quỷ dị này, tránh cho bọn họ phải lãng phí nước bọt giải thích.
Thư Ngải nói: "Tôi muốn đi vào ‘Không Gian Hư Vô’ một lần nữa thử xem, lần này để thời gian dài một chút, ba tiếng đi."
"Được."
Thư Ngải nằm xuống giường, cắt đứt liên kết giữa mình và thiết bị ngân băng, liền mất đi ý thức và hô hấp.
Kiều Kinh Đình hẹn giờ xong thì tự mình cầm cây đao bằng crom lên luyện tập mấy động tác: khều, đâm, bổ, chém.
——
Chưa tới 3 giờ, Bạch Nhĩ đã mở mắt ra trước, cậu ta quan sát Kiều Kinh Đình một lúc, nói: "Đừng dùng đao, anh dùng giản thích hợp hơn."
Kiều Kinh Đình dừng động tác vung đao, thở hổn hển hỏi: "Cái gì?"
Bạch Nhĩ đứng lên, cầm lấy cái chổi từ bên trong góc phòng, bẻ gảy đầu chổi, ném gậy gỗ cho Kiều Kinh Đình: "Nếu như trước giờ anh chưa từng dùng qua vũ khí, vậy thì lúc bắt đầu dùng giản dễ dàng hơn so với dùng đao nhiều, đao còn có sống dao, nhưng với giản thì góc độ nào cũng có thể tạo nên thương tổn, kết cấu cơ bắp của anh là kiểu bạo phát sức mạnh, chân tay dài, tính dẻo dai và lực nắm hơi yếu, cực kỳ thích hợp với các loại binh khí ngắn."
Kiều Kinh Đình nửa tin nửa ngờ mà ước lượng cán chổi một chút, chém vào không khí mấy lần, trong không khí truyền đến âm thanh vèo vèo xé gió, quả thực thuận tay hơn rất nhiều, không có cảm giác mất tự nhiên như khi cầm đao, có thể là bởi vì không cần phải chú ý đến góc độ, chiêu thức các loại. Cậu liên tục vung lên mấy lần, dường như đã tìm được một chút cảm giác.
Kiều Kinh Đình có hơi hưng phấn nói: "Thật sự là tốt hơn so với đao."
" Bán thanh đao đi, đổi thành giản, vừa mới bắt đầu thì chọn loại có trọng lượng không được vượt quá 7 kg sẽ thích hợp hơn, tôi dạy cho anh cách dùng như thế nào." Bạch Nhĩ chớp chớp đôi mắt dị hoá kia, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn non nớt, thế nhưng khí chất lại rất trầm ổn, hơn nữa trên phương diện giết người cậu ta rất có "Uy tín", khiến cho người ta không thể không tin tưởng lời cậu ta nói.
Kiều Kinh Đình nhếch miệng nở nụ cười: "Nhóc con, đến tột cùng thì cậu là ai, sao lại hiểu rõ về binh khí như vậy?"
"Tôi là ai thì chỉ khi trở về thế giới hiện thực mới có ý nghĩa, còn ở đây, đều là người chơi thôi."
Kiều Kinh Đình cũng là người rất sảng khoái, cậu tiến vào giao diện, bán cây đao bằng crom, cây đao này cậu sử dụng rất ít, độ hao mòn thấp, bán được 80 điểm tích lũy. Cậu bỏ ra 100 điểm tích lũy để mua Lục Lăng Giản, cũng được đúc bằng thép crôm, trọng lượng cũng tương đối thích hợp, 6kg.
Bạch Nhĩ dạo qua một vòng trong phòng, cầm lấy 3 chén trà nhỏ từ trên bàn, lần lượt bày chúng ở trên bên mép giá sách, cách mặt đất khoảng chừng 1,5m, khoảng cách giữa các cốc trà không vượt quá 3 centimet. Sau đó cậu ta cầm cán chổi lên, ngồi xổm kiểu trung bình tấn, mắt nhìn thẳng chén trà nhỏ: "Thời gian có hạn, trước tiên tôi huấn luyện cho anh một số yếu tố quan trọng nhất."
"Tới liền đây."
Bạch Nhĩ bình tĩnh nói: "Giản là một loại vũ khí có phương thức công kích chủ yếu là đập, nện, nó được phát minh từ thời cổ đại mã chiến. Ở thời cổ giản nặng hơn nhiều so với bây giờ, bởi vì khi mã chiến, các chiến sĩ phải kết hợp giữa lực eo của mình với ngựa mới có thể vung lên bình thường. Thời hiện đại không cần ngựa, cho nên tất cả mọi mặt đều có thay đổi, chủ yếu là dựa vào ba bộ phận cánh tay, eo, và chân của người sử dụng để phát lực, cho nên huấn luyện cũng tập trung vào ba bộ phận này."
Kiều Kinh Đình cũng học bộ dạng cậu ta, một tay cầm giản, ngồi trung bình tấn.
Bạch Nhĩ nói tiếp: "Đầu tiên là huấn luyện về cách vung cánh tay. Lúc huấn luyện, khuỷu tay không được vượt quá eo, bước chân không được rộng hơn vai, cánh tay không được vung quá tai, nhắm ngay chính giữa cốc trà, không nghiêng không lệch đụng vào nhẹ nhàng, không thể quá nhẹ, không thể quá mạnh, không thể xiêu vẹo. Khi mới bắt đầu tốc độ phải chậm, từ từ rồi tăng nhanh cả về tốc độ lẫn sức mạnh, như vậy mới có thể tiến hành công kích mục tiêu chuẩn xác nhất." Cậu ta vừa nói, vừa đều đặn vung cán chổi lên, nhẹ nhàng đánh vào chính giữa cốc trà, thân dưới không nhúc nhích, vai, eo, cánh tay tạo thành một góc cố định, không vì động tác vung cánh tay mà bị sai lệch đi chút nào.
Kiều Kinh Đình thử vung lên từ từ hai lần. 6kg, cũng không tính là nặng, nhưng thực tế lúc sử dụng vũ khí này, yêu cầu đối với sức mạnh và dây chằng cực kỳ cao.
Bạch Nhĩ đứng dậy, vung gậy đánh vào eo và vai Kiều Kinh Đình “Bộp, bộp”, còn đánh không nhẹ, trong miệng thì nói liên tục: "Eo, vai tất cả đều không được nhúc nhích, phải luyện tập cánh tay."
Kiều Kinh Đình liếc mắt nhìn Bạch Nhĩ một cái, mặc dù tính khí cậu ta không được tốt cho lắm, nhưng cũng không có kiêu căng mù quáng, nhóc con này là thực sự có bản lĩnh, cho nên, cậu nhịn.
Kiều Kinh Đình cứ vung cánh tay như vậy với chén trà nhỏ, Bạch Nhĩ thì không ngừng sửa chữa động tác cho cậu, vung khoảng trăm cái, cánh tay cậu đã tê dại không chịu được.
Bạch Nhĩ nhíu mày lại: "Chỉ nhiêu đó đã chịu không nổi?"
"Tự cậu vung thử coi?" Kiều Kinh Đình không phục nói, "Làm đi rồi biết liền à." Cậu đây là đã cường hóa thể năng rồi, cậu không tin thân thể gầy gò của tên Bạch Nhĩ kia có thể kiên trì được bao lâu.
"Tôi rất ít dùng vũ khí nặng, so với anh cái này để làm gì."
Thái độ không nhanh không chậm của tên Bạch Nhĩ kia thật sự có chút bực mình.
"Vậy cậu dùng cái gì?" Kiều Kinh Đình có chút ngạc nhiên.
" Vũ khí tôi thường dùng có chút khác biệt, tôi bảo Tinh linh hệ thống làm theo yêu cầu của tôi."
"Có thể làm vũ khí theo yêu cầu hả?"
Bạch Nhĩ gật gật đầu: "Luyện eo đi."
"Luyện thế nào."
" Luyện eo thì chủ yếu là nâng eo và xoay eo, xoay toàn thân là tốt nhất." Bạch Nhĩ nhìn khắp bốn phía, phát hiện không có vật gì có thể xoay, "Thôi, anh cứ đưa lưng về phía giá sách, rồi xoay cả thân mình lại đánh cốc trà."
Kiều Kinh Đình làm theo lời cậu ta nói, chuyển động eo và thân thể mình quay lại vung cánh tay, độ khó đương nhiên là đã gia tăng không ít.
Luyện eo xong, Bạch Nhĩ còn muốn dạy cậu luyện cước bộ.
"Bộ pháp là khó khăn nhất, trong thời gian ngắn không hoàn thành được đâu, cần phải phối hợp với thực chiến mới có hiệu quả tốt được. Trước mắt chỉ nói lý thuyết, tôi sẽ dạy cho anh những bước lỗi và cách lợi dụng bước chân bên trong nhu đạo. Bộ pháp này có ba loại sải bước cơ sở nhất, cũng không nhiều." Bạch Nhĩ cầm cái chổi đơn sơ, làm mẫu hết ba loại bộ pháp đó một lần.
Ba loại bộ pháp này nhìn qua cũng không quá khó, nhưng cần phải luyện tập nhiều lần mới có thể dung nhập vào xương tủy của mình được, phải luyện tập đến khi nào động tác nhanh nhẹn trở thành phản xạ có điều kiện thì mới được.
Bạch Nhĩ nói: "Tôi chỉ có thể dạy cho anh phương pháp huấn luyện cơ bản về cánh tay, eo, và chân, còn cao siêu hơn tôi dạy không được, mà bây giờ anh học cũng không được, trước tiên cứ nắm vững những điều này đã, ít nhất cũng phải mất thời gian hơn nửa năm, mỗi ngày đều phải chăm chỉ luyện tập đó."
"OK, tiểu sư phụ." Kiều Kinh Đình trêu chọc, nói, cậu cảm thấy bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng của Bạch Nhĩ trông rất thú vị.
Bạch Nhĩ nhíu nhíu đôi lông mày xám trắng, xoay mặt đi chỗ khác.
Kiều Kinh Đình lại tiếp tục luyện bộ pháp thêm mấy lần, lúc này đồng hồ báo thức cũng vang lên. Bây giờ cậu mới nhớ tới, phải đánh thức Thư Ngải tỉnh dậy, cậu đã luyện quá tập trung, vậy mà lại quên mất việc này.
Cậu đi vào phòng ngủ đánh thức Thư Ngải dậy, Thư Ngải vừa mở mắt, mơ màng một lúc, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Kiều Kinh Đình, không nén được thất vọng, nói: "Không có, không có thứ gì hết."
Kiều Kinh Đình cũng rũ vai xuống: "Lẽ nào chỉ có mình tôi..." Cậu quay đầu lại, gọi: "Bạch Nhĩ, cậu đến đây."
Bạch Nhĩ đi vào.
"Tôi phát hiện một cái BUG của hệ thống." Kiều Kinh Đình giảng giải sơ qua một chút, sau đó hỏi, "Thư Ngải đã thử không có tác dụng gì, cậu có muốn thử một chút không? Nếu như cậu cũng không được, vậy cũng phải chấp nhận sự thật chỉ có một mình tôi có thể vào đó."
"Được." Bạch Nhĩ ngồi xếp bằng lên ghế, học theo Kiều Kinh Đình chuyển thiết bị ngân băng đến đầu ngón tay, sau đó cũng đi vào giấc ngủ say.
Kiều Kinh Đình đột nhiên đi đến trước mặt Bạch Nhĩ, cách mặt Bạch Nhĩ cũng chỉ có mấy cm, cậu chớp mắt một cái, tỉ mỉ quan sát : "Aiz, Thư Ngải, cô nhìn xem nè, làn da của cậu ta trắng giống như trong suốt luôn vậy, ngay cả lông mi cũng là màu trắng nốt."
"Anh không cảm thấy mình vô vị sao." Thư Ngải tức giận nói.
Kiều Kinh Đình biết tính tình Thư Ngải tính rất hiếu thắng, cậu giở giọng cười du côn, an ủi: "Được rồi, đừng buồn nữa, dù sao thì mặc kệ tôi thấy cái quái gì, cũng đều chia sẻ với cô, cũng giống nhau mà."
Thư Ngải cắn cắn môi: "... Hiện tại chỉ có tôi là vô dụng nhất."
"Cô đã cứu tôi, đã phát huy tác dụng to lớn nhất rồi." Kiều Kinh Đình xoay xoay giản trong tay, ánh mắt sáng như đuốc, tất cả đều bày ra khí thế, "Nếu tôi bất tử, tôi nhất định phải phá cái trò chơi này, khuấy cho nó long trời lở đất!"
——
Qua nửa giờ, Kiều Kinh Đình đánh thức Bạch Nhĩ dậy, kết quả của Bạch Nhĩ cũng giống Thư Ngải, lại chỉ ngủ một giấc, hoàn toàn không có ý thức.
Bọn họ cũng không ai biết để đi vào được cái BUG này thì cần điều kiện đặc biệt gì, chỉ có thể quy kết cho Kiều Kinh Đình may mắn.
Kiều Kinh Đình nhún nhún vai: "Vậy mà hai đứa nhóc các cậu còn nói tôi không may mắn, vận khí của tôi rõ ràng là rất tốt mà."
Thư Ngải cũng khôi phục lại tinh thần, cô nói: "Có một việc tôi cảm thấy rất cần thiết, tôi muốn liệt kê ra tất cả người và vật có thực lực ở tân thủ thôn, bao gồm những đặc thù và những điều tôi biết về bọn họ, nếu như thật sự gặp phải, chúng ta biết rõ về bọn họ sẽ tốt hơn."
"Ừ, rất cần thiết." Kiều Kinh Đình cười nói, "Tác dụng của cô rõ ràng là rất lớn mà."
Thư Ngải cũng hé miệng cười cười.
Ba người ngồi vây quanh bàn, Thư Ngải mở hàng ma bảng ra, vừa nói vừa viết, "Bạch Nhĩ, người lấy ống phóng rốc-két khiêng trên vai công kích cậu, là sau khi Trịnh Vệ chết được Hàn Bân đề bạt lên, bây giờ là người chơi mới thăng cấp 5, tên của hắn ta các anh không cần nhớ, đặc trưng là cái đầu trọc, trong tay hắn ta chí ít là có ống phóng rốc-két khiêng trên vai và súng máy là hai loại vũ khí hạng nặng, khả năng cận chiến thì bình thường, thế nhưng rất khó để đến gần hắn ta. Cấp 4 có hơn mười người, thế nhưng chỉ có một nửa trong số đó là liều chết trung thành với Hàn Bân, nếu như tân thủ thôn có biến động, hành động của những người này rất khó lường trước được, tôi kể ra một chút những điều tôi biết đi."
Hai người nghiêm túc nghe.
"Tên nhuộm tóc màu tím, sở trường là dùng súng, lồng phòng hộ có thể phòng súng lục, còn súng trường và súng bắn tỉa thì không nói trước được, cho nên phải đặc biệt cẩn thận với người này."
"Tên có làn da cực kỳ đen, vóc dáng cao to thì dùng rìu, đánh nhau vô cùng liều mạng, tên này cũng rất nguy hiểm."
"Trừ tôi ra, còn có một người chơi nữ nữa cũng cấp 4, năng lực rất yếu, là tình nhân của Hàn Bân, cũng rất đáng thương, nếu không phải thực sự cần thiết, không nên giết cô ta."
"Tên quấn thiết bị ngân băng thành từng vòng trên cổ, dùng nỏ, hơn nữa trên mũi tên còn tẩm chất độc trí mạng, hắn ta lại thích núp trong bóng tối, rất khó để phòng bị."
"Tên không rời tay tẩu thuốc lá này là sư gia của Hàn Bân, thường hay giúp Hàn Bân bày mưu tính kế, không thể đánh, thế nhưng tốt nhất là nên sớm thủ tiêu hắn ta."
Thư Ngải kể một hơi hết tất cả những người chơi cấp 4 ở tân thủ thôn một lần, những tin tức này vô cùng quan trọng, nếu như bọn họ không có tin tức, hoặc tin tức không chính xác…. vậy khi đánh nhau sẽ rất bị động.
"Cấp 3 thì kể không hết đâu, nhiều lắm, với lại, phần lớn là không đáng để lo lắng." Thư Ngải nói với Kiều Kinh Đình, "Anh có thể giết chết Trịnh Vệ, như vậy là anh có khả năng cận chiến, người có thể uy hiếp được anh ở tân thủ thôn cũng không vượt quá 3 người, còn những người khác thì phải tùy cơ ứng biến."
Kiều Kinh Đình gật gật đầu, cậu nhìn về phía Bạch Nhĩ: "Năng lực cận chiến của cậu rất mạnh, thế nhưng đối với những người đã từng cường hóa thì cũng không ăn thua gì, tuyệt đối đừng nên đánh giá thấp bọn họ, kỹ xảo bọn họ có lẽ không tốt, thế nhưng thể năng hay tốc độ gì cũng lợi hại hơn so với người bình thường rất rất nhiều."
Bạch Nhĩ không cho là đúng, nói: "Cận chiến không phải là thứ tôi am hiểu nhất."
Kiều Kinh Đình nhíu mày, nghĩ thầm thằng nhóc này thật là ngông cuồng : "Vậy cậu am hiểu cái gì?"
"Ám sát." Bạch Nhĩ thong thả phun ra hai chữ.
Kiều Kinh Đình phát hiện tên nhóc này thật thần bí, thế nhưng người ta không muốn nói, cậu cũng sẽ không tự làm mình mất mặt mà đi hỏi.
"Đáng tiếc kỹ năng ám sát ở đây không thể thi triển được, vì trong toàn bộ tân thủ thôn này, cậu cũng chỉ có thể vào được căn nhà này mà thôi."
Bạch Nhĩ bình tĩnh trả lời: "Vậy cũng chỉ có thể giết chính diện mà thôi."

 Hết chương 12

 Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu - Q1-Chương 12.