Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu - Q1- Chương 8.



 Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.

Chương 8:

Trong chương trình rèn luyện hằng ngày của Kiều Kinh Đình cũng bao gồm chạy bộ mười km, cho nên đoạn đường này đối với cậu mà nói rất dễ dàng, hơn nữa cậu có thể cảm nhận rõ ràng được thể năng của mình đã nâng lên, chạy một hơi đến nơi, cậu cũng không cảm thấy mệt.

Cậu đứng ở ngoài khoảng cách an toàn với Cá sấu nước cạn, nhìn con cá sấu lớn kia nằm nhoài ở một bên hồ nước, hầu kết của cậu cứ trượt lên trượt xuống.
Nói không sợ thì không khỏi quá ngông cuồng.
Cả sóc và cự linh cẩu đều không cho cậu thấy được cái gì gọi là chấn động thị giác hoặc đe dọa về mặt tâm lý, nhưng với con vật to lớn trước mắt này lại khác. Hình thể của nó lớn gấp ba lần sóc và cự linh cẩu, da dẻ vừa thô vừa dày, nó mà cắn một cái là có thể cắn đứt ngang một người lớn, cậu cho là mình ở trong ‘Không Gian Hư Vô’ với Cá sấu nước cạn lâu như vậy, thì cũng đã sớm quen, nhưng thực tế khi đứng ở trước mặt chúng nó, lúc trong lòng cậu biết con vật này có thể giết chết mình, thì cảm giác trạng thái an toàn của mình đã bị hạ xuống đến mức thấp nhất.
Kiều Kinh Đình quan sát bốn phía một chút, phát hiện nơi này không có ai đến để đánh quái, mới tiến vào giao diện, hỏi: "Trường đao bằng thép tinh luyện của tôi có thể giết chết Cá sấu nước cạn không?" Cây đao này lúc đánh vào thân thể cự linh cẩu còn bị máy móc kẹp lại, cây đao của Thư Ngải là rèn bằng thép đúc nên dùng tốt hơn của cậu, quả nhiên là tiền nào của nấy.
Tiểu Thâm nói như chém đinh chặt sắt: "Không thể."
Kiều Kinh Đình thở dài, hầu như cậu đã không còn điểm tích lũy nào nữa, vũ khí gì cũng mua không nổi, nhiều nhất chỉ có thể mua được một băng đạn, thế nhưng với khả năng bắn súng của cậu, bắn trúng được Cá sấu nước cạn sao?
"Có thể mà có thể mà." Tiểu Uyên nâng cằm nói với cậu, "Chị, chị đường có hù dọa anh ta."
"Anh ta không thể." Tiểu Thâm nói mà không có biểu cảm gì.
Tiểu Uyên gật gật đầu: "Cây đao này có thể đâm thủng da Cá sấu nước cạn không thành vấn đề, thế nhưng cần phải sử dụng đủ lực và tốc độ. Bình thường, người chơi muốn giết được Cá sấu nước cạn cấp bậc ít nhất cũng phải từ cấp 4 trở lên, anh cũng đừng có đi tìm chết."
"Cám ơn nhóc con." Kiều Kinh Đình lườm cậu nhóc một cái.
Tiểu Uyên lắc lắc đầu: "Thái độ của anh sao lại chảnh như thế chứ, độ hảo cảm của chúng tôi đối với anh sẽ rất thấp nha."
"Há, vậy sẽ như thế nào."
"Vậy sẽ không thích anh, dù cho anh có đẹp trai cũng vô dụng."
"Tôi không cần các người yêu thương tôi."
Tiểu Uyên bĩu môi: "Anh sẽ hối hận."
"Tôi rất thích anh." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Thâm đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, "Tôi thích những người đi tìm chết."
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại: "Hai nhóc rốt cuộc là ai tạo ra thế ?"
"Ba ba." Đôi song sinh trăm miệng một lời nói.
" 'Ba ba' của hai nhóc là ai?"
"Anh không có quyền hạn để biết."
Kiều Kinh Đình cũng lười cùng bọn nó đôi co, cậu chỉ cần xác định được đao của mình có đâm xuyên qua được da của Cá sấu nước cạn hay không thôi.
Thoát khỏi giao diện, Kiều Kinh Đình rút đao ra, lồng ngực thở mạnh phập phồng hai cái.
Trong lòng cậu tự nhủ, cậu phải quay về tân thủ thôn, cậu phải cứu Thư Ngải, cậu muốn giết đám người Trịnh Vệ kia, cậu phải về nhà.
Sau đó, cậu bước từng bước đi đến chỗ Cá sấu nước cạn.
Sau khi bước qua khoảng cách an toàn, một con Cá sấu nước cạn đã phát hiện ra cậu, bò về phía cậu, thân thể vững chãi khổng lồ kia giống như một chiếc xe tăng di động, mỗi một bước đi của nó đạp lên mặt đất mà như đang đạp mạnh lên dây thần kinh căng thẳng của Kiều Kinh Đình.
Hai tay Kiều Kinh Đình nắm thật chặt chuôi đao, gân xanh trên trán như muốn lồi ra, nhẹ giọng nói: "Đến đây đi, súc sinh."
Lúc vừa mới bắt đầu Cá sấu nước cạn bò tương đối chậm, nhưng khi bò đến cách cậu càng gần, thì tốc độ lại càng nhanh, cuối cùng đến thời điểm còn cách mấy mét, nó dùng hết tốc lực vọt tới.
Lần thứ nhất hẳn là húc đầu vào đối phương!
Quả nhiên, Cá sấu nước cạn lao đầu đâm tới, Kiều Kinh Đình lùi về phía sau nhảy sang bên phải, thuận thế cậu vung trường đao lên chém xuống cái đầu đang nhào về phía mình, lưỡi đao đụng phải răng nanh cứng rắn của Cá sấu nước cạn, đao bị đánh bật ra, chỉ lưu lại một vết cắt rất nhỏ bên trên.
Nửa người trên của Cá sấu nước cạn bắn lên, hàm răng dài mở lớn, lộ ra cái miệng to như chậu máu, cắn về phía đầu Kiều Kinh Đình.
Lúc Kiều Kinh Đình ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’, đã thử vài phương pháp ứng phó với chiêu này, sau khi tổng kết lại đã đưa ra được động tác hữu hiệu nhất, đó chính là cứ thuận thế ngồi xụp xuống, vung đao bổ về phía chân trái phía trước của Cá sấu nước cạn, sau đó nhanh chóng lăn ra khỏi chỗ vừa rồi, tận lực cách xa nó một chút.
Một đao này bổ xuống, từ tư thế vung đao cho đến lúc phát lực hay là góc độ cũng đều có thể nói là hoàn mỹ, mà cậu cũng đã dùng hết một trăm phầm trăm sức lực, một đao cắt đứt da chân trước của Cá sấu nước cạn.
Thân thể Cá sấu nước cạn không khống chế được mà nghiêng về một phía.
Kiều Kinh Đình lăn một vòng cách xa mấy mét, cậu vừa đứng lên nhảy ra xa, quay đầu nhìn lại, thì thấy cái chân trước của nó bị cậu chém đã mở ra một cái miệng lớn, còn chảy ra một thứ chất lỏng màu đỏ, nhưng bên trong lại có thể thấy rõ ràng khung sắt và dây điện, nhắc nhở cho cậu đây chỉ là máy móc.
Xem ra, quái càng cao cấp thì cũng được chế tạo càng tinh tế hơn, sóc và cự linh cẩu cũng không có chảy máu.
Cá sấu nước cạn cũng nâng thân thể của mình dậy, bò về phía cậu thêm lần nữa.
Lần này là công kích bằng móng vuốt phối hợp với nhào lên cắn.
Trong lòng Kiều Kinh Đình đã sớm nắm rõ, nên lúc vuốt phải kéo tới, cậu dùng chuôi đao cản lại, lần này quả thực là dùng lực rất lớn, chấn động đến mức nguyên cả cánh tay của cậu đều đã tê rần, trong lòng cậu thầm kêu không tốt, quả nhiên, thân thể cậu bị vỗ một phát ngã trên mặt đất.
Ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’, dù sao cậu cũng không cảm giác được sức mạnh của Cá sấu nước cạn, cho nên dùng phương án như vậy là tốt nhất, đây chính là chênh lệch giữa thí nghiệm và thực chiến. Lúc này cậu cũng không rảnh để suy nghĩ đến sơ sẩy của mình, bởi vì cái miệng rộng kia đã sắp cắn xuống mặt của cậu rồi.
Dưới tình thế cấp bách, Kiều Kinh Đình dựng thẳng trường đao lên chặn cái miệng vừa dài vừa rộng của Cá sấu nước cạn lại, sau đó dùng mũi chân mạnh mẽ đạp xuống cái chân trái bị cậu chém mở ra một đường lớn kia.
Nếu như con cá sấu này là sống, cậu sẽ đá vào vị trí cuống họng, nơi đó tương đối mềm, nhưng hiện tại chỉ có thể hi vọng phá được đường dây điện ở chân trái của nó.
Sức lực của Cá sấu nước cạn quá lớn, tuy rằng các ngón chân trái phía trước của nó sắp bị cậu đạp rớt, nhưng mà chính bản thân cậu cũng chịu không nổi. Cá sấu nước cạn vẫn bất chấp mà cắn tiếp, Kiều Kinh Đình cuối cùng cũng không chống đỡ được, cả người lộ ra dưới miệng cá sấu, cậu nhanh chóng chém tới, lợi dụng một giây khi cá sấu né tránh, lúc này cậu mới có cơ hội thở lấy hơi, ra sức lăn thân thể ra khỏi nơi nguy hiểm. Cậu cảm thấy cánh tay trái đau như sát muối, nhưng cậu cũng không rảnh để bận tâm, liều mạng chạy ra khỏi phạm vi công kích của cái miệng dài kia.
Đứng dậy xem xét, trên cánh tay của cậu bị hàm răng của cá sấu nước cạn cào ra một vệt máu vừa dài vừa sâu.
Cá sấu nước cạn vẫn cứ kiên trì lần thứ hai đánh úp tới, nhưng chân trái phía trước của nó đã sắp chống đỡ không nổi trọng lượng cơ thể, tốc độ của nó cũng bị chậm đi rất nhiều.
Trong mắt Kiều Kinh Đình kéo đầy tơ máu, cậu nắm chặt trường đao, vòng sang bên trái cá sấu nước cạn, phi thân nhảy lên, trong nháy mắt khi cá sấu nước cạn ngẩng đầu, cậu vung đao chém xuống.
Đầu cá sấu nước cạn lung lay dữ tợn, dường như không sợ lưỡi dao, vươn thẳng đầu nghênh đón cậu tới. Trong lòng Kiều Kinh Đình mừng thầm, lúc cậu ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ đã gặp qua chiêu này, súc sinh đó chỉ giả vờ nghênh đón đao của cậu mà thôi, kỳ thực ở phía dưới móng vuốt của nó đã thủ thế chờ sẵn, chuẩn bị chụp lên người cậu một trảo tạo nên một cái lỗ máu lớn. Đây là một chương trình được cài đặt rất tốt, thế nhưng bây giờ nó có muốn công kích đi nữa thì cái vuốt trái kia đã bị cậu phá hủy rồi, còn nếu như chương trình đổi thành vuốt phải, thì vuốt trái cũng không có cách nào chống đỡ nổi thân thể của nó cả. Cho nên,  hoặc là nó bị chém, hoặc là nhất định sẽ ngã!
Quả nhiên, Cá sấu nước cạn vung vuốt phải lên, chân trái phía trước không thể chống đỡ, theo tiếng gãy vỡ của xương cốt bằng kim loại, thân thể nó ầm ầm đổ xuống.
Mắt Kiều Kinh Đình vừa nhìn thấy lúc Cá sấu nước cạn ngã xuống, cả vùng cuống họng và bụng đều bại lộ ở trước mặt mình, cậu làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, Vung đao lên, cắt ngang qua cổ của nó!
Cá sấu nước cạn nằm ngửa bụng ra trên mặt đát, rất nhanh đã bất động.
Trong tầm mắt của cậu xuất hiện một loạt chữ nhỏ sáng ngời quen thuộc: Chúc mừng người chơi giết chết Cá sấu nước cạn, thu được 12 điểm tích lũy.
Kiều Kinh Đình dùng sức thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười phấn khởi.
Cậu lấy thuốc bột cầm máu ra, tùy tiện rắc vào vết thương trên cánh tay mình, rồi lấy vải băng cột chặt lại để cầm máu. Sau đó, cậu lại nhấc đao lên, đi về phía con cá sấu tiếp theo...
——
Kiều Kinh Đình giết suốt cả một buổi tối, từ khi mặt trời lặn đến lúc bình minh. Lúc mới bắt đầu giết vài con, cực kỳ gian khổ và nguy hiểm, toàn thân cậu chỗ nào cũng bị thương, mãi đến tận lúc không chịu nổi nữa, cậu mới dùng đến một quyển trục chữa trị.
Mà những thương tổn đó cũng không uổng công cậu đã chịu đựng, cậu dùng thân thể của chính mình để làm mồi, thăm dò hành động và bài võ của hệ thống được cài đặt bên trong cá sấu nước cạn. Rất nhanh, cậu hầu như có thể biết trước mỗi một động tác của đối phương.
Cậu cứ thế mà chém giết một con tiếp một con. Lúc mới bắt đầu, mỗi lần kiếm được 12 điểm tích lũy thì vô cùng hưng phấn, tích góp đến 50 điểm tích lũy liền đi cường hóa một lần. Đến cuối cùng, cậu không biết mình đã giết chết bao nhiêu con cá sấu, cậu cũng không biết mình đã kiếm bao nhiêu điểm tích lũy. Cậu đắm chìm vào trong khoái cảm giết chóc, cậu nhìn từng con từng con quái vật khổng lồ ầm ầm ngã xuống ở trước mặt mình, giống như nhìn hàng rào thiết lập nên để trói buộc cậu trong thế giới tàn khốc này sụp đổ. Mỗi một con quái mà cậu giết chết, đều sẽ thành một viên gạch để lót đường cho cậu trở về nhà.
Mãi cho đến khi chân trời trở nên sáng rõ, cậu mệt mỏi đến nỗi co quắp người ngã xuống mặt đất, hai tay run rẫy, ngay cả đao cũng cầm không nổi.
Cậu mở ra cột vật phẩm, mua một bao thuốc lá, ngậm lên miệng, chậm rãi nuốt vào phun ra khói thuốc, hai mắt trống rỗng mờ mịt nhìn chằm chằm lên trời. Giết chóc một thời gian dài khiến cho đại não của cậu nhất thời giống như bị rút sạch suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, khi cậu bị sặc khói thuốc mới phục hồi lại tinh thần. Cậu nhổ tàn thuốc ra, đăng nhập vào giao diện, vừa căng thẳng vừa chờ mong để xem chiến tích của mình.
238 điểm tích lũy!
Cậu nhớ là mình đã cường hóa rất nhiều lần, thế mà vẫn còn tới 238 điểm?
Tiểu Uyên khoa trương mà kêu lên một tiếng: "Oa, anh thật sự đi giết Cá sấu nước cạn hả? Vậy mà lại kiếm được nhiều điểm tích lũy như thế, đáng được cổ vũ nha." Nói xong, cậu nhóc còn dùng đôi tay nhỏ vỗ bộp bộp.
Kiều Kinh Đình không nói gì, cậu mở danh sách điểm tích lũy ra, nhìn qua loa một lần, nguyên bản cậu còn lại được 4 điểm tích lũy, một buổi tối giết được 47 con Cá sấu nước cạn, kiếm được đến 564 điểm, mua một  quyển trục chữa trị hết 80, còn có 50 điểm là phần thưởng khi cậu hoàn thành hạng mục "Giết chết tất cả 100 con quái" đạt được.
Nói cách khác, một buổi tối cậu kiếm được 614 điểm tích lũy!
Ngoài ra, còn nhặt được hai cái vật phẩm rớt ra từ trên người quái, một viên thuốc tăng lực và một quả bom thu nhỏ. Chiến tích này đâu chỉ là khả quan thôi!
Kiều Kinh Đình vui sướng mà cắn cắn hàm răng, hai mắt rạng ngời rực rỡ.
Tiểu Thâm lung lay đầu nhỏ: "Anh cũng rất lợi hại nha."
Kiều Kinh Đình cào cào mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, liếc đôi song sinh một cái: "Các cậu không nhìn thấy hoạt động bên ngoài giao diện của tôi sao?"
"Chúng tôi chỉ phụ trách giới thiệu và giải đáp thắc mắc trong giao diện trò chơi mà thôi."
Kiều Kinh Đình thầm nghĩ, vậy thì tốt, nếu không bọn chúng sẽ sớm phát hiện ra BUG. Cậu mở ra thanh menu cường hóa, dự định dùng hết số điểm tích lũy còn lại luôn.
Lần này cậu không dùng hết điểm tích lũy vào thể năng nữa, mà cường hóa thêm về tốc độ, những cái khác tuy rằng cũng rất quan trọng, thế nhưng trước mắt thứ cậu cần nhất vẫn là năng lực chém giết.
Trước mắt, thể năng của cậu là 34, cậu định cường hóa thêm 1 điểm nữa, cho chỉ số đó tăng lên 35. Thế nhưng lúc cậu định thêm, thì giá 1 điểm thể năng vốn chỉ có 50 điểm tích lũy nay đã biến thành 100 điểm tích lũy.
Cậu giật mình, trong lòng mắng thầm một câu thô tục, không thêm cho hạng mục thể năng nữa, mà tăng chỉ số tốc độ lên một hơi đến 30, điểm tích lũy trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có 88 điểm, Kiều Kinh Đình cảm thấy mình đã hiểu được cái gì gọi là lên voi xuống chó, chỉ trong một đêm đã trở lại trước ngày giải phóng.
Cậu dùng số điểm tích lũy còn lại, mua một quyển trục chữa trị để dự phòng, sau đó chọn xác nhận.
Sau một hồi choáng váng, hết thảy những nơi trên cơ thể được hệ thống cường hóa đã hoàn thành, tay cậu nắm chặt lại, đánh mạnh vào không khí hai quyền, lần này, cậu cảm thấy biến hóa hết sức rõ ràng, thân thể nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa còn tràn đầy sức mạnh.
Tiểu Thâm thả con thỏ bông xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay: "Chúc mừng."
Tiểu Uyên thì nhảy tới nhảy lui ở trên ghế, dường như cũng rất hưng phấn: "Người chơi, anh rất có tiềm lực nha."
Kiều Kinh Đình nhếch miệng nở nụ cười. Dựa vào tốc độ này, một ngày là cậu có thể kiếm được mấy trăm điểm tích lũy, hơn nữa cậu cường hóa rồi sẽ càng lợi hại hơn, tốc độ giết Cá sấu nước cạn cũng sẽ càng nhanh hơn, chỉ cần cho cậu 3 ngày, cậu nhất định có thể đạt đến cấp 4 là thấp nhất.
Không biết Thư Ngải có thể chờ cậu được ba ngày hay không...
Trước mắt, mật mã morse mà cậu khắc đã phát huy tác dụng, giữa Hàn Bân và Trâu Nhất Đao chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa sẽ có trận đấu sinh tử, đương nhiên là Hàn Bân sẽ không ngốc đến mỗi đi đơn đả độc đấu, hắn ta cần phải có trợ giúp, cần phải cường hóa thủ hạ, cho nên tình cảnh của Thư Ngải sẽ rất nguy hiểm.
Kiều Kinh Đình trầm tư nửa ngày, cảm thấy cậu không thể kéo dài đến 3 ngày, Thư Ngải cũng không chờ được. Hôm nay, lúc trời tối phải quay về, dù cho có cửu tử nhất sinh, thì đó cũng là mạng mà cậu nợ Thư Ngải.
——
Thời gian gấp gáp như vậy, nhưng lúc này cậu lại mệt mỏi vô cùng. Nên cậu quyết định nghỉ ngơi một chút, đương nhiên là thời gian nghỉ ngơi này cậu cũng không thể nhàn rỗi, cậu muốn đi vào bên trong BUG, xem xem có thể thu hoạch được gì hay không.
Cậu lại sử dụng tiếp trò cũ để đi vào ‘Không Gian Hư Vô’, nắm chặc thời gian tìm kiếm xung quanh. Rất nhanh, cậu đã được như ý nguyện,  thấy được chùm sáng kia, vội vàng chạy tới.
Ở giữa chùm sáng là một cái nỏ chữ thập cán dài được làm bằng kim loại, trang trí hình vân gỗ màu vàng nhạt, nhìn vô cùng khí phách và đẹp đẽ, cậu nhanh chóng ôm nó vào trong tay.
Cậu biết mình không dùng được nỏ, cậu có thói quen dùng đao hoặc các loại vũ khí đơn giản sẽ thuận tay hơn, nhưng nhìn qua thì biết đây là đồ tốt, nếu như bán cho hệ thống, ít nhất cũng có thể kiếm được không ít điểm tích lũy.
Thu nỏ vào, Kiều Kinh Đình tiếp tục đi dạo, đi cũng không lâu lắm, không ngờ lại phát hiện một chùm sáng nữa! Cậu vội vã chạy tới, thế nhưng lần này xuất hiện ở trong chùm sáng, không phải là quái, cũng không phải là vũ khí, mà là một... Bối cảnh.
Không sai, chính là một bối cảnh nông thôn được thu nhỏ lại, giống như là cảnh tượng trong phim trường, hơn nữa còn là bán thành phẩm. Kiều Kinh Đình dạo quanh bối cảnh kia một vòng, cảm thấy nó khá giống Tâm Nguyệt hồ, thế nhưng phần lớn thời gian của cậu đều ở trong nhà, còn không thì buổi tối mới vội vã ra vào làng, cũng không tính là rất quen thuộc, cho nên nhất thời cậu cũng không dám xác định.
Đây rốt cuộc là nơi nào? Nếu như trò chơi này là một chương trình, vậy nơi này chẳng lẽ là thùng rác? Vậy nói trò chơi này là một cái máy tính thì sẽ dễ lý giải hơn, có thể đoán ra một vài thứ, còn nếu không phải thì cậu hoàn toàn không có manh mối nào cả.
Bối cảnh này chỉ sợ là không thể thu vào kho của mình, mà có thu nó vào đi cũng vô dụng, cậu đang nghĩ có nên đi đến những nơi khác xem tiếp hay không, thì đã cảm nhận được ánh sáng triệu hồi, về lại trong game.
Ở trong game có nửa giờ, thì bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ lại như cả ngày, tinh thần của cậu cũng được khôi phục một ít, thế nhưng thân thể của cậu vẫn rất đau nhức, cậu dứt khoát dùng một quyển trục chữa trị, tiêu trừ hết toàn bộ mệt mỏi cho thân thể.
Sau đó cậu mở hệ thống giao dịch ra, lôi cái nỏ chữ thập từ trong kho ra đặt nó vào ô giao dịch. Chức năng giao dịch là để cho giữa người chơi giao dịch vật phẩm với nhau, ngoại trừ điểm tích lũy, thì người chơi cũng có thể bán vật phẩm cho hệ thống.
Cái nỏ chữ thập này có giá gốc là 160 điểm tích lũy, hệ thống tự động đo lường khấu hao độ mài mòn, rồi sẽ phán định chất lượng, trừ đi 4 phần phí tổn, ngay lập tức cậu kiếm được 96 điểm tích lũy.
Thu hoạch ngoài ý muốn này làm cho lòng người khá phấn chấn. Hơn nữa, sau khi cường hóa cậu rất nóng lòng muốn thử, vì vậy nhấc trường đao lên, đi đến chỗ Cá sấu nước cạn.
Quái vật bị giết chết, sau mười phút thi thể sẽ tự động biến mất, cho nên một hồi đánh nhau kịch liệt đêm qua kia, dường như cũng theo màn đêm mà bị xóa sạch hết không còn tung tích. Nhưng trong đầu Kiều Kinh Đình, đã phác họa ra vô số hình ảnh cậu thoải mái chém giết cá sấu, và những động tác đó đã in đậm vào tận nơi sâu xa nhất trong đầu cậu, tất cả những động tác tấn công của cá sấu cậu đều nhớ rõ.
Cậu nhấc theo trường đao nện bước đi về phía con cá sấu, cậu đã từ một người bị săn đuổi cẩn thận từng li từng tí, biến thành một tên đồ tể có dự tính trước.
Một con Cá sấu nước cạn đã phát động công kích, đang bò đến từ phía xa.
Khóe miệng Kiều Kinh Đình khẽ nhếch nở nụ cười nhạt, trong mắt cậu tràn ngập sát ý...
Cậu dùng thời gian hơn nửa ngày để tiến hành giết, giết và giết chết cá sấu nước cạn.
Ưu thế của việc cường hóa thể năng đã bộc lộ hoàn toàn, tinh lực của cậu càng thêm dồi dào, tốc độ càng nhanh, khí lực lại càng to lớn hơn, thậm chí một ngày một đêm không ăn không ngủ, cũng không có cảm thấy mệt mỏi gì, tốc độ cậu chém giết Cá sấu nước cạn đã tăng lên đến ba, bốn phần mười!
Cậu vừa giết, vừa tích góp điểm tích lũy rồi đi cường hóa, rồi lại giết tiếp, kiếm điểm tích lũy để cường hóa cả về tốc độ. Đến thời điểm cuối cùng tổng kết lại, cậu vậy mà kiếm được hơn 1100 điểm tích lũy!
Điểm tích lũy kiếm được sau này cậu cũng không dùng để cường hóa nữa, mà cậu cũng không có đồ vật gì thiếu cần phải mua.
——
Nửa đêm, thời gian này bình thường cậu và Thư Ngải sẽ xuất phát đi đánh chuột.
Cậu đến tân thủ thôn bất quá chỉ mới có 6 ngày ngắn ngủi, thế nhưng mỗi một ngày đều dài dằng dặc đến đáng sợ, bởi vì mỗi phút mỗi giây, cậu đều cố gắng chạy đua với sống chết, không được phép dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ  trong chốc lát.
Kiều Kinh Đình mở hàng ma bảng ra, nhìn thấy tên của Thư Ngải vẫn còn ở trên đó, cậu biết là mình cần phải xuất phát.
Chỗ ở của cá sấu nước cạn cách tân thủ thôn không tới 5 km, cậu vừa chạy chầm chậm, vừa xem lướt qua vũ khí của mình.
Trường đao bằng thép tinh luyện này của cậu, không cần nhờ đến giám định của hệ thống, chỉ cần dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy được vết nứt, cũng sắp hư rồi.
Cuối cùng, cậu chọn một cái trường đao có hình dáng cơ bản nhất bằng crôm, thép crôm là vật liệu dùng trong quân dụng, chịu đựng được mài mòn, chịu đựng được độ ăn mòn và chịu đựng được nhiệt độ cao, độ cứng cũng cực kỳ tốt, trọng lượng còn tương đối nhẹ, giá cả đương nhiên cũng là cao nhất trong tất cả các loại đao thép — 100 điểm tích lũy, trường đao đạt đến độ tinh luyện cao gấp 10 lần so với thép thường.
Cậu thu trường đao bằng thép tinh luyện vào trong kho, quyết định cất giữ cho thật tốt, cây đao này mặc dù ở trong game chỉ là một thứ vũ khí phổ biến và rẻ nhất, nhưng nó là ý chí và niềm tin, là huân chương của cậu. Đêm nay, vô luận là cậu có thể sống sót được hay không, thì ít nhất cậu cũng đã liều cái mạng nhỏ này rồi.
Cậu đi tìm Tiểu Uyên hỏi về lồng phòng hộ của Trịnh Vệ một chút. Quả nhiên, có bán lồng phòng hộ chống đạn, thế nhưng lại quá mắc, cấp bậc thấp nhất cũng phải tới 300 điểm tích lũy một cái.
Số điểm tích lũy còn lại, cậu mua hai quyển trục chữa trị, hai quyển trục lữ hành, quyển trục lữ hành là 40 điểm tích lũy một cái, cậu mua để sẵn sàng cho cậu và Thư Ngải chạy trốn, mua 10 băng đạn. Cuối cùng, còn chừa lại 86 điểm tích lũy để dự phòng.
Mỗi một điểm tích lũy này đều là cậu đổ mồ hôi và máu mới có được, thế nhưng lại xài còn nhanh hơn so với chảy máu và mồ hôi.
Hiện tại, thể năng của cậu là 37, tốc độ là 35, sức khôi phục cũng tăng cường đến 26. Theo cậu biết, thì các chỉ số của Thư Ngải cũng chỉ đến thế là cùng, đám người bàn tử kia còn không bằng cô ấy, ngoại trừ Hàn Bân và Trịnh Vệ, cậu không còn sợ bất luận kẻ nào.
Cậu tăng tốc chạy đi. Đến nửa đêm, cậu đã đã mơ hồ thấy được những ngọn đèn dầu leo loét ở Tâm Nguyệt hồ.

Hết chương 8.
Nỏ chữ thập


Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1 – Chương 8.