Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

Trò Chơi Vực Sâu - Q1 - Chương 17.



Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà Cỏ.

Chương 17.

"Trong vòng 24 giờ nữa Bạch Nhĩ nhất định phải đi khỏi tân thủ thôn rồi, thế nhưng anh thì ngay cả 100 điểm tích lũy vẫn còn chưa có thu thập đủ đúng không?" Thư Ngải hỏi Trâu Nhất Đao.

Trâu Nhất Đao lắc đầu: "Cũng sắp rồi, chỉ còn thiếu 36 điểm nữa."
"Phải làm sao để kiếm điểm tích lũy?"
"Chỉ có thể làm nhiệm vụ." Vẻ mặt Trâu Nhất Đao khó chịu, "Nha đầu, cô đi triệu tập tất cả mọi người trong thôn lại, bảo bọn họ phân tổ ra đi làm nhiệm vụ cho tôi, không cần phải tốn nhiều thời gian cũng có thể hoàn thành."
"Nếu như có người không muốn thì sao?"
"Bọn họ không dám." Kiều Kinh Đình hỏi, "Có 100 điểm tích lũy, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Trước tiên cứ đến Tinh Nhật Mã đi, là một trong bốn chợ tự do lớn nhất, Tinh Nhật Mã chủ yếu là giao dịch về vũ khí và trang bị." Trâu Nhất Đao cao thấp quan sát ba người một chút, nói: "Các cậu cũng nên làm một thứ gì đó cho ra hồn."
"Không phải anh nói chúng tôi cần phải tiến hành tẩy tủy thần trước sao?"
"Đúng là tôi kiến nghị các cậu tẩy tủy thần trước. Chẳng qua là, nếu như các cậu muốn nhanh chóng đi ra ngoài, thì đến chợ tự do, nguyên tắc của chợ tự do là không được phép săn bắn ở trong thành, đó là quy định do các người chơi lập nên, và nó đã trở thành quy củ. Ở đó, các công hội lớn đều có cửa hàng, người nào phá hủy quy củ thì chính là đánh vào mặt của các công hội lớn, cho nên các cậu đến đó sẽ tương đối an toàn."
Kiều Kinh Đình và Thư Ngải liếc mắt nhìn nhau, Thư Ngải nói: "Hay là chúng ta cứ tích góp thêm ít điểm tích lũy nữa rồi đi đi, để cho vững vàng hơn chút nữa."
Kiều Kinh Đình suy nghĩ một chút, nếu như Kiều Thụy Đô vẫn chưa đi khỏi tân thủ thôn, vậy cậu nhất thời cũng không cần phải gấp, "Được, chúng tôi sẽ giúp Đao ca làm nhiệm vụ, sau đó cũng tích góp thêm chút điểm tích lũy nữa cho mình, Chỗ cá sấu nước cạn đó..." Đột nhiên, cậu nhớ tới cái gì đó, cau mày nói, "Bây giờ tôi đi giết Cá sấu nước cạn, có phải là chẳng có điểm tích lũy không?"
Thư Ngải kiểm tra một chút rồi nói: "Có, được 6 điểm tích lũy, cấp bậc của chúng ta càng cao, thì điểm tích lũy kiếm được lại càng thấp khi giết quái ở tân thủ thôn."
Kiều Kinh Đình hơi thất vọng, cậu vất vả lắm mới tìm được một điểm đánh quái có tính giá cao như vậy, cậu nói: "Không có việc gì, tôi muốn đi vào ‘Không Gian Hư Vô’ lần nữa xem thử, nhất định là có thể tìm được con quái mới, tốt nhất là địa tinh."
"Vậy tôi đi Tinh Nhật Mã trước." Trong đôi mắt dị hoá của Bạch Nhĩ lóe lên mấy phần thần thái, "Tôi muốn đi xem thử một chút."
Trâu Nhất Đao nói: "Sau khi cậu ra ngoài rồi, không nên chạy lung tung, nếu muốn đánh quái hay là làm nhiệm vụ nào đó, có thể tổ đội trong chợ tự do, chúng tôi sẽ đi tìm cậu nhanh thôi."
"Đã biết."
"Nè, cậu gấp gáp cái rắm gì, ít nhất uống cũng phải uống một chầu, chúc mừng một chút chứ." Kiều Kinh Đình ấn bờ vai cậu ta lại, ấn cậu ta ngồi về vị trí cũ.
Bạch Nhĩ suy nghĩ một chút, nói: "Được, nhưng tôi muốn đi đến điểm đánh quái có cấp bậc cao xem thử thực lực của mình như thế nào, buổi tối tôi sẽ về"
"Đi đi."
Bạch Nhĩ lại đứng lên lần nữa, trong tay cậu ta xuất hiện một cái dù đen kịt.
Cái dù kia vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường, cán dù thô to cở hai ngón tay người lớn, rõ ràng là đã được thiết kế thành chuôi kiếm, toàn bộ hình rẽ quạt trên dù đều được sửa lại, các đầu nhọn trên dù vô cùng sắc bén, vải dù được dệt rất dày, khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa cổ xưa vừa chắc chắn.
"Dù này cũng là làm theo yêu cầu của riêng cậu hả?" Kiều Kinh Đình nhớ trước kia Bạch Nhĩ đã từng nói qua, vũ khí cậu thường dùng có hai loại, cái dù này rõ ràng là hung khí.
"Ừm." Bạch Nhĩ mở dù ra, nhìn mặt trời bên ngoài một chút, dường như cũng không muốn đi ra ngoài cho lắm.
Kiều Kinh Đình cầm dù qua, ước lượng một chút, rất nặng, mặc dù không nặng bằng giản của cậu, thế nhưng sẽ không ai coi thứ đồ chơi này chỉ là một cây dù đơn giản cả. Cậu trả lại cho Bạch Nhĩ, "Sợ mặt trời thì đừng ra ngoài."
Bạch Nhĩ lắc lắc đầu: "Tôi phải đến xem thử." Nói rồi đẩy dù lên, đi ra khỏi phòng.
"Chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi." Kiều Kinh Đình nói, "Thư Ngải, điểm tích lũy của Đao ca giao cho cô, tôi vào BUG của hệ thống xem thử, đến khi mặt trời lặn thì gọi tôi dậy, lần này tôi muốn đi vào đó lâu một chút."
Thư Ngải gật gật đầu: "Yên tâm đi, người ở trong thôn tôi đều quen biết cả."
Kiều Kinh Đình quay lại phòng ngủ, lần nữa tiến vào ‘Không Gian Hư Vô’. Cậu biết lần này mình sẽ ở bên trong rất lâu, bởi vì từ giờ đến lúc mặt trời lặn còn tới bảy, tám tiếng, cho nên cậu cũng không vội vã chạy khắp nơi, mà trước tiên cậu muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình một chút.
Cậu muốn thử mở kho ra ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’.
Vốn dĩ cậu cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng lại không ngờ là cậu thật sự mở kho ra được, và cậu cũng thuận lợi lấy được Lục Lăng Giản ra!
Phát hiện này làm cho cậu mừng như điên, cậu cầm lấy vũ khí, luyện tập vung cánh tay và bộ pháp theo những gì Bạch Nhĩ đã dạy, ngoại trừ việc không cảm giác được trọng lượng của giản cùng với không có đồ vật để làm mục tiêu, thì những cái khác đều giống như ở bên ngoài. Ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’, thời gian bị phóng đại gấp mấy chục lần so với bên ngoài, cậu có thể ở trong này một thời gian dài để luyện tập bộ pháp, chiêu thức và tốc độ, còn vung cánh tay và phát lực, khống chế sức mạnh thì lại luyện tập ở lại bên ngoài, chắc chắn có thể tăng cao thực lực lên rất nhiều!
Phát hiện này có thể còn có giá trị hơn so với gặp được quái hay là nhặt được vũ khí, cậu tin những gì Trâu Nhất Đao đã nói, điều quan trọng không phải là lựa chọn chức nghiệp nào, mà là phải khống chế và sử dụng những năng lực đó như thế nào.
Kiều Kinh Đình ở bên trong ‘Không Gian Hư Vô’ tập luyện rất lâu, vì không cảm giác được mệt mỏi, cho nên cậu có thể lặp lại một động tác đến mấy ngàn lần, đặc biệt là ba cách thức sải bước trong bộ pháp mà Bạch Nhĩ đã dạy cậu, cứ như vậy mà đi hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, khi đã chắc chắn thuộc nằm lòng rồi, trong thực chiến cũng có thể học một biết mười mới dừng lại.
Luyện chán chê rồi cậu lại chạy lung tung khắp nơi, dù sao thì có gặp được cái gì cũng đều là tùy cơ, cho nên cậu chỉ có thể tận lực mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Lần này, cậu gặp bốn loại quái: Nhện núi, Quỷ nha, Bò đấu, Rết đỏ, nhưng cậu bỏ qua Quỷ nha và Rết đỏ, vì hai loại quái này có điểm tích lũy quá thấp, cậu tốn khá nhiều thời gian để quan sát kỹ Nhện núi - 24 điểm tích lũy và Bò đấu - 21 điểm tích lũy. Nhện núi là loại hình quái chủ động công kích theo bầy chỉ đứng sau Địa tinh, mà Bò đấu thì có điểm tích lũy cao nhất trong loại hình quái bị động công kích theo bầy, hai loại này đều rất thích hợp cho việc kiếm điểm tích lũy. Ngoài ra, cậu còn nhặt được một khẩu súng M1 giảm thanh, một quyển trục chúc phúc, một viên phù thạch ưng chi nhãn và... Một sọt cua đồng.
Nhặt được phù thạch làm cho Kiều Kinh Đình cực kỳ vui vẻ, phù thạch ở tân thủ thôn cực kỳ khó tìm được, chỉ có thể rơi xuống từ trên người quái có cấp bậc cao nhất, cứ xem như mình không dùng được phù thạch này, thì cũng có thể bán với cái giá rất cao.
Qua một thời gian cực kỳ lâu, Kiều Kinh Đình mới được gọi tỉnh, nếu không phải vẫn luôn có chuyện để làm, thì một người ở trong bóng tối lâu như vậy, rất có thể tinh thần sẽ sụp đổ. Trong khoảng thời gian cuối cùng, Kiều Kinh Đình cũng đã bắt đầu hoài nghi bản thân mình có phải sẽ không tỉnh lại nữa không, loại áp lực đó so với nỗi sợ hãi cái chết còn đáng sợ hơn, sau này cậu nhất định sẽ không vào đó lâu như vậy nữa.
Sau khi cậu tỉnh lại, mặt trời cũng vừa mới xuống núi, Trâu Nhất Đao và Thư Ngải còn đang chờ cậu bày chiến lợi phẩm ra xem.
Kiều Kinh Đình thở ra một hơi dài: "Cuối cùng cũng có thể tỉnh rồi."
"Sao vậy? Cái gì cũng không gặp được hả?"
"Không phải, gặp được không ít thứ, thế nhưng tôi lại có cảm giác như mình bị giam ở đó hơn mười ngày, có thể còn lâu hơn... Dù sao thì đến cuối cùng cũng đã không còn khái niệm về thời gian nữa." Trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, " Vẫn là lần sau đừng vượt quá ba tiếng đi."
Trâu Nhất Đao lắc lắc đầu: "Cái này không phải là giống bế quan sao, người bình thường chắc chắn sẽ không chịu được, cậu cũng liều gớm."
"So với bế quan còn tốt hơn." Đợi Kiều Kinh Đình khôi phục lại tâm tình một chút, cậu bày những gì vừa thu hoạch được ra cho mọi người xem.
Thư Ngải vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, lần này quả thực là được mùa."
Trâu Nhất Đao cũng có chút ghen tỵ: "Nhóc con, cậu thật đúng là chó ngáp phải ruồi, một cái BUG trâu bò như thế mà cũng có thể bị cậu phát hiện."
Kiều Kinh Đình cười đắc ý, lấy phù thạch từ trong kho ra, cậu còn chưa từng thấy qua phù thạch đâu. Phù thạch là một khối đá đen bóng hình giọt nước lớn bằng quả trứng gà, bề mặt có khắc ký hiệu trừu tượng, trên ký hiệu đó còn phát ra ánh sáng màu đỏ nhấp nháy.
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phù thạch đó." Thư Ngải cầm lên nhìn một chút, " 'Ưng chi nhãn', có thể nâng cao thị lực lên 20%, có vẻ rất lợi hại, có muốn giử lại cho Bạch Nhĩ không?"
"Đồ bỏ." Trâu Nhất Đao nói không chút khách khí, sử dụng phù thạch ở tân thủ thông không có một chút giá trị nào, sử dụng rồi thì không thể lấy lại được, mà mỗi người chỉ có thể sử dụng được 3 cái, sau này cậu kiếm được cái tốt hơn sẽ không thể sử dụng được nữa. "
"Vậy chỉ có thể đem bán."
"Ừm, bán đi."
Kiều Kinh Đình quyết định giữ súng giảm thanh lại, phù thạch thì bán được 200 điểm tích lũy. Quyển trục chúc phúc thì có thể lựa chọn một hạng mục cường hóa nào đó để nâng cao trị số lên đến 10%  trong khoảng thời gian ngắn, vì đây là vật phẩm sơ cấp nên tác dụng không lớn, bất quá Kiều Kinh Đình vẫn giữ lại. Nhớ lại bộ dáng của mình lúc mới vừa gia nhập vào trò chơi này, nếu có thể nhặt được những thứ như vậy, nhất định sẽ xem chúng như bảo bối, còn bây giờ lại thấy chúng thật vô bổ.
Cuối cùng, cậu lấy ra một sọt cua đồng, vậy mà con nào cũng còn sống.
Trâu Nhất Đao trợn mắt há mồm: "Cái này cũng là cậu nhặt ở bên trong hả?"
Kiều Kinh Đình dở khóc dở cười: "Đúng vậy, vừa mới nói đêm nay muốn mở tiệc ăn mùng, cho nên nhân tiện đưa cho tôi một sọt cua đồng."
Thư Ngải cười nói: "Tôi đi mua thêm những thứ khác nữa."
"Rượu nha, nhất định phải mua nhiều rượu đó." Trâu Nhất Đao vỗ bộp bộp lên người Kiều Kinh Đình, "Tối nay phải để cho anh đây kiểm tra tửu lượng của chú mày."
Kiều Kinh Đình nở nụ cười khiêu khích: "Ai sợ ai."
Một lát sau, Bạch Nhĩ trở về, ngoại trừ trên người có dính một ít vết máu ở ngoài, còn lại thì không có gì đáng ngại, thế nhưng nhìn qua có chút mệt mỏi.
"Thế nào? Có thu hoạch gì không?"
"Tôi giúp các anh thử Địa tinh một chút, rất lợi hại, nếu như không có vũ khí nóng, thì phần lớn người ở tân thủ thôn tuyệt đối không thể nào đánh lại chúng nó."
"Ừm, lúc trước tôi cũng đã quan sát qua chúng nó, quả thực rất lợi hại, tôi cũng không có ý định đi đánh địa tinh, chúng tôi cũng đã chọn được quái để đánh rồi." Kiều Kinh Đình hưng phấn kể lại thu hoạch ngày hôm nay của cậu cho Bạch Nhĩ nghe.
"... Chờ anh ra khỏi tân thủ thôn rồi còn gặp phải những thứ này nữa không?" Bạch Nhĩ đột nhiên hỏi.
"Không biết, hi vọng đi khỏi tân thủ thôn rồi tôi vẫn còn có thể sử dụng cái BUG này."
"Ý của tôi là, anh ở tân thủ thôn thì gặp được quái và phù thạch ở tân thủ thôn, vậy đến những tòa thành khác, có phải là cũng có thể gặp được quái và vật phẩm chỉ có ở tòa thành đó hay không."
Mắt mấy người đều sáng lên, Kiều Kinh Đình nhếch miệng cười, nói: "Đúng, thế mà tôi quả thực không nghĩ tới, nếu như đúng là như vậy thì quá tuyệt vời."
"Chờ chúng ta đến Tinh Nhật Mã thì lập tức kiểm tra thử."
"Đương nhiên rồi!"
Buổi tối, 4 người mua một đống lớn mỹ thực và rượu ngon từ bên trong hệ thống. So với những thứ này ở hiện thực thì giá cả vừa vặn trái ngược, ở trong trò chơi rẻ đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ tốn có một ít điểm tích lũy đã mua được một bàn lớn.
Bọn họ ngồi vây quanh bàn, nâng chén chúc mừng, đêm trước đã trải qua một trận ác chiến, giờ đã là mây bay, hôm nay uống chén rượu này cũng có thể coi như là ước định, ước định bọn họ sắp sửa cùng nhau lang bạt đến một thế giới mới!
Trâu Nhất Đao nâng lên một chén rượu đầy, hào sảng nói: "Đến đến đến, cụng ly một cái, chúc mừng... Kiều Kinh Đình nhặt được một sọt cua đồng, ha ha ha ha ha."
Thư Ngải đỡ trán, lầm bầm: "Đao ca, anh còn có bao nhiêu lý do để cụng ly hả?!"
"Tôi có thể nghĩ ra tám trăm cái, ha ha ha ha, rượu này uống quá ngon."
"Cụng một cái cụng một cái." Kiều Kinh Đình cười lớn cùng Trâu Nhất Đao chạm cốc, hai người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bạch Nhĩ ngồi thẳng lưng, bưng chén rượu cũng thẳng tắp, nhẹ nhàng nhấp một miếng rồi lại để xuống.
"Nhóc con, cậu có phải đàn ông hay không vậy, còn chơi xấu, cả buổi tối có một ly cũng không uống hết!" Kiều Kinh Đình nâng cốc rượu lên nhét vào tay Bạch Nhĩ, "Cả Thư Ngải cũng uống."
Bạch Nhĩ không thèm để ý đến cậu: "Khó uống."
"Cậu..." Kiều Kinh Đình ôm bờ vai cậu ta, cười đùa nói: "Không uống, vậy là chịu thua, cậu kêu một tiếng ba ba, tôi thay cậu uống hết."
Trâu Nhất Đao vỗ bàn cười to.
Thư Ngải nhìn hai người đùa giỡn khùng điên, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạch Nhĩ liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình một cái, hỏi: "Gọi mấy tiếng thì sẽ uống mấy chén?"
"Ah, uống, nhất định uống." Kiều Kinh Đình lớn giọng nói.
Bạch Nhĩ cầm lên mấy bình rượu, đập xuống góc bàn để mở nắp bình ra, không một chút sứt mẻ. Sau đó vang lên mấy tiếng leng keng lạch cạch, có vài chén rượu được đặt xuống trước mặt, cậu ta không thở dốc một tiếng mà nói: "Ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba..." Cậu ta chỉ vào rượu trên bàn, lạnh lùng nói: "Uống."
Kiều Kinh Đình ngơ ngác nhìn Bạch Nhĩ.
Trâu Nhất Đao cười đến xém xíu nữa là rớt xuống ghế: "Nam, nam tử hán, đại trượng phu, nói được là làm được, uống!"
Kiều Kinh Đình đứng vọt dậy, vén áo T- shirt lên xoa xoa mặt, nâng một chén rượu lên đổ vào trong miệng, uống ừng ực, rượu tràn ra ngoài, thuận theo cằm chảy vào trong cổ áo, rồi từ trên cơ bụng săn chắc chảy xuống dưới.
Thư Ngải ngẩn ngơ nhìn Kiều Kinh Đình vài giây, sau đó nở nụ cười thật nhẹ, quay mặt đi nơi khác.
Kết thúc bữa tiệc rượu, Trâu Nhất Đao và Kiều Kinh Đình một bộ ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ nhanh chóng kề vai sát cánh, càng uống càng hăng, cuối cùng nằm trên mặt đất ngủ luôn.
——
Đến nửa đêm, lúc Bạch Nhĩ phải đi, Thư Ngải mới tìm đến hai thùng nước đá, trút hết xuống đầu hai người, đánh thức hai con sâu rượu dậy.
Bởi vì thể năng đã được nâng cao, cho nên bọn họ tỉnh rượu cũng cực kỳ nhanh, ngủ được một chút, trên căn bản cũng đã tỉnh táo rồi. Kiều Kinh Đình vừa ngáp vừa bò dậy, lúc này mới nhớ tới đã đến giờ Bạch Nhĩ phải đi.
Nhìn bộ dáng của Bạch Nhĩ thì khẳng định là đã rất tò mò đối với thế giới bên ngoài tân thủ thôn rồi.
Ba người đưa cậu ta đến dưới cây sinh mệnh.
Kiều Kinh Đình vỗ vỗ sau lưng cậu ta: "Phải cẩn thận nhé."
Bạch Nhĩ khẽ gật đầu, đầu ngón tay chạm vào cây sinh mệnh, trong miệng thì thầm "Tinh Nhật Mã", sau một chốc, cả người cậu ta đã biến mất không còn bóng dáng.
"Nhóc con này." Trâu Nhất Đao cười ha ha nói, "Không hổ là người của Bạch gia, đã quen đơn độc một mình rồi, cậu ta nguyện ý cùng hợp tác với các người, tôi cũng thực sự rất bất ngờ."
Kiều Kinh Đình đắc ý nói: "Nhất định là do mị lực của tôi đã thuyết phục được cậu ấy."
Trâu Nhất Đao phì cười.
Thư Ngải cũng cười: "Đao ca đã nói, người tự do rất khó sinh tồn ở trong trò chơi này, Bạch Nhĩ là người rất thông minh, cho nên đương nhiên là muốn cùng hợp tác với người cậu ấy quen biết."
"Bất luận là như thế nào, thì nhóc con này rất đáng để tin cậy, hơn nữa cậu ấy và tôi không hẹn mà gặp, có chung ý nghĩ với tôi, chúng ta muốn ở trong trò chơi này có chỗ để sinh tồn thì nhất định phải có một tòa thành cho riêng mình." Kiều Kinh Đình hỏi Trâu Nhất Đao, "Đao ca, trong trò chơi này không phải tất cả các tòa thành đều bị đánh dấu hết rồi chứ?"
"Ngoại trừ ở tân thủ thôn, chợ tự do và trước Lâm Uyên quốc gia, thì còn lại đều đã bị đánh dấu."
"Trước Lâm Uyên quốc gia là cái gì?" Thư Ngải ngạc nhiên hỏi.
"Là địa ngục." Trâu Nhất Đao hít hà một tiếng, "Tôi đã đi qua một lần, xuýt chút nữa là chết ở bên trong luôn."
"Đáng sợ vậy sao?" Kiều Kinh Đình cũng rất có hứng thú, "Đến cùng thì bên trong có cái gì?"
Trâu Nhất Đao không nhịn được nói: "Sao các cậu lại có nhiều vấn đề như vậy chứ, tôi cũng không phải đang mang theo con nít, không tự mình đi hỏi Tinh Linh của hệ thống được à. Nói chung là, người chơi cao cấp nhất, quái cao cấp nhất, nhiệm vụ cao cấp nhất, trang bị cao cấp nhất, vũ khí, đồ dùng, phù thạch, cái gì cũng có ở trước Lâm Uyên quốc gia, có vài thứ mà cậu muốn mua bên trong hệ thống cũng không có mà bán, chỉ có thể tự mình đi đánh."
"Trước Lâm Uyên quốc gia không thể bị đánh dấu hả?"
"Nhóc con, cậu vậy mà thật sự có can đảm nói nha." Trâu Nhất Đao lườm cậu một cái, nói: "Ai dám đánh dấu trước Thâm Uyên quốc gia, một ngày cũng sống không nổi."
Kiều Kinh Đình nhún nhún vai: "Vậy mới hỏi một chút chứ, cho nên, chúng ta phải đi cướp một cái công hội nhỏ nhỏ tí."
"Ừ, trong 20 cái tòa thành bị đánh dấu kia, có hơn một nửa là không thể động vào, còn lại, với thực lực của chúng ta bây giờ, tạm thời cũng không đoạt được đâu. Cậu suy nghĩ thử xem, có thể ở dưới thế lực của các công hội lớn, không những có thể độc chiếm một tòa thành mà còn không bị thôn tính, chắc chắn là phải có nhân vật lợi hại. Vậy nên, chúng ta phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nếu như không muốn bị các công hội lớn chi phối thì nhất định phải đoạt lấy một cái."
Kiều Kinh Đình lạnh lùng nói: "Ai muốn đi làm chó cho người ta chứ."
"À, phương thức quản lý của công hội lớn không có bỉ ổi giống như Hàn Bân vậy đâu, bất quá cũng chỉ đàn áp từng bậc từng bậc xuống dưới thôi, muốn được các công hội lớn che chở và sử dụng tài nguyên của họ, thì đương nhiên cũng phải trả một cái giá lớn." Trâu Nhất Đao không nhịn được mà lấy thuốc lá ra, ngậm lên miệng, "Thế nhưng khi gia nhập vào công hội lớn, bất kể là thăng cấp hay là cường hóa đều cực kỳ chậm chạp, chán."
"Cho nên trước đây anh tự mình thành lập công hội?" Thư Ngải hỏi.
Đầu ngón tay kẹp thuốc lá của Trâu Nhất Đao dừng lại một chút: "Ừm, thế nhưng, đã bị thôn tính."
Kiều Kinh Đình hỏi một vấn đề mà cho đến nay bọn họ vẫn còn thắc mắc: "Anh bị xử phạt quay lại tân thủ thôn cũng là vì việc này phải không?"
Trâu Nhất Đao phun ra một làn khói lớn, không giống như trước vẫn luôn tùy tiện, không có một chút hình tượng nào của một quân nhân, biểu tình lúc này lại trở nên cực kỳ âm trầm: "Bây giờ tôi không muốn nhắc đến đề tài này."
"Được." Kiều Kinh Đình nói, "Nhưng chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ giúp anh đoạt lại."
Trâu Nhất Đao vui vẻ: "Cái thằng nhóc thúi này thực sự là không biết trời cao đất rộng gì mà."
"Sợ cái gì, kẻ địch có lợi hại cách mấy, không phải sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt sao."
Trâu Nhất Đao gật đầu cười, trong mắt mang theo sự thê lương vừa được khai mở: "Đúng vậy, muốn quên đi thì phải đối mặt."

Hết chương 17.

Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1- Chương 17.