Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà Cỏ.
Chương 18.
Thư Ngải triệu tập hơn một trăm người để cho Trâu Nhất Đao sai phái, Trâu Nhất Đao chia bọn họ ra thành bảy, tám nhóm nhỏ, để cho từng nhóm người đi giúp hắn ta làm nhiệm vụ.
Kiều Kinh Đình thì lại mang theo Thư Ngải đi giết Bò đấu, chia quân ra hai đường để làm công tác chuẩn bị cho hành trình rời khỏi Tâm Nguyệt hồ.
Bò đấu là loại hình quái bị động công kích theo bầy, một con được 21 điểm tích lũy, hai người phải tích góp đủ điểm tích lũy trong thời gian ngắn nhất để tiến hành tẩy tủy thần. Lúc mới đầu cả hai người đều không ngủ không nghỉ mà giết, đến khi mệt thì dùng một quyển trục chữa trị để khôi phục. Thực lực của bọn họ đã tăng lên về mọi mặt, cộng thêm việc Kiều Kinh Đình đã thăm dò được hình thức công kích của Bò đấu thông qua BUG, cho nên hiệu suất không tầm thường chút nào, nhưng dù sao thì Bò đấu cũng là loại hình quái quần công, bình thường bọn họ phải đối phó một lúc từ 7 đến 8 con, tỷ lệ bị thương cũng rất cao, cho nên tốc độ kém xa cá sấu nước cạn.
Giết một mạch 14 giờ liên tiếp, mỗi người bọn họ kiếm được hơn 900 điểm tích lũy. Kiều Kinh Đình tính toán, so với lúc trước cậu giết Cá sấu nước cạn thì ít hơn nhiều, thế nhưng bây giờ mà cậu đi giết Cá sấu nước cạn, thì đã không thể kiếm được 12 điểm tích lũy như lúc trước, mà chỉ có 3 điểm thôi. Cân nhắc cả hai, cũng không có lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn nào.
Hai người giết mệt rồi thì dựa vào trên cây nghỉ ngơi, máy móc gặm bánh bao thịt.
Thư Ngải thở dài: "Vẫn chưa đủ."
"Hả? Cái gì chưa đủ?"
"Tôi muốn chọn chức nghiệp, nhưng điểm tích lũy vẫn còn chưa tích góp đủ."
"Cô muốn chọn chức nghiệp nào?"
"Quốc sĩ." Thư Ngải nói không chút do dự, "Tôi thích hợp làm người phụ trợ cho các anh hơn."
Kiều Kinh Đình vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, Đao ca nói quốc sĩ cực kỳ ít, bởi vì giai đoạn đầu cần một lượng lớn điểm tích lũy để bồi dưỡng, nhưng nếu có quốc sĩ phụ trợ thì sức chiến đấu sẽ được nâng cao về mọi mặt, tỉ lệ tử vong sẽ giảm xuống." Trong lòng cậu vẫn luôn hi vọng Thư Ngải có thể chọn ‘Quốc sĩ’, nhưng vì cậu không muốn làm trái ý của cô, cho nên vẫn không nói. Theo bản năng, Thư Ngải có vẻ bài xích với giết chóc, cho nên cô chọn loại hình chức nghiệp phụ trợ là thích hợp nhất.
Thư Ngải dùng sức gật đầu: "Chúng ta cùng nhau hợp tác mới có thể sống sót và đi ra ngoài."
"Bây giờ cô có bao nhiêu điểm tích lũy?"
"hơn 4000."
"Quốc sĩ cần 6000, vậy cũng không còn thiếu nhiều nữa."
"Nhưng các kỹ năng của ‘Quốc sĩ’ cũng cần phải tốn rất nhiều điểm tích lũy." Giọng điệu của Thư Ngải có hơi lo lắng, "Đao ca nói, tốn nhiều điểm tích lũy nhất chính là hai chức nghiệp ‘Cổ sư’ và ‘Quốc sĩ’, người trước thì cần phải nuôi sâu độc, người sau thì cần phải bồi dưỡng các kỹ năng."
"Không sao, chúng tôi sẽ luôn mang theo cô đi đánh quái." Kiều Kinh Đình cắn mấy miếng rồi nhét bánh bao vào trong miệng, sau đó cầm thêm một cái khác ăn như hổ đói.
"Anh thì sao, đã suy nghĩ kỹ mình muốn chọn cái nào chưa?"
Kiều Kinh Đình cười hì hì: "Muốn chọn thì phải chọn cái tốt nhất." Ngày đó nhìn Hàn Bân thể hiện năng lực của mình, cậu cảm thấy rất thích.
Thư Ngải mỉm cười nói: "Quả nhiên là tính cách của anh."
Hai người ăn no, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục giết quái, Kiều Kinh Đình quyết định giúp Thư Ngải tích góp đủ 6000 điểm tích lũy trước, cho nên vẫn luôn để cho Thư Ngải chém một đao cuối cùng.
Liên tiếp ba ngày, gần như bọn họ không hề nghỉ ngơi. Rốt cục, Trâu Nhất Đao cũng đã tích góp được 100 điểm tích lũy để mở ra bản đồ Tinh Nhật Mã, mà Thư Ngải cũng tích góp đủ 6000 điểm tích lũy để mở ra chức nghiệp ‘Quốc sĩ’.
Lúc Thư Ngải tiến hành tẩy tủy thần, Kiều Kinh Đình đi vào bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ để luyện giản, cậu ở bên trong một canh giờ, có thể bằng mấy ngày so với ở bên ngoài, cho nên công lực mỗi ngày đều có tiến bộ, lực khống chế đối với giản cũng ngày càng thuần thục. Đương nhiên, bởi vì ở trong ‘Không Gian Hư Vô’ không cảm giác được trọng lượng, cho nên việc luyện tập phát lực vẫn phải tiến hành ở bên ngoài, kết hợp giữa hai bên, cậu có nhiều thời gian hơn để nâng cao thực lực của mình.
Luyện đến phát chán, cậu lại chạy đi giết Bò đấu. Trải qua mấy ngày, điểm tích lũy của cậu đã tăng cao lên tới 5322.
-----
Qua hơn nửa ngày, Thư Ngải mới hoàn tất thành công quá trình tẩy tủy thần.
Hai người đều mở to mắt trông mong nhìn cô, chờ cô chia sẻ.
Sắc mặt Thư Ngải có hơi nhợt nhạt, cả người cô giống như lúc nào cũng có thể bị ngất đi.
Kiều Kinh Đình lo lắng hỏi: "Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ là thất bại rồi?"
Thư Ngải lắc lắc đầu: "Không phải, thành công..."
Trâu Nhất Đao nói, "Nửa giai đoạn đầu khi tiến hành tẩy tủy thần thì vô cùng thoải mái, thế nhưng nửa phần sau thì lại đau muốn chết." Hắn ta vỗ vỗ vai Thư Ngải, "Đều đã qua rồi, chúc mừng."
Thư Ngải cười khổ, nói: "Tôi nghe người ta nói là sẽ đau, nhưng tôi thấy Bạch Nhĩ không có phản ứng gì, không nghĩ tới sẽ bị đau như vậy..."
"Cái đau của tẩy tủy thần mà đi so sánh với những gì cậu ấy đã phải chịu tội từ nhỏ đến lớn thì căn bản không đáng để nói tới." Trâu Nhất Đao cười cười, "Muốn trở thành 'Bạch U Minh', thì từ nhỏ phải trải qua những huấn luyện không phải dành cho người."
Kiều Kinh Đình nhớ tới bóng lưng của Bạch Nhĩ khi che dù đen một mình rời đi, tuổi còn nhỏ như thế, nhưng trên vai, trên lưng lại mang theo một quá khứ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Thư Ngải ngồi ở trên ghế sôpha, thở hỗn hễn: "Ngày hôm nay chúng ta đi tìm cậu ấy hả?"
"Cũng đã đến lúc rồi, các cậu nhanh chóng đi tích góp điểm tích lũy đi, ra khỏi tân thủ thôn rồi thì quái có điểm tích lũy càng ngày càng cao, thế nhưng cũng càng ngày càng khó giết, cho nên bây giờ là thời điểm tốt nhất để các cậu kiếm điểm tích lũy đó."
"Được, tôi cũng đang muốn xem thử kỹ năng của mình như thế nào." Cuối cùng, trên mặt Thư Ngải cũng có vẻ tươi cười rồi, "Mới đầu thì chỉ có hai kỹ năng chữa trị và chúc phúc thôi."
Kiều Kinh Đình cũng rất mong đợi: "Đi, chúng ta đi xem thử, Đao ca, anh có đi xem không?"
Trâu Nhất Đao vẫy vẫy tay, khép hờ mắt, lười nhác mà ngồi phịch lên ghế sofa: "Để cho tôi hưởng thụ thời gian tốt đẹp lần cuối đi."
Trâu Nhất Đao giết quái ở tân thủ thôn đều không được điểm tích lũy, cho nên đương nhiên là không muốn nhúc nhích rồi, còn hai người thì hào hứng dâng cao, dùng quyển trục lữ hành để truyền tống đến nơi có Bò đấu.
Thư Ngải có hơi khẩn trương hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay của cô tỏa ra một chút ánh sáng màu đỏ yếu ớt, sau đó có hai chùm sáng khác nhau bay lên, chui vào bên trong cơ thể cậu.
Kiều Kinh Đình nhìn dữ liệu sáu hạng mục cường hóa của mình, tất cả đều được nâng cao tạm thời từ 3-7 điểm không đồng đều! Cậu còn "nhìn thấy" một cái đồng hồ báo thức nhỏ đang đếm ngược 15 phút, đương nhiên là loại BUFF chúc phúc này chỉ có thể kéo dài 15 phút.
Cả hai người đều mừng rỡ, khuôn mặt Thư Ngải cũng ửng đỏ: "Đây là cấp bậc thấp nhất đó, sau này năng lực chúc phúc của tôi cũng sẽ được kéo dài hơn, năng lực chữa trị cũng thế, còn có rất nhiều kỹ năng mới nữa, ví dụ như lữ hành nè, câu thông nè, và cả triệu hoán nữa."
Tất nhiên là Kiều Kinh Đình cũng rất hài lòng, mang Thư Ngải theo, tranh thủ từng giây từng phút để giết quái. Bây giờ cậu không thể chờ đợi được mà muốn thiến hành tẩy tủy thần thật nhanh.
Phải giết thật nhanh trong vòng một ngày, bởi vì Thư Ngải bắt buộc phải rời khỏi tân thủ thôn.
Lúc hai người trở lại Tâm Nguyệt hồ, lại phát hiện Trâu Nhất Đao uống đến say mèm, Kiều Kinh Đình bước đến đạp cho hắn ta tỉnh táo: "Đao ca, đi."
Trâu Nhất Đao mơ mơ màng màng bò dậy, lười biếng nở nụ cười: "Đi chơi về rồi hả?"
"Chơi cái rắm, mệt chết đi được." Kiều Kinh Đình mệt đến mức cả mắt cũng sắp không mở ra được, thế nhưng cậu chỉ còn thiếu 1000 điểm tích lũy để tiến hành tẩy tủy thần và lựa chọn chức nghiệp, có mệt nữa cũng đáng.
"Chúng ta cần phải đi." Thư Ngải nhìn xung quanh căn nhà cô ở hơn một năm, trong mắt đều toát ra rất nhiều điều không nỡ.
Chuyến đi này, nếu như không có gì bất ngờ gì xảy ra, thì bọn họ sẽ không quay trở lại đây nữa.
Trong lúc nhất thời Kiều Kinh Đình cũng có chút xúc động, thế nhưng trong lòng cậu càng muốn bước ra khỏi cái chốn lao tù này hơn, không thể chờ đợi được nữa.
"Đi thôi." Trâu Nhất Đao không có chút lưu luyến nào mà rời khỏi căn nhà.
Thư Ngải là người cuối cùng bước ra khỏi cửa, cô yên lặng đóng cửa lại, nắm chốt cửa đứng trong chốc lát, rồi mới xoay người, ánh mắt cô dần trở nên kiên định: "Đi thôi."
Ba người đi đến dưới tàng cây sinh mệnh.
Kiều Kinh Đình mở hàng ma bảng ra, liếc mắt nhìn cái tên Kiều Thụy Đô, Kiều Thụy Đô vẫn còn ở một cái tân thủ thôn khác Tất nguyệt ô, tiến vào trò chơi lâu như vậy, rốt cục cậu cũng phải đi trước một bước.
Rất nhiều người ở tân thủ thôn biết bọn họ phải đi, đều đang đứng ở xa mà nhìn. Có một số người trong mắt chứa đầy cảm kích, nhưng lại không dám tiến lên.
Kiều Kinh Đình nâng tay lên, mới vừa định đặt lên cây, suy nghĩ một chút, rồi quay đầu lại, chậm rãi nói với những người chơi đang ngước nhìn bọn họ: "Một tên Hàn Bân Chết rồi, có lẽ sẽ lại xuất hiện thêm một tên Hàn Bân khác nữa, tôi hi vọng mọi người hãy nhớ kỹ, bất kể là dưới cảnh ngộ gì cũng đừng từ bỏ đấu tranh. "
Bắt đầu từ cái ngày cậu tiến vào tân thủ thôn kia, ngay cả một giây một phút cậu cũng chưa từng ngừng nghỉ đấu tranh, đấu tranh với người ác, đấu tranh với cường quyền, đấu tranh để phá nát cái trò chơi này. Đời này của cậu, cậu muốn sống thật vui vẻ, nhưng nếu phải chết cũng phải chết một cách sảng khoái, bất luận là ai cũng đừng nghĩ có thể khiến cho cậu khuất phục!
Tay cậu chạm vào cây sinh mệnh, tất cả những việc bắt đầu từ ngày cậu trọng sinh vào trò chơi cho tới hôm nay, giống như một bức tranh thật dài được cuộn tròn lại, giờ đang trải ra trước mắt cậu. Cậu nhắm hai mắt lại, trong lòng thì thầm: Mở bản đồ ra — Tinh Nhật Mã.
Không gian xung quanh trong nháy mắt vặn vẹo.
——
Kiều Kinh Đình mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở một cái chợ vô cùng náo nhiệt. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cây đại thụ cao chọc trời, che hết ánh sáng xung quanh, trời trong mây trắng, lấy cây đại thụ làm trung tâm, phóng tầm mắt ra xa, cậu thấy một trấn nhỏ nằm bên bờ biển xanh biết. Bên trong thành trấn, khắp nơi đều có các cửa hàng to to nhỏ nhỏ, hàng hóa được bày bán la liệt, người chơi rộn ràng qua lại, mà NPC cũng không ít.
Đột nhiên, một cái tay vỗ mạnh vào trên bả vai cậu, cậu vừa quay đầu lại đã thấy Trâu Nhất Đao đứng đối diện cậu cười, Thư Ngải cũng đang ở một bên.
"Đây chính là Tinh Nhật Mã?" Kiều Kinh Đình có loại cảm giác mình như người nhà quê ra thành phố, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ. Tâm Nguyệt hồ là nông thôn theo kiểu xóm nhỏ, xinh đẹp và tao nhã, nhiệt độ vừa phải, Tinh Nhật Mã thì lại nóng hơn rất nhiều, những cơn gió nhẹ thổi qua còn mang theo chút tanh mặn, khiến cho người ta sảng khoái vui vẻ, bất quá nơi này thực sự có hơi nóng, mới đứng một xíu đã chảy đầy mồ hôi.
"Ừm, đúng vậy, là một trong bốn chợ tự do, tôi thích nhất là nơi này." Trâu Nhất Đao cười hì hì, "Biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì ở bờ biển có mấy cô em rất xinh, ha ha ha ha ha." Trâu Nhất Đao tự nhiên cười không ngừng.
Kiều Kinh Đình đẩy đẩy hắn ta: "Cảnh sắc ở đây sao lại kém xa Tâm Nguyệt hồ như vậy, những nơi khác trên bản đồ cũng có chênh lệch lớn như vậy hả?"
"Đương nhiên, trong trò chơi này có bốn đại lục, đại lục Thanh Long ở phía đông là nông thôn rừng núi, đại lục Bạch hổ ở phía tây là cao nguyên sa mạc, đại lục Chu tước ở phía nam là rặng san hô và đá ngầm ven biển, đại lục huyền vũ ở phía bắc là vùng đất lạnh và các núi tuyết." Trâu Nhất Đao chỉ chỉ bốn phía, "Trong bốn cái chợ tự do thì Tinh Nhật Mã và Phòng Nhật Thố là đông người nhất, hai cái còn lại đều không thoải mái."
"Ha… nơi này cũng không tồi." Kiều Kinh Đình nghĩ đến tên ‘cháu trai’ Kiều Thụy Đô kia phải ở trong sa mạc nhẫn nhịn lâu như vậy, trong lòng cậu thoải mái không ít.
"Chúng ta đi tìm Bạch Nhĩ đi."
"Trước tiên tìm một nơi để đặt chân đã." Trâu Nhất Đao nói, "Tìm một cái nhà trọ."
"Ở đây không thể thuê một ngôi nhà à?"
"Có thể, nhưng rất mắc." Trâu Nhất Đao nói đơn giản gọn gàng một chút, "Nhà ở chợ tự do có hạn, tấc đất tấc vàng, phần lớn đều bị mấy cái công hội lớn nhỏ chiếm cứ hết."
Thư Ngải dở khóc dở cười: "Thật không ngờ, ngay cả một căn nhà ở trong trò chơi tôi cũng mua không nổi."
"Nhà trọ cũng rất tốt, bình thường thì 10 điểm tích lũy một tối, ở không nổi thì cũng có thể mua một cái túi ngủ, tùy tiện ngủ ở đâu đó cũng được." Trâu Nhất Đao chỉ chỉ vào mấy cái sạp bày bán rải rác bên đường, "Cậu xem, không mướn nổi cửa hàng, thì ở trên đường dựng một cái sạp cũng có thể bán được đồ, giống nhau hết."
Kiều Kinh Đình tò mò đi đến trước một sạp hàng, trên sạp bày rất ít, chỉ có ba, năm món đồ khác nhau, cậu thuận tay cầm lên một đôi ủng cổ ngắn.
Người bày sạp biếng nhác liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình, nói: "Có thể tăng thêm 5 điểm tốc độ, có mua không?"
Kiều Kinh Đình cũng nhìn người kia một cái, cấp 7, cậu hỏi: "Bao nhiêu điểm?"
" Bên trong hệ thống có giá là 220, nhưng ở đây chỉ có 180."
Trâu Nhất Đao vội kéo cậu đi: "Mua vớ vẫn cái gì."
——
Ba người đi tìm nhà trọ để đặt chân.
Trâu Nhất Đao dạy dỗ Kiều Kinh Đình: "Loại người sẽ vì mấy chục điểm tích lũy chênh lệch mà đi bày sạp kia, hơn phân nửa là mua không được vật gì tốt, xem cũng không cần phải xem. Cậu thật sự muốn mua đồ, có thể đi thăm dò hệ thống giao dịch trong thành, đăng ký hồ sơ thì mất phí là một điểm tích lũy, cho nên đồ vật sẽ đỡ hơn một chút. Giá cả được niêm yết từ cao xuống thấp, thứ gì mắc chính là thứ đáng giá để mua."
Kiều Kinh Đình rất hứng thú: "Rất thú vi, không phải anh nói chúng tôi cần phải thay đổi trang bị sao? Tôi lập tức đi xem thử."
"Cậu bây giờ quan trọng nhất chính là tẩy tủy thần, trang bị thì cứ để sau này hãy nói đi."
Thư Ngải đột nhiên nói: "Sao Bạch Nhĩ lại không có ở Tinh Nhật Mã?"
"Cái gì?" Kiều Kinh Đình mở hàng ma bảng ra, tìm cái tên Bạch Nhĩ, phát hiện ở sau tên Bạch Nhĩ không có tên tòa thành, cậu lục soát tòa thành, Hiện tại ở Tinh Nhật Mã có hơn năm trăm người, nhưng lại không có tên Bạch Nhĩ.
Trâu Nhất Đao nhún nhún vai: "Người của Bạch thị mà, căn bản là coi thường hợp tác với người ta, nói đi liền đi."
Kiều Kinh Đình nhăn mày: "Không đúng, lúc đó tôi cũng không có ép cậu ấy ở lại, cậu ấy muốn đi thì cứ đi thẳng là được, cần gì phải nói muốn hợp tác chứ?"
"Có thể hiện tại đã đổi ý rồi." Trâu Nhất Đao có chút đáng tiếc, "Mặc dù là trợ giúp rất tốt, thế nhưng không thể dễ dàng tin tưởng 'Bạch U Minh' được."
Thư Ngải cũng có chút thất vọng.
"Tôi vẫn cảm thấy... Không đúng." Kiều Kinh Đình luôn cảm thấy Bạch Nhĩ không phải là người sẽ nuốt lời, cứ coi như không muốn hợp tác với bọn họ nữa, thì ít nhất cũng phải thoải mái nói một tiếng rồi đi chứ, không từ mà biệt có chút không hợp tình hợp lý.
"Dù sao thì tạm thời cũng không tìm được cậu ấy, chúng ta đi ăn một bữa cơm, rồi đi đến điểm đánh quái gần nhất kiếm điểm tích lũy." Trâu Nhất Đao thả lõng cơ thể, "Trên người 1 điểm tích lũy cũng không có, giống như trần truồng mà chạy nửa tháng nay, làm ông đây khó chịu muốn chết."
Thư Ngải đột nhiên lấy ra ba cái điện thoại di động: "Tôi dùng số điểm tích lũy còn lại để mua đó, chúng ta mỗi người một cái." Tân thủ thôn bị ngăn cách với những tòa thành khác, cho nên không thể liên lạc được với người đã ra khỏi tân thủ thôn, thế nhưng ra khỏi tân thủ thôn rồi thì có thể liên lạc giữa bốn đại lục.
Ba người trao đổi số cho nhau.
——
Cơm nước xong, Trâu Nhất Đao dẫn hai người tới dưới tàng cây sinh mệnh, ở đây cũng đã tụ tập mấy người.
Ba người mới vừa đi tới, đã có người gọi to: "Ah, có một ‘Quốc sĩ’ đến rồi, tổ đội không?"
"Đi giết cái gì?" Trâu Nhất Đao hỏi.
"Đại hoàng phong."( Con ong)
"Không đi, hai người bạn của tôi cấp bậc còn thấp, Giác Mã có đi không?"
Những người kia do dự một chút rồi đáp: "Cũng được."
Kiều Kinh Đình thấy trước mắt mình xuất hiện một khung chat hỏi có gia nhập đoàn đội hay không, cậu chọn ‘xác định’.
Sau khi thông qua hệ thống tổ đội tạm thời, giữa các thành viên không thể công kích lẫn nhau, tránh cho việc lúc đang giết quái bị người ta đâm một dao sau lưng.
Tiểu đội 7 người chạy ra khỏi thành. Giác Mã cách thành trấn chỉ có 3 km, ở đây người có cấp bậc thấp nhất cũng đã là cấp 6, tốc độ chạy cũng đã nhanh hơn người bình thường từ 3 đến 5 lần, chỉ có khoảng cách ngắn này thì chạy một xíu đã tới.
Giác Mã là một loại động vật vừa giống trâu lại vừa giống ngựa, lớn lên nhìn uy phong lẫm liệt vô cùng, Kiều Kinh Đình và Thư Ngải giết thì được 50 điểm tích lũy một con, nhưng Trâu Nhất Đao giết thì chỉ có 20 điểm tích lũy.
Nơi này có không ít người tổ đội đến đánh quái như bọn họ, cũng may, bầy Giác Mã này rất lớn, cho nên không có tình trạng tranh đoạt. Trâu Nhất Đao nói đây là điểm đánh quái gần thành nhất, cũng nằm trong phạm vi quy định không cho phép giết người trong thành, cho nên tương đối an toàn. Dù sao đối với người tự do không gia nhập bất kỳ công hội nào mà nói, thì điểm đánh quái xung quanh bốn cái chợ tự do là kho điểm tích lũy chủ yếu của bọn họ, ai cũng sẽ nguyện ý duy trì quy củ này.
Thế nhưng sau khi bắt đầu giết chóc, Kiều Kinh Đình cảm thấy nơi này cũng không quá an toàn, bởi vì Giác Mã thật sự quá hung tàn.
Tốc độ nhanh, sức lực lớn, tính tình hung bạo, hai cái sừng trên đầu có thể đâm thủng bụng cậu ngay lập tức, dưới tình huống không biết trình tự công kích của nó, chỉ có thể liều mình chống đỡ, Kiều Kinh Đình có thể khẳng định, trình độ khó chơi của một con Giác Mã còn lớn hơn một tên Trịnh Vệ, mà Giác Mã lại là loại hình quái bị động công kích theo bầy, vừa xông lên là nguyên một tổ.
Kiều Kinh Đình và Thư Ngải giết quái có hơi vất vả. Thư Ngải là ‘Quốc sĩ’ duy nhất, trách nhiệm chính của cô là chúc phúc và chữa trị, lại là một cô gái trẻ tuổi, mọi người cũng chẳng hi vọng cô có thể giết được quái. Thế nhưng Kiều Kinh Đình thì lại khác, cấp bậc cậu không cao, đặc biệt là vẫn chưa tẩy tủy thần, cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp nhịp điệu với những người khác, nhưng cũng bị Giác Mã đánh có chút chật vật.
Nơi này, quân chủ lực là Trâu Nhất Đao, cấp bậc của hắn ta cao nhất, tay không tất sắt đánh cho cả bầy Giác Mã ngã ào ào, những người còn lại phần lớn là ‘Thân thể siêu việt’và ‘Dị chủng’, có thể thấy được kiếm điểm tích lũy cũng không nhiều lắm.
Giết một buổi trưa, Kiều Kinh Đình khiếp sợ phát hiện mình mới kiếm được 276 điểm tích lũy, bởi vì điểm tích lũy của mỗi một con Giác Mã đều phải chia cho 7 người, cấp bậc cao phân ít, cấp bậc thấp phân nhiều hơn, cậu vậy là đã nhiều rồi.
Lúc nghỉ ngơi, sắc mặt Kiều Kinh Đình liền có chút khó coi.
Trâu Nhất Đao thấp giọng nói: "Biết điểm tích lũy kiếm được có bao nhiêu khó khăn chưa, nếu không phải cậu phát hiện cái BUG kia, làm sao có khả năng có nhiều điểm tích lũy như vậy, có mấy người liều mạng tích góp, cũng chỉ có thể lựa chọn chức nghiệp có điểm tích lũy thấp nhất."
Kiều Kinh Đình cào cào tóc, nói: "Như vậy không được, quá chậm." Cậu không thể chịu được tốc độ kiếm điểm tích lũy chậm như thế này.
Thư Ngải an ủi cậu: "Đừng nóng vội, trước tiên chúng ta cứ làm quen thế giới bên ngoài một chút đã."
"Đúng là có chút chậm, vẫn là Đại hoàng phong tốt hơn một chút, các người lại muốn tới đây." Đội trường có chút oán giận, "Mấy ngày trước chúng tôi và cái tên nhóc con mắc chứng bạch tạng kia giết Đại hoàng phong, một ngày kiếm..."
"Bạch Nhĩ? !" Kiều Kinh Đình cắt ngang lời hắn ta, "Là Bạch Nhĩ đúng không? 17 tuổi."
"Đúng rồi, các người quen nhau hả?"
"Cậu ấy ở đâu ? sao cậu ấy lại không ở Tinh Nhật Mã."
Đội trưởng nhún nhún vai: "Cậu ta đã giết một tên người chơi Tiêm Phong cấp 8, đang bị Tiêm Phong truy sát, cho nên đương nhiên là chạy."
Hết chương 18
Hoàn Quyển 1
Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1- Chương 18.