Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu Q1 - Chương 16.

Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.


Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
 Edit: Nhà cỏ.
 
Chương 16
Khỉ vàng

"Này, sao cậu lại vào đây?" Trâu Nhất Đao tò mò hỏi Bạch Nhĩ.
Bạch Nhĩ hời hợt đáp: "Nhiệm vụ thất bại."

"Cậu thì sao?" Trâu Nhất Đao hất hất cái cằm về phía Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình quệt quệt mũi, buồn bực nói: "Đánh nhau với người ta, rơi xuống biển." Ngày đó, cậu đến vịnh Tân Hải là muốn tìm người đàn ông kia để hỏi phương thức liên hệ của mẹ cậu, bà ngoại cậu ngày nào cũng nhắc đến con gái, cậu cũng không có biện pháp nào. Kết quả, người đàn ông đó không ở nhà, mà chỉ có một mình Kiều Thụy Đô. Lúc đó cậu vừa mới thi đấu xong, uống thuốc giảm đau rất nhiều, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, mơ mơ hồ hồ đánh nhau, mơ mơ hồ hồ rơi biển. Cậu là người rất ít khi phải hối hận về những việc mình đã làm qua, nhưng tất cả những chuyện ngu ngốc phát sinh vào ngày đó cậu thật sự rất hối hận. Để cho lúc bà cụ cần cậu nhất thì cậu lại bị vây ở trong cái trò chơi quỷ quái này.
Trâu Nhất Đao phì cười một tiếng.
"Còn anh thì sao lại vào đây?"
"Tôi mang lính của tôi đi trợ giúp áp giải một nhóm người buôn bán ma túy ở biên giới, gặp mai phục, xe lật, bị rơi từ trên vách núi cheo leo xuống." Trâu Nhất Đao hít vào một hơi thuốc lá, khói thuốc lượn lờ che đi hai mắt hắn ta, trông có chút mịt mờ, "Ngày đó, mưa rơi vô cùng lớn, ở khoảng cách ba mét không thể nhìn thấy được gì xung quanh..." Hắn ta than nhẹ một tiếng, rồi lại tiếp tục lầm bầm, "Đời này, tôi chưa từng thấy có cơn mưa nào lớn như vậy cả."
Kiều Kinh Đình trầm giọng nói: "Bên trong cái trò chơi này có hơn 2600 người, hơn nữa còn đang có khả năng tăng thêm, lẽ nào không ai biết chúng ta vì sao lại sống ở trong trò chơi à?"
"Đã có rất nhiều suy đoán, thế nhưng trước mắt thì chẳng có người nào có thể chứng thực cả. Chỉ có thể xác định duy nhất một điều, đó chính là: trò chơi này tồn tại để kích phát tiềm năng của con người."
"Là sao?" Bạch Nhĩ hỏi.
"Khi các cậu tiến hành tẩy tủy thần thì có thể cảm giác được, thân thể của các cậu không giống như trước kia. Mặc dù cậu vẫn là cậu, nhưng đã thoát thai hoán cốt rồi, rất khó để hình dung, sau khi tẩy tủy thần, tất cả nhũng tố chất có trong thân thể cậu đều sẽ tăng vọt lên về mặt chất lượng."
"Lỡ như tất cả đều là ảo giác thì sao? Tôi cảm thấy ở trong trò chơi tất cả mọi thứ đều là giả tạo, đều là chương trình, rất có thể chúng ta cũng chỉ là một đoạn mã hóa, chỉ có ý thức là đang hoạt động, thân thể thì căn bản không ở nơi này." Kiều Kinh Đình nói.
"Tại sao cậu lại có kiểu suy nghĩ này, là bị ‘The Matrix’ ảnh hưởng rồi đoán mò, hay là cậu có chứng cớ gì?"
"Có." Kiều Kinh Đình nhíu nhíu mày, "Bất quá, tôi cũng chỉ có thể xác định mọi cảnh vật, vũ khí, và quái vật là ảo, còn con người thì tôi không có cách nào xác định được."
Trâu Nhất Đao rất hứng thú, nói: "Chứng cớ gì? Nói nghe thử xem."
Kiều Kinh Đình nói cho Trâu Nhất Đao biết chi tiết về cái BUG của hệ thống mà cậu đã phát hiện ra, Trâu Nhất Đao nghe xong hai mắt cũng  tỏa sáng. Kiều Kinh Đình cảm thấy đây mới thực sự là phản ứng tự nhiên, lúc đó Bạch Nhĩ mới vừa vào trò chơi, không biết tầm quan trọng của điểm tích lũy, cho nên đương nhiên cũng không ý thức được cái BUG này quý giá đến cỡ nào.
"Thật sự có BUG như vậy hả?" Trâu Nhất Đao kinh ngạc đến mức ngay cả thuốc lá đang cháy cũng quên gảy đi, khiến cho tay bị đốt nóng một chút.
Kiều Kinh Đình gật gật đầu: "Nhưng mà Thư Ngải và Bạch Nhĩ cũng không vào được, nếu không anh đến thử xem?"
"Được, để tôi tìm cơ hội thử xem." Trâu Nhất Đao cũng giống như Thư Ngải, không hoàn toàn tin tưởng người khác, cho nên dĩ nhiên là không thể để cho mình rơi vào trạng thái không thể phản kháng rồi. Hắn ta liếm liếm môi, "Nhóc con, chuyện này cậu đừng có đi nói với người khác nữa, không đơn giản như cậu nghĩ vậy đâu."
"Biết mà."
Trâu Nhất Đao suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảnh tượng trong trò chơi, đồ dùng và quái đều là chương trình, về điểm này thì đã có rất nhiều người đoán được, chỉ là không có chứng cứ thiết thực thôi, thế nhưng cũng không phải chỉ có ý thức của chúng ta ở trong trò chơi, mà là cả người chúng ta đều ở trong trò chơi, về điều này thì đã có người chứng thực."
"Làm cách nào để chứng thực ?"
"Có người giải phẩu mấy người chơi còn đang sống, thông qua kiểm tra vỏ đại não và các dây thần kinh của bọn họ, đã chứng minh được đại não của chúng ta vẫn luôn ở trạng thái hoạt động. Ngoài ra còn có một loạt các thí nghiệm khác nữa, như quan sát phản ứng của hệ thần kinh đối với các kiểu kích thích, so sánh sự khác nhau giữa kích thích giả thuyết và kích thích thật. Cuối cùng đưa ra kết luận, điều chúng ta trải qua không phải như trong ‘The Matrix’, mà là đại não và thân thể của chúng ta là đang ở cùng một chỗ." Trâu Nhất Đao vừa nói vừa nắm tóc, "Tôi đã xem qua báo cáo nghiên cứu của hắn ta, thế nhưng về cơ bản thì không thể nào hiểu hết, về đại khái thì chính là như vậy đó."
Bạch Nhĩ nhíu mày: "Giải phẫu người sống?"
"Ừ, là cái tên dự thính giả đó, hắn ta là một kẻ điên." Khi Trâu Nhất Đao nhắc tới người này, dường như có hơi kiêng kỵ, "Là thủ lĩnh của một công hội lớn trong trò chơi Vực sâu này."
"Công hội?" Kiều Kinh Đình nhớ ra trong trò chơi có giải thích về công hội, "Dấu hiệu của bọn họ ở mỗi tòa thành là cây sinh mệnh hả ?"
"Thực tế thì không chỉ có một thôi đâu." Trâu Nhất Đao chậm rãi nói, "Trong trò chơi này có rất nhiều công hội, Bình thường thì các công hội lớn sẽ chiếm lĩnh một vài tòa thành. Trong trò chơi này có 3 công hội có đội quân hùng mạnh nhất, Tiên Phong (Sharps), Mặt nạ (Mask) và Thiện giả chi tâm (Zen Mind), cái người mà tôi mới vừa nói kia, chính là thủ lĩnh của Mặt nạ."
Kiều Kinh Đình cười trào phúng: "Con người, bất luận là đến nơi nào cũng đều thích kéo bè kéo cánh." Không biết mấy cái công hội lớn đó có phải cũng thống trị đầy bạo lực và chèn ép giống như Hàn Bân đã làm với tân thủ thôn hay không.
"Trong trò chơi này, nếu cậu không kéo bè kéo cánh thì sẽ rất khó sống tiếp." Trâu Nhất Đao nheo mắt lại, "Đơn cử một ví dụ rất đơn giản này đi, ở đây có một loại quái, gọi là khỉ vàng (khỉ Macaque), 150 điểm tích lũy một con, giết không khó lắm, trên người nó sẽ rơi ra một loại phù thạch rất hấp dẫn, và tỷ lệ rơi xuống là 1/1000. Loại phù thạch đó có thể giúp cho sức khôi phục của cậu tăng 15% sau khi bị thương. Nếu như mua của hệ thống thì phải mất đến 6000 điểm tích lũy một cái, rất nhiều người mua không nổi, cho nên mới đi giết quái. Thế nhưng điểm đánh quái này lại nằm trong địa bàn Dực hỏa xà, trước tiên cậu phải đi đến địa bàn của Dực hỏa xà, lúc đó mới có thể dùng quyển trục lữ hành để đến nơi có Khỉ vàng. Mà cây sinh mệnh ở Dực hỏa xà đã bị Thiện giả chi tâm đánh dấu, tất cả mọi người phải có được sự đồng ý của Thiện giả chi tâm mới có thể vào. Nhưng điểm đánh quái khỉ vàng thì chỉ có một, tất cả mọi người không thể chạy đi giết chúng như ong vỡ tổ được, cho nên Thiện giả chi tâm đã an bài lịch trình, bọn họ lấy lịch trình đó để trao đổi thời gian đánh quái ở các điểm đánh quái lớn của các công hội khác, nếu như cậu là người tự do không gia nhập bất kỳ công hội nào, sẽ rất khó chen vào được. Trong trò chơi này, việc trao đổi tài nguyên diễn ra ở khắp mọi nơi."
Kiều Kinh Đình nghe xong có hơi sửng sốt, vậy mà cái trò chơi này đã nghiễm nhiên dựa theo quy tắc của nó để tạo nên hình thức xã hội như lúc ban đầu.
Bạch Nhĩ nở nụ cười: "Thật thú vị, vậy anh gia nhập công hội nào?"
"Một công hội nhỏ." Trâu Nhất Đao dụi tắt điếu thuốc trong tay, trong mắt chợt lóe lên một tia âm u lạnh lẽo, "Đã không còn tồn tại nữa."
Trâu Nhất Đao bị xử phạt phải quay về tân thủ thôn, là do giết người chơi có cấp bậc thấp hơn mình, mà trong trò chơi này hắn ta lại là một tay già đời, cho nên tỷ lệ ngộ sát là rất thấp, vậy nên trong chuyện này nhất định là có ẩn tình.
"Nói chung, ra khỏi tân thủ thôn rồi, thì chính là một thế giới khác, tàn khốc hơn nơi này gấp trăm ngàn lần." Trâu Nhất Đao cười nhạt, ý vị thâm trường mà nhìn Kiều Kinh Đình, "Đừng tưởng rằng đánh bại được mấy tên cường hào ác bá ở tân thủ thôn, trong một đêm thăng lên tới cấp 6, thì có gì đặc biệt hơn người, khi ra khỏi tân thủ thôn rồi thì khả năng sống sót của cậu chỉ ở cấp bậc thấp nhất trong trò chơi thôi."
"Hàn Bân không phải là do tôi đánh bại, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là chúng ta cùng nhau hợp tác đánh bại hắn ta, cho nên bây giờ tôi quả thực không có gì là không thể hết." Kiều Kinh Đình nhếch miệng, cười ngạo nghễ, "Thế nhưng, tôi sẽ tiếp tục đánh về phía trước, bất kể là dự thính giả, hay là các công hội lớn, tất cả đều không thể ngăn được tôi, tôi nhất định sẽ trở thành 'Tôn'."
Trâu Nhất Đao giật mình, sau đó lập tức cười ha ha: "Nhóc con, cậu rất kiên cường, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, bất quá, mạnh miệng thì ai cũng có thể nói được, còn phải xem xem cậu có bản lãnh thật sự hay không."
Kiều Kinh Đình nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt cậu kiên nghị, cảm thấy không hẳn là vô duyên vô cớ mà cậu phát hiện được cái BUG kia, có nó trợ lực, cộng thêm lòng can đảm của cậu, thực lực của cậu, niềm tin của cậu, tất cả mọi thứ cậu không hề kém hơn so với bất cứ người nào, nếu nhất định phải có người đứng lên đỉnh của trò chơi này, vậy tại sao người đó không thể là cậu chứ.
——
Nói chuyện một lúc, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nên trở về phòng mình để nghỉ ngơi.
Mặc dù Kiều Kinh Đình rất mệt, nhưng cậu lại không nỡ đi ngủ, cậu mở Hàng ma bảng ra, kiểm tra cấp bậc của Kiều Thụy Đô một chút, phát hiện hắn ta vẫn là cấp 6, trong lòng cậu có chút vui vẻ, ít nhất hiện tại bọn họ đã ngang hàng.
Nếu đã đạt đến cấp 6 rồi, thì kế tiếp sẽ phải cân nhắc đến việc tiến hành tẩy tủy thần và rời khỏi tân thủ thôn. Trâu Nhất Đao đã đề nghị bọn họ trước khi tiến hành tẩy tủy thần không nên ra khỏi tân thủ thôn, bởi vì bọn họ quá yếu, vừa ra ngoài sẽ lập tức trở thành con mồi bị người ta săn bắn.
Thế nhưng Kiều Kinh Đình lại có chút sốt ruột, cậu cần phải đi tìm Kiều Thụy Đô. Mặc kệ là cậu chán ghét cái tên "Em trai" kia bao nhiêu đi nữa, thì việc Kiều Thụy Đô tiến vào thế giới này là trách nhiệm của cậu, nếu như nhóc con kia thành thật một chút, không mạo phạm đến cậu, cậu sẽ cố gắng mang theo Kiều Thụy Đô cùng quay về thế giới hiện thực.
Cậu đăng nhập vào giao diện, kiểm tra chiến tích của mình sau một đêm hỗn chiến, bây giờ cậu có 3136 điểm tích lũy.
Trước khi khai chiến, cậu còn lại 126 điểm tích lũy, thăng lên liên tiếp 4 cấp, kiếm được 4000 điểm tích lũy, lần đầu thăng cấp còn được thưởng 200 điểm tích lũy, sau này mua một lồng phòng hộ 300 điểm, 10 quyển trục chữa trị 800 điểm, và 6 viên đạn pháo ống phóng rốc-két hết 90 điểm, cho nên còn lại 3136 điểm.
Số điểm tích lũy này cũng không ít, thế nhưng cậu lại không dám tiêu lung tung. Hiện tại, vô luận là cậu hay là Bạch Nhĩ, hoặc Thư Ngải, cũng đều tới giai đoạn cần phải tiêu hao một lượng lớn điểm tích lũy để tiến hành tẩy tủy thần.
Vốn dĩ tẩy tủy thần không phải tốn điểm tích lũy, thế nhưng muốn tẩy tủy thần thì phải đi đôi với lựa chọn chức nghiệp, điều kiện để chức nghiệp thấp nhất như ‘‘Thân thể siêu việt’’ mở ra, cũng phải cần đến 3000 điểm tích lũy.
Trâu Nhất Đao nói ‘‘Thân thể siêu việt’’ và ‘‘Dị chủng’’ là nhiều nhất, vì yêu cầu điểm tích lũy mở ra thấp, mặc dù yêu cầu điểm tích lũy của ‘Cổ sư’cũng không cao, thế nhưng mua và nuôi nấng sâu độc lại cần một lượng lớn điểm tích lũy, đương nhiên, ‘Quốc sĩ’ và ‘‘Thần chấp’’ là ít nhất. Thoáng cái Hàn Bân đã mở ra chức nghiệp lợi hại nhất, có thể thấy được hắn ta đã bóc lột biết bao nhiêu điểm tích lũy của người chơi.
Kiều Kinh Đình cẩn thận đọc giải thích của năm chức nghiệp lớn một lần, trong lòng cậu cảm thấy hứng thú đối với ‘Dị chủng’ và ‘Thần chấp’ nhất. Mặc dù cậu cười nhạo Trâu Nhất Đao là "con rùa", thế nhưng thực lực đó quả thực rất kinh người. Nếu như chọn ‘Dị chủng’, cậu chỉ cần đi giết Cá sấu nước cạn tiếp là có thể tích góp đủ 4000 điểm tích lũy, mà ‘Thần chấp’ lại phải tích góp rất lâu, hơn nữa, lấy 4000 điểm tích lũy thêm kia dùng để cường hóa bản thân, hoặc là mua vũ khí lợi hại, dường như là có lợi hơn so với việc lựa chọn chức nghiệp lợi hại.
Trâu Nhất Đao cũng đã nói, kỳ thực giữa các chức nghiệp, không hề phân chia cao thấp, nhìn vào thì ‘Thần chấp’ khá mạnh, nhưng nếu không biết vận dụng thì cũng sẽ phí công; ‘Thân thể siêu việt’ tựa hồ yếu nhất, thế nhưng vương giả duy nhất trong trò chơi này lại chính là một người có chức nghiệp ‘Thân thể siêu viêt’; ‘Dị chủng’ thì nằm ở bậc trung, không trên cũng không dưới, hình như có chút bất tiện, nhưng nếu như một người đúng lúc mang theo gien của hung thú thời viễn cổ, rất có khả năng sẽ biến thành khủng long bạo chúa; ‘Quốc sĩ’ thì có lực công kích không cao, thế nhưng lại phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng trong đoàn đội; Thực lực của ‘Cổ sư’ thì lại hoàn toàn quyết định bởi việc điều khiển sâu độc mạnh hay yếu. Nói chung, Trâu Nhất Đao muốn bọn họ không cần phải sùng bái các chức nghiệp, vì bất luận chức nghiệp nào cũng đều có khả năng trở thành cường giả, và cũng có thể trở thành con mồi.
Kiều Kinh Đình đã đọc đi đọc lại nhiều lần, thế nhưng vẫn chưa đưa ra được quyết định, cuối cùng cậu đành thoát ra khỏi giao diện, cứ đi nghỉ ngơi cho thật tốt đã, mọi chuyện để sau này suy nghĩ sau.
Ngủ một giấc này, Kiều Kinh Đình liền ngủ suốt cả một ngày một đêm.
Đến lúc tỉnh lại, Tâm Nguyệt hồ đã trở lại như lúc ban đầu, trận hỏa hoạn lớn đêm qua, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại, thế nhưng có một số người thì nhất thiết phải biến mất.
Kiều Kinh Đình ngồi ở đầu giường ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi mới cào cào tóc, bước xuống giường, đánh răng rửa mặt, mua một bộ quần áo mới sạch sẽ để thay.
Cậu vừa ra khỏi phòng đã thấy Trâu Nhất Đao và Bạch Nhĩ ngồi ở trước bàn ăn cơm, Thư Ngải thì đưa lưng về phía cậu đang chỉnh lý giá sách.
"Mọi người đều đã dậy rồi à." Kiều Kinh Đình vừa nói vừa ngáp một cái.
Thư Ngải quay người lại.
Kiều Kinh Đình đang ngáp nửa chừng, miệng mở lớn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Đứng ở trước mặt cậu, là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đen như mực và làn da trắng như gốm sứ, cô mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean bó sát người, thân hình cao gầy thon thả. Đôi mắt cô sáng ngời, đuôi mắt nhếch lên, giữa hai hàng lông mày mang theo chút bướng bỉnh, sắc môi màu anh đào khẽ mím, nơi khóe miệng hiện lên ba phần ngượng ngùng bảy phần phong tình, khí chất trong trẻo của cô còn làm tăng thêm mấy phần anh khí, tựa như mẫu bạn gái trong mối tình đầu của rất nhiều đàn ông hay ảo tưởng, quả thực khiến cho người ta kinh diễm. Mà nửa bên mặt có vết bỏng dữ tợn chiếm giữ kia, nay cũng đã không thấy.
"... Thư Ngải?" Kiều Kinh Đình không dám tin mà nhìn cô. Kỳ thực thì trước đây cậu chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua khuôn mặt Thư Ngải, cũng không phải là cậu ghét bỏ, chỉ là không muốn làm cho cô ấy lúng túng mất tự nhiên mà thôi, tướng mạo của cô ấy xinh như thế, chẳng trách phải dùng biện pháp cực đoan như vậy để giấu đi.
Thư Ngải rất hào phóng cười cười: "Không nhận ra hả?"
"Ah, mới đầu thì không nhận ra, cô đã khôi phục lại khuôn mặt rồi, chúc mừng cô."
Thư Ngải theo bản năng mà sờ sờ khuôn mặt của mình: "Hàn Bân chết rồi, giờ tôi cảm thấy mình có thể tự bảo vệ được bản thân." Nói xong còn len lén liếc mắt nhìn trộm Kiều Kinh Đình một cái.
Trâu Nhất Đao ngậm xương gà, tùy tiện nói: "Ừn, nha đầu này lớn lên thật là xinh, nhưng mà ngực có hơi nhỏ chút."
Thư Ngải cũng không giận, mà nhanh nhẹn đáp trả một cách mỉa mai: "Lớn hay nhỏ thì có liên quan quái gì đến anh, anh lại không sờ được."
Trâu Nhất Đao không có hình tượng mà cười ha ha, Kiều Kinh Đình cũng cười theo, bật ngón tay cái lên với Thư Ngải.
Bạch Nhĩ xem như việc không liên quan tới mình nên cứ vùi đầu ăn cơm.
Kiều Kinh Đình ngồi vào bàn, bê cơm lên, ăn như hổ đói. Bạch Nhĩ cơm nước xong rồi bình tĩnh nói: "Tối hôm qua tôi đã tiến hành tẩy tủy thần."
Lời vừa nói ra, cả ba người đều ngừng động tác, chăm chú nhìn cậu ta.
"Cậu, cậu chọn chức nghiệp gì?" Thư Ngải hỏi.
"Thân thể siêu việt." Bạch Nhĩ nói, "Điểm tích lũy của tôi vừa đủ."
Trâu Nhất Đao có hơi bất ngờ, nói: "Cậu không định tích góp điểm điểm tích lũy để mở ra chức nghiệp lợi hại hơn sao?"
"Đêm qua tôi đã xem rất kỹ rồi, rất nhiều thứ chỉ là đồ có hoa không quả." Ánh mắt của Bạch Nhĩ rất bình thản, tất nhiên là đối với lựa chọn của mình không có một chút nghi ngờ gì, cậu ta nói tiếp: "Tôi chỉ cần một thứ, đó chính là tốc độ."
Vẻ mặt Kiều Kinh Đình đầy tán thưởng: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì bản thân cậu đã rất lợi hại rồi, cậu cũng biết mình thích hợp với cái gì nhất."
" Chỉ có tốc độ là không phá vỡ các thế võ trong thiên hạ." Trâu Nhất Đao gật gật đầu, "Có lý, ‘Thân thể siêu việt’rất thích hợp với cậu."
"Tôi định đi khỏi tân thủ thôn." Bạch Nhĩ vừa nói vừa nhìn chằm chằm Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình cười cười: "Vậy hả, đến lúc rồi. Hi vọng có một ngày chúng ta gặp lại sẽ không phải là kẻ địch của nhau."
"Anh đang đuổi tôi đi?" Bạch Nhĩ nheo mắt lại.
Kiều Kinh Đình có chút lơ ngơ: "A? Không phải chính cậu nói phải đi sao."
Trâu Nhất Đao nín cười, lấy đầu ngón tay chỉ chỉ Kiều Kinh Đình: "Nói cậu có đầu mà không có óc cậu còn không chịu thừa nhận."
Kiều Kinh Đình có hơi xấu hổ, cậu ho nhẹ một tiếng: "Bạch Nhĩ, tôi có thể thấy được cậu độc lai độc vãng quen rồi, cậu cũng không cần bất cứ người nào chăm sóc mình, nếu như cậu nguyện ý đi cùng chúng tôi ra khỏi nơi này, tất nhiên là tốt nhất rồi, thế nhưng tôi không cần cậu vì nợ tôi một mạng mà cố cưỡng ép bản thân mình. Chúng ta một ngày làm anh em thì  cũng là anh em, cậu thích làm gì thì cứ làm, tôi không ép buộc."
Trâu Nhất Đao cười cười nhìn Kiều Kinh Đình, trong mắt còn mang theo sự tán thưởng.
Thư Ngải nhìn Bạch Nhĩ, ai đã từng biết thực lực của Bạch Nhĩ, cũng sẽ không muốn để cho một đồng đội lợi hại như thế chạy đi.
Bạch Nhĩ nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Tôi muốn đi cướp một tòa thành làm căn cứ, các anh đến hỗ trợ."
Kiều Kinh Đình vỗ tay một cái, lộ ra nụ cười bất kham: "Vừa hay, tôi cũng nghĩ như vậy."

Hết chương 16.

Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu - Q1-Chương 16.