Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Trò Chơi Vực Sâu Q1 - Chương 6


Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
 
Chương 6:
Kiều Kinh Đình phục hồi tinh thần lại, trước mắt vẫn là giao diện cường hóa, chỉ có thể năng của cậu là biến thành 28. Cậu dùng sức nắm chặt nắm đấm, cảm giác tinh lực rất dồi dào, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt khác, rất có thể đó chỉ là tác dụng tâm lý.
"Cường hóa thể năng là cường hóa toàn bộ hệ thống sinh lý của anh. Ví dụ như: sức mạnh, sự chịu đựng, thị lực, thính lực, lực kẹp của cơ bắp, sức miễn dịch, thần kinh phản ứng, xương cốt, cơ bắp…. tốc độ và sự khôi phục sức khỏe cũng có nâng lên một điểm, bất quá chỉ thêm 2 điểm mà thôi, biến hóa cũng không lớn."
Kiều Kinh Đình không khỏi có chút thất vọng, tắt giao diện đi. Cậu đương nhiên hiểu rõ, chỉ dựa vào việc giết sóc để kiếm điểm tích lũy thì cũng chỉ kiếm được số điểm ít ỏi mà thôi, căn bản không có khả năng trở nên mạnh mẽ trong một thời gian ngắn. Phương pháp hữu hiệu nhất để thu được điểm tích lũy đó chính là giết người, ít nhất cũng có thể kiếm được đến 1000 điểm tích lũy.
Cậu đã từng chứng kiến thực lực của đám người bàn tử, ngoại trừ Trịnh Vệ, còn những người cấp 3, cấp 4 kia, thì đơn đả độc đấu cũng không phải là đối thủ của cậu, Thư Ngải cũng giống như thế, không phải cứ có thể năng tốt hơn cậu là có thể thắng được. Giết người, là một việc cần phải có kinh nghiệm và kỹ xảo.
Chỉ là, người cậu chân chính muốn giết, thì cậu đánh không lại, mà ra tay với một người vô tội cậu không thể làm được. Tuy rằng cậu không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không ác đến nổi có thể lạm sát kẻ vô tội.
Cậu mở bản đồ Tâm Nguyệt hồ ra, xem hết tất cả các điểm đánh quái ở ngoài thôn một lần, quyết định đêm nay không đi đánh mấy con chuột kia nữa, mà đổi thành Cự linh cẩu - 6 điểm tích lũy, và đó cũng là loại hình quái đơn phương bị động công kích.
Sau khi Thư Ngải trở về, Kiều Kinh Đình dùng ánh mắt dò hỏi mà nhìn cô.
Thư Ngải lắc đầu: "Ban ngày không tìm được cơ hội, chỗ cây sinh mệnh vẫn luôn có người, đợi nửa đêm đi."
Kiều Kinh Đình nói: "Được, tôi nghĩ hôm nay thử đi đến chỗ cự linh cẩu xem thử."
"Cự linh cẩu?" Thư Ngải nhíu nhíu mày, "Có thể đối với anh sẽ rất khó khăn."
"Cô thì sao?"
"Có thể là được, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn so với giết sóc, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là có thể bị thương, cho nên tôi thà rằng đi giết sóc chứ không tới đó."
"Tôi muốn thử một chút."
Thư Ngải suy nghĩ một chút: "Vậy được, có lẽ  hai chúng ta hợp tác thì sẽ nhanh hơn một chút."
Đến nửa đêm, hai người lặng lẽ đi tới điểm đánh quái mới. Cự linh cẩu ở cách thôn khoảng hai km, đi lại khá tốn thời gian —  quái có điểm tích lũy càng cao, cách thôn sẽ càng xa. Thế nhưng hai người lại không nỡ dùng quyển trục lữ hành.
Đầu của cự linh cẩu nhỏ hơn so với con sóc một chút, ước chừng bằng cơ thể của chó ngao Tây tạng, thế nhưng Thư Ngải nói chúng nó có tốc độ rất nhanh, vì vậy không nên bỏ chạy, hơn nữa phạm vi an toàn được mở rộng đến 1 mét rưỡi, cho nên mới nói người mới là không nên đến nơi này.
Bất quá, theo kinh nghiệm của Kiều Kinh Đình, thì đẳng cấp quái ở tân thủ thôn đều có trình độ tương đối thấp. Ví dụ như sóc, bất luận là một con chuột nào được phóng đại lên bằng con người như thế, đều có đầy đủ lực công kích của một con mãnh thú lớn, người bình thường là không thể đối phó được. Thế nhưng trên thực tế, thì đại đa số người bình thường chưa từng cường hóa cũng có thể dựa vào sự hợp tác ăn ý với nhau mà thắng được chúng nó. Cho nên, có thể cự linh cẩu lợi hại hơn con sóc một chút, nhưng chắc chắn sẽ không lợi hại đến mức khó có thể hàng phục.
Hai người tìm được nơi ở của cự linh cẩu, vòng ra phía sau lưng một con, nhắm ngay cổ của nó vung trường đao lên chém xuống.
Trong nháy mắt lúc bọn cậu bước chân vào phạm vi công kích, cự linh cẩu quay ngược thân mình, há mồm nhào đến cắn Thư Ngải, một đao của Thư Ngải chém vào trên vai nó, chân phải đạp xuống mặt đất, nhảy về phía sau, Kiều Kinh Đình vung đao đâm tiếp vào cổ cự linh cẩu, nhưng bị máy móc gây trở ngại, đao bị kẹt lại luôn!
Cự linh cẩu phát ra tiếng rít gào, dùng sức chuyển động thân thể, Kiều Kinh Đình chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh lớn lôi thân thể của cậu đi, cậu sống chết nắm chặt chuôi đao, suýt chút nữa thì bị tuột tay.
Thư Ngải vọt tới bên cạnh cự linh cẩu, vung đao lên chém xuống, lần này cô chém trúng chân trước của cự linh cẩu, da lông nó bị nứt toác, lộ ra xương cốt bằng kim loại và cả những đường dây điện bên trong, nhưng nó không dừng lại chút nào, vẫn tiếp tục tấn công Thư Ngải, Thư Ngải cẩn thận chống trả, tìm kiếm thời cơ.
Kiều Kinh Đình đá một cước vào trên người cự linh cẩu, muốn rút đao ra, nhưng con súc sinh bằng máy này đương nhiên sẽ không để mặc cho bọn họ xâu xé, nó mạnh mẽ hất thân thể lên cao, lòng bàn tay Kiều Kinh Đình đau đớn vô cùng, chuôi đao bị tuột khỏi tay, cậu cũng bị văng ra ngoài.
Thư Ngải liếc mắt nhìn Kiều Kinh Đình một cái, nhún người nhảy lên, từ mặt đất bằng phẳng nhảy lên cao gần hai mét, cô khẽ quát một tiếng, giương đao lên chém xuống.
Cự linh cẩu lùi lại, cúi thấp người nhảy ra, chuyển qua nhào đến cắn Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình bật dậy, từ trên mặt đất nhảy lên, lần này rốt cục cậu cũng có thể cảm nhận được thể năng của mình nâng lên, cho dù chỉ là biến hóa rất nhỏ bé.
Cậu linh hoạt lăn một vòng trên đất, tránh được công kích của cự linh cẩu. Cự linh cẩu đánh một đòn không trúng, liền đuổi theo, trong tay cậu không có vũ khí, chỉ có thể né tránh, tạo cơ hội cho Thư Ngải.
Thư Ngải nhanh chóng từ phía sau đánh úp tới, rốt cục cũng nắm được phía sau lưng của cự linh cẩu, cô xoay người lấy đao thép đâm vào thiết bị chứa nguồn năng lượng của nó.
Đôi mắt cự linh cẩu trở nên ảm đạm, thân thể không động đậy được nữa.
Kiều Kinh Đình liếc mắt nhìn thời gian: "Chúng ta mất 8 phút?"
"Ừm." Thư Ngải nói, "Anh đã hiểu chưa, thời gian giết cự linh cẩu cũng bằng thời gian chúng ta đi giết sóc, nhưng giết sóc sẽ kiếm được nhiều điểm hơn."
Kiều Kinh Đình nắm tóc, tức giận mắng một câu "Má nó".
Cậu nghĩ là bọn họ nên đổi vũ khí, nhưng mà một cây súng lục 28mm bình thường nhất cũng phải mất đến 60 điểm tích lũy, một băng đạn mất 1 điểm tích lũy, mà hình như là không có kỹ năng xạ kích, có khi vừa bắn ra đã bị đánh ngã, còn cự linh cẩu thì lại không chết, tốc độ của súc sinh này nhanh như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không có thời gian để đổi băng đạn.
Cậu biết, cơ bản cũng không phải là vì vũ khí, mà là bọn cậu quá yếu.
Cậu, quá yếu.
Thư Ngải thấy cậu có chút ủ rũ nên an ủi: "Anh chỉ mới cường hóa có 2 điểm, không cần phải nóng vội."
Kiều Kinh Đình buồn bực mà đá tảng đá: "Đi đến chỗ mấy con sóc kia."
"Anh nên cảm thấy may mắn, vì theo lý mà nói, anh ngay cả giết sóc cũng rất khó khăn, may mà anh đã nhìn thấu được quá trình công kích của mấy con sóc đó."
Kiều Kinh Đình dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người đi, cậu nhìn cự linh cẩu, ánh mắt trong đêm đen rạng rỡ lấp lánh.
Thư Ngải khó hiểu mà nhìn cậu.
"Đúng vậy, là vì tôi biết được quá trình công kích của sóc cho nên giết nó mới dễ dàng như vậy..." Kiều Kinh Đình trầm tư trong chốc lát, đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, "Nếu như tôi cũng biết quá trình công kích của cự linh cẩu thì sao? Còn có bò đấu, nhện núi, cá sấu nước cạn, thậm chí là địa tinh."
Thư Ngải cả kinh: "Ý của anh là..." Cô lập tức đoán được Kiều Kinh Đình đang nghĩ gì, "Việc này quá mạo hiểm, căn bản là anh không thể xác định mình có thể đi vào hay không, cũng không biết nơi đó đến tột cùng là nơi như thế nào, đặc biệt là, anh không thể xác định được anh có thể trở về được hay không."
"Nhưng rất đáng giá để tôi thử xem." Kiều Kinh Đình vô lại mười phần mà bẻ bẻ cái cổ, nắm chặt cổ tay phải đã từng bị một đao chém đứt kia, biểu tình nóng lòng muốn thử.
Ánh mắt Thư Ngải tối sầm lại: "Được rồi, nếu anh nhất định muốn thử, vậy trước tiên tốn 20 điểm tích lũy, đổi lấy kỹ năng biến hình cho thiết bị ngân băng, anh có thể di chuyển nó tới trên ngón tay, dù sao cũng tốt hơn so với mang trên cổ tay."
"Tôi không có 20 điểm tích lũy, trước tiên cứ đi đến chỗ mấy con sóc đó đi."
Hai người lại giống như mấy ngày trước, giết sóc hơn nửa buổi tối, bọn họ càng ngày càng thuần thục điêu luyện, hiệu suất cũng càng ngày càng cao, kiếm được hơn 100 điểm tích lũy, con số này đối với một người mới chưa thăng cấp như Kiều Kinh Đình mà nói, thì căn bản là không có khả năng đạt được.
Trước khi mặt trời mọc, hai người trở lại làng. Kiều Kinh Đình lấy ra 1 điểm tích lũy mua sách mật mã Morse, cậu dùng dao găm khắc từng đao từng đao lên cây sinh mệnh, khắc xuống một chuỗi mật mã, ý tứ là "Bọn họ muốn giết anh".
Nếu như Trâu Nhất Đao là một người đã từng tham gia quân ngũ, vậy nhất định hắn nhìn sẽ hiểu, xem không hiểu cũng không sao, vốn dĩ chuỗi mật mã này cũng không phải hoàn toàn khắc lên cho một mình Trâu Nhất Đao xem. Thư Ngải nói trước kia Hàn Bân cũng là chủ quản của một công ty cao cấp, những người như vậy, ở trên địa bàn của mình thấy có ám hiệu khả nghi, nhất định sẽ đi điều tra, sau khi hắn ta tra ra nó có ý gì, sẽ lo lắng Trâu Nhất Đao nhìn thấu được ý đồ của hắn ta, rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu. Hàn Bân ra tay càng sớm, lại càng dễ lộ ra sơ hở, khả năng thất bại cũng càng lớn, đến lúc đó bọn họ có thể mượn cơ hội đó để làm việc.
Làm xong tất cả những thứ đó xong, bọn họ về đến nhà Thư Ngải.
Kiều Kinh Đình liền cường hóa thêm 2 điểm thể năng, sau đó dùng số điểm tích lũy còn lại, thành công mở ra kỹ năng biến hình và di chuyển của thiết bị ngân băng.
Kim loại màu trắng bạc lạnh lẽo kia, theo ý chí của cậu di động về phía ngón tay út, cậu tùy ý tưởng tượng đến một số hình ảnh, thứ kim loại quỷ dị này vậy mà thật sự có thể căn cứ theo sự tưởng tượng của cậu để biến hình, rất có ý tứ. Cuối cùng, cậu biến nó thành hình một giọt nước, chỉ còn lại một chút xíu dính ở đầu ngón tay.
Thư Ngải liếc mắt nhìn: "Nếu như anh để móng tay dài thêm một chút, thì ngay cả da thịt cũng không phải bị thương tổn."
"Chút thương tích này không tính là cái gì." Kiều Kinh Đình ánh chừng dao găm một chút, rồi nói: "Sau ba tiếng nữa làm cho tôi tỉnh lại."
"Chỉ sợ lần trước là anh may mắn, lỡ như lần này..."
Kiều Kinh Đình nhếch miệng nở nụ cười, không chút do dự mà giơ tay lên chém xuống, đôi mắt cũng không chớp lấy một lần, cắt đầu ngón tay của mình xuống.
Một cơn đau rất nhỏ kéo đến, lần thứ hai Kiều Kinh Đình lâm vào hắc ám.
——
Ý thức của Kiều Kinh Đình tỉnh lại, phát hiện bản thân mình quả thực đã đi vào cái ‘Không Gian Hư Vô’ kia. Chỉ có một màu đen kịt, mênh mông không thấy được ranh giới, vô tri không cảm giác, vừa như tử vong, lại vừa như còn sống mãi.
Kiều Kinh Đình "đứng" lên, cậu đang tìm kiếm một vệt sáng. Cậu cũng không xác định được có tìm được hay không, vì suy đoán của cậu là dựa vào điều vô căn cứ, chỉ sợ là cái gì cậu cũng đều không gặp được, hoặc cũng có thể là sẽ gặp lại được con sóc lần trước, nhưng chỉ cần có một cơ hội nhỏ bé, cậu cũng phải thử một chút.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, cậu không cảm giác được thời gian trôi qua, không cảm giác được mệt mỏi, nhưng cậu có thể cảm giác được sự tẻ nhạt, cậu bắt đầu có chút lo lắng, cậu có thể gặp được thứ hữu dụng không? Quan trọng nhất là, cậu còn có thể tỉnh lại được không?
Không phải là cậu không nghĩ tới khả năng mình vĩnh viễn sẽ bị vây ở chỗ này, nhưng cậu có tính cách của một tay cờ bạc, ngay cả mạng cậu cũng chơi tuốt, cũng không có gì đáng giá, đáng để hối hận.
Lại qua một lúc rất lâu, trước mắt cậu rốt cục cũng xuất hiện một vệt sáng, trong lòng cậu vui mừng, nhanh chóng chạy tới.
Có điều, khi tới gần, cậu hơi thất vọng, bên trong tia sáng kia không phải robot quái vật, mà là một cây súng tiểu liên, cậu đối với súng cũng không hiểu nhiều, nên tùy tiện cầm ở trong tay, hướng vào khoảng không bóp cò.
Không có âm thanh, nhưng từ chấn động và cọ sát với nòng súng phát ra đốm lửa, có thể đoán được đạn đã bắn ra rồi.
Cậu cầm khẩu súng trong tay hí hoáy một hồi, cũng không nghiên cứu được cái gì, chỉ làm như thế để giết thời gian mà thôi.
Cậu cầm súng, tiếp tục đi dạo, trong lòng cậu đã bắt đầu không kiên nhẫn, cũng bắt đầu hoài nghi, đến tột cùng thì chưa tới thời gian, hay là cậu thật sự không có cách nào để tỉnh lại lần nữa, ít nhất với cảm nhận của bản thân cậu thì, thời gian cậu ở trong này đã quá 3 giờ, có khi đã được một ngày.
Theo thời gian trôi qua, cậu bị nỗi sợ hãi bị vứt bỏ vĩnh viễn ở trong vũ trụ này càng ngày càng tăng cao, nỗi bất an cũng càng ngày càng lớn.
Cậu chạy lung tung khắp nơi, nổ súng, chạy trốn, làm một loạt các việc không có chút ý nghĩa nào, cậu nỗ lực nằm xuống ngủ, nhưng lại không cảm giác được chút mệt mỏi nào, nên không thể làm gì khác hơn là đứng lên tiếp tục đi dạo xung quanh.
Đi được một chốc, trước mắt cậu một lần nữa xuất hiện chùm sáng, cậu vui mừng khôn xiết, vội vã chạy về phía ánh sáng đó.
Còn chưa kịp thấy rõ bên trong chùm sáng là cái gì, thì ánh sáng chói mắt của chùm sáng đó đột nhiên bắn vào trong mắt cậu, cậu cảm thấy ý thức trong thoáng chốc đã bị hút ra khỏi đầu!
——
"Kiều Kinh Đình, Kiều Kinh Đình!"
Lông mi Kiều Kinh Đình run run, chậm rãi mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là khuôn mặt của Thư Ngải, giống hệt như đêm cậu tỉnh lại trong rừng cây u ám đó. Chỉ có điều, bây giờ nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút dữ tợn này, cậu đã luyện quen.
Thư Ngải thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, hiển nhiên là đã trút được gánh nặng: "Tốt quá rồi, anh đã tỉnh."
Kiều Kinh Đình đột nhiên ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, cậu ấn cái đầu nhọn của thiết bị ngân băng lên da thịt của mình, nắm chặt trong tay. Sau đó cậu vội vàng đem thiết bị ngân băng chuyển lên trên người mình.
"Thế nào?" Thư Ngải sốt ruột hỏi.
"Cũng giống như lần trước, không sai biệt lắm, vẫn đi vào cái ‘Không Gian Hư Vô’ kia. Thế nhưng lần này không gặp được sóc, cũng không gặp phải con quái nào, nhưng tôi lại nhặt được một khẩu súng." Nói tới chỗ này, Kiều Kinh Đình không khỏi có chút thất vọng, chỉ thiếu một chút nữa, một chút xíu nữa thôi, nếu như cậu có thể tỉnh lại muộn hơn một chút nữa, nói không chừng đã có thể gặp được một con quái rồi.
"Súng?" mắt Thư Ngải sáng rực lên, "Mau mở kho của anh ra nhìn thử."
Kiều Kinh Đình vội vã "Mở " kho ra, sau đó cậu liền ngây dại, khẩu súng tiểu liên vậy mà thật sự ở  trong kho hàng của cậu!
Thư Ngải nhìn vẻ mặt của cậu, kích động nói: "Sao rồi? có ở đó đúng không!"
Kiều Kinh Đình vội vàng lấy súng tiểu liên ra, cậu sờ sờ màu sơn ngụy trang trên bề mặt kim loại, nhất thời hưng phấn cười ha hả.
Cả hai người đều khẳng định, cậu đã phát hiện một BUG của hệ thống, hơn nữa còn là một BUG cực kỳ hữu dụng!
Dùng hiểu biết có hạn về máy tính của Kiều Kinh Đình thì, cậu cảm thấy khả năng có lẽ là vì cậu cùng với cổng kết nối của trò chơi tạm thời chia lìa, thế nhưng người vẫn chưa chết, trạng thái của cậu không giống với bất luận người nào trong game, cho nên bị hệ thống đưa vào một khu vực màu xám nào đó. Cậu cũng không giải thích rõ ràng được là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định đây là một BUG.
"Mặc dù lần này không phát hiện con quái nào, nhưng nếu như mỗi lần đi vào đều có thể thu được gì đó, thì quả thực giống như gian lận." Kiều Kinh Đình đắc ý nói, "Tự nhiên kiếm được một khẩu súng." Cậu tra một chút, thì ra đây là súng tiểu liên M26 có giá tới 100 điểm tích lũy.
Thư Ngải cắn cắn môi, trên mặt cũng hiện lên một chút mong đợi, thế nhưng lại không mở miệng.
"Thế nào, cô cũng đến thử xem đi?" Kiều Kinh Đình hỏi. Bên trong game online ở ngoài đời thực, vì chút cảm giác hư vinh không tồn tại mà có một số lượng lớn người chơi chạy theo BUG như vịt, huống hồ chi đây lại là một trò chơi liều mạng, thêm một phần ưu thế, là thêm một chút khả năng sống sót, cậu không tin Thư Ngải không động tâm.
Thư Ngải do dự một chút, lắc lắc đầu: "Lần sau đi."
"Làm sao, sợ tôi bất lịch sự với cô à cô gái." Kiều Kinh Đình khiêu mi trêu chọc nói.
Ngay từ nhỏ Kiều Kinh Đình đã biết mình lớn lên rất đẹp trai, trên người còn mang theo một bộ dáng con trai hư hỏng, cực kỳ bất kham vô lại, mà nhân duyên với con gái cũng không tệ lắm. Cậu bị đè nén nhiều ngày như vậy, rất muốn phá vỡ cái trò chơi này. Lúc này rốt cục cũng gặp được một chuyện tốt trong game, không nhịn được nên muốn điều tiết bầu không khí một chút. Không nghĩ tới lại đụng phải một cái bếp tro.
Thư Ngải bình tĩnh mà hờ hững nhìn cậu: "Sợ anh giết tôi."
Kiều Kinh Đình nhún nhún vai: "Tôi đã nói sẽ không giết cô... Thôi được rồi."
Có tâm phòng bị là chuyện tốt, đặc biệt là đối với một nữ hiệp khách bình thường cô độc cầu sinh như Thư Ngải.
Thư Ngải nhìn ra ngoài cửa sổ một chút: "Trời gần sáng, buổi sáng bọn họ nhìn thấy mật mã morse, nhất định sẽ có chút phản ứng, tôi đi ra ngoài trước."
"Tôi dự định đi vào đó một lần nữa." Kiều Kinh Đình nói, "sau khi cô trở về ...."
"Không được." Thư Ngải kiên quyết từ chối, "Không phải mỗi lần đi ra ngoài tôi đều có thể sống sót trở về, Hàn Bân giữ lại tôi là vì bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết tôi." Cô còn tăng thêm khẩu khí, "Bất cứ lúc nào."
Kiều Kinh Đình gật gật đầu: "Cô nói đúng, tôi chờ cô trở lại." Cậu thở dài, "Nơi này sắp nghẹn chết tôi rồi." Ban ngày ngay cả cửa cũng không thể ra, chỉ có thể trốn ở trong nhà người khác, cũng không biết những ngày  uất ức này phải kéo dài tới khi nào.
"Tổng cộng anh chỉ mới ở có ba ngày, kiên nhẫn chút đi." Thư Ngải như nhớ tới cái gì, nói, "Đúng rồi, trước kia anh có kêu tôi điều tra người tên là Kiều Thụy Đô đó."
Kiều Kinh Đình dừng lại một chút: "Hả?"
"Hắn cấp 3 rồi."
"À, tôi biết."
"Anh mua 'Hàng ma bảng' ?" Thư Ngải không đồng ý nói, "Vào lúc này mà còn lãng phí điểm tích lũy vào những việc không cần thiết, tôi có thể giúp anh điều tra."
Kiều Kinh Đình không để ý, nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn một chút xem hắn có chết chưa mà thôi."
Thư Ngải nhíu nhíu mày, nhịn xuống lòng hiếu kỳ không hỏi, xoay người đi ra cửa.
Kiều Thụy Đô.
Kiều Kinh Đình yên lặng đọc thầm cái tên đó trong lòng. Đời này, cậu  xem thường nhất chính là ba chữ này.
Tốt nhất là mày đừng có chết, ông đây không muốn thiếu mày một mạng đâu.
Hết chương 6.

M26





Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu – Q1 – Chương 6.