Truyện: Trò Chơi Vực Sâu - Thủy Thiên Thừa.
Quyển 1: Lời Mời Từ Vực Sâu.
Edit: Nhà cỏ.
Q1 - Chương 2:
Trước mắt Kiều Kinh Đình loáng lên một cái, chỉ trong giây lát cậu đã quay về lại dưới cây đại thụ vừa nãy, những người vây quanh cũng đã tản đi, chỉ có điều trong thôn vẫn còn có một ít người đang quan sát cậu, ánh mắt kia vừa xen lẫn hiếu kỳ, vừa trêu tức, và cũng vừa đồng tình, không phải là trường hợp cá biệt, nhưng lại làm cho lòng cậu sinh ra đề phòng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, cậu có chút không biết phải làm sao, bây giờ cậu nên làm những gì? thời gian bảo vệ người mới qua đi rồi thì sẽ phát sinh ra chuyện gì?
Kỳ thực cho tới giờ phút này, cậu vẫn còn đối với tất cả những điều đó nửa tin nửa ngờ, nếu như lúc này có người nhảy ra nói cho cậu biết, đây chỉ là đang quay một chương trình truyền hình mà thôi, cậu nhất định sẽ đem người đó đánh một trận tơi bời, sau đó cậu sẽ như trút được gánh nặng, rồi tỏ ra dở khóc dở cười với bản thân mình vì khi không lại đi tin tưởng cái thế giới trò chơi hoang đường này cùng những lời nói của hai tên nhóc con kia nữa.
Nhưng trước mắt, nếu cậu không thể tin hoàn toàn, thì cậu cũng không dám không tin, không thể ngồi yên mà chờ chết. Nếu như đây là một trò chơi cần phải giết người mới có thể qua cửa, vậy thì ít nhất cậu cũng phải bảo đảm bản thân mình không bị giết chết!
Cậu quyết định đi tìm chút đồ gì đó có thể phòng thân, chỉ sợ thời gian bảo vệ người mới của cậu....
Cậu vừa mới nghĩ đến thì trong đầu cũng hiện ra " thời gian bảo vệ người mới ".
Cậu vừa mới nghĩ đến thì trong đầu cũng hiện ra " thời gian bảo vệ người mới ".
Đột nhiên, "trước mắt" cậu bỗng dưng xuất hiện một màn hình màu đỏ đang đếm ngược, thời gian hiển thị trên đó còn có 24 phút, rất nhanh tấm bảng đó đã biến mất.
24 phút...
Nhìn khắp bốn phía.
Trong thôn có mấy chục gia đình, cũng có cửa hàng, có quán cơm, và có nhà trọ, nhìn thì cũng bình thường không khác gì với những ngôi làng nhỏ cả, nhân khẩu ở đây cũng không đến trăm người. Điều làm cho cậu thấy kỳ quái đó chính là, có người đang nhìn cậu, nhưng cũng có người lại hoàn toàn không chú ý gì đến cậu.
Những người đó là ai vậy nhỉ? Toàn bộ đều là người chơi à...
Nhưng nếu đây là trò chơi vậy nhất định phải có NPC đúng không?
Nhưng nếu đây là trò chơi vậy nhất định phải có NPC đúng không?
Cậu phát hiện ở cửa sau của một nhà dân đang chất một đống đồ linh tinh bên trong, có cuốc, có rìu và một số loại công cụ khác nữa, cậu suy nghĩ một chút, sau đó đi đến cầm lên một cái cuốc.
"Vô dụng thôi." Sau lưng cậu đột nhiên truyền tới một giọng nữ băng lãnh.
Kiều Kinh Đình quay đầu nhìn lại, thì ra chính là cô bé trên mặt có vết sẹo kia. Nhìn kỹ lại mới thấy, da dẻ của cô bé trắng nõn nà, mày rậm mắt to, nếu như không có nửa khuôn mặt xấu xí đầy vết sẹo kia, thì chắc chắn cô bé phải là một cô gái rất đẹp. Kiều Kinh Đình không khỏi đối với cô gái nhỏ có tuổi tác cũng xấp xỉ với mình sinh ra một chút thương hại.
Cô gái hình như đã quen với kiểu ánh mắt như thế, cho nên cũng không né tránh chút nào, trái lại còn đưa khuôn mặt của mình ra để nghênh đón. Cô gái liếc mắt nhìn cái cuốc một cái, nói: "Khuyên anh một câu, đừng có tự mình chuốc lấy cực khổ."
"Vừa nãy cám ơn cô." Kiều Kinh Đình cầm cái cuốc lên ánh chừng một chút, cảm thấy rất tiện tay.
"Cho dù tôi không nói, thì hệ thống cũng sẽ cưỡng chế tiến hành giáo giáo dục dành cho người chơi mới như anh." Cô nhìn chung quanh, hạ thấp giọng nói, "Bỏ cái kia xuống, không nên chọc giận bọn họ."
Kiều Kinh Đình do dự một chút, cuối cùng vẫn buông xuống. Chủ yếu là vì cậu có hai điều cân nhắc. Thứ nhất: cô gái này không giống như người xấu, hai người cũng chẳng có ân oán gì, hẳn là cô ấy sẽ không hại cậu. Thứ hai, cầm cái cuốc đi chỉ e là thực sự có chuyện bé cũng sẽ xé ra to, nếu cậu mà mạnh tay một chút vậy vật này xác thực sẽ trở thành hung khí rồi.
Cô gái âm trầm và lạnh lùng nhìn Kiều Kinh Đình, nói tiếp: "Thời gian bảo vệ người mới của anh rất ngắn, vừa nãy anh lại đi đắc tội bàn tử, đợi lát nữa nhất định phải nếm chút khổ sở rồi."
"Hắn ta sẽ giết tôi à?" Kiều Kinh Đình khinh thường hỏi.
"Không giết anh, nhưng tên đó cũng có vô số biện pháp đếm không hết để dằn vặt anh, không nên chọc vào bọn họ." Cô nói xong, vội vội vàng vàng rời đi.
Kiều Kinh Đình định sẽ đuổi theo để hỏi thăm một chút, nhưng lại thấy hình như cô gái đó cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bọn họ nói chuyện với nhau, nên cậu chỉ đuổi theo vài bước liền dừng lại.
Cậu sờ sờ bụng, cảm thấy được hình như có hơi đói. Cậu tò mò tưởng tượng ra đồ ăn ở trong đầu, trước mắt bỗng hiện ra một giao diện hơi mờ. Bên trong thanh menu, ở dưới góc trái của màn hình có hiện lên số điểm tích lũy lúc cậu mới bắt đầu là 20, trong đó cũng có vô số các loại đồ ăn có thể lựa chọn, được phân loại ra vô cùng tỉ mỉ, giá cả phần lớn đều có giá là 1 hoặc 2 điểm tích lũy, cậu nhìn đến hoa cả mắt, trong lòng vừa kinh hãi lại vừa hiếu kỳ.
Cuối cùng, cậu chọn cái hamburger 1 điểm tích lũy. Trong nháy mắt, một cái hamburger xuất hiện ở trong tay cậu, cái bánh vẫn còn nóng hổi.
Lúc thời gian bảo vệ người mới của cậu còn lại 13 phút, cậu đã thấy xa xa có một nhóm người đang chú ý tới mình. Cậu ở một bên vừa xem xét kỹ hoàn cảnh xung quanh, một bên vừa máy móc nhai nuốt chiếc hamburger kia. Ở trong một hoàn cảnh quỷ dị như vậy, một chút cảm giác thèm cậu cũng không có, nhưng cậu cần phải khôi phục lại thể lực.
Loại người như tên bàn tử này chỉ là một tiểu lâu la cáo mượn oai hùm mà thôi, cậu hoàn toàn không thèm để vào mắt. Lúc cậu mới mười bảy tuổi đã bắt đầu đấu võ đài ở những nơi phi pháp, đau đớn, bạo lực, huyết tinh, đe dọa, tham lam, và cả điên cuồng. Trên thế gian này hầu hết những gì đen tối nhất, u ám nhất, xấu xí nhất, thì từ rất lâu trước kia cậu đã chứng kiến qua rồi, nên đương nhiên cậu cũng sẽ không e ngại đối với đám người ô hợp này.
Cậu theo thói quen sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, sau đó dùng sức đè nó xuống ngực mình, để cho bản thân dưới áp lực quyết định sinh tồn này được tỉnh táo lại.
Cậu nhất định phải quay về.
Bà ngoại vẫn còn ở trong bệnh viện chờ cậu, tiền cậu để lại sớm muộn gì cũng sẽ xài hết, nhưng điều quan trọng nhất là, cậu biến mất, sẽ cướp đi hết thảy hi vọng của bà.
Phải trở thành "Tôn"... nhưng "Tôn" đến tột cùng thì đó là cái gì?
Cậu vừa định trở lại giao diện của hệ thống trò chơi, cẩn thận hỏi lại một lần nữa, nhưng thấy tên bàn tử vừa nãy đã dẫn năm ba người đang từ xa đi về phía này.
Cậu vội vã đem miếng hamburger nhai nuốt hết vào bụng, rồi mới đứng dậy.
Mặt trời đang xuống núi, ánh tà dương chiếu rọi lên cây đại thụ che trời một tầng sáng màu cam nhu hòa, bóng cây loang lổ chiếu lên phiến đá mộc mạc bên đường, theo gió nhẹ chập chờn qua lại. Hình ảnh này thật an lành và yên tĩnh, nhìn qua dường như đang sống trong một thế giới không bon chen với đời.
Nhưng Kiều Kinh Đình biết, ngôi làng nhỏ này vừa mới nhìn qua thì bình thường như thế, nhưng ẩn giấu bên trong là một sức mạnh cậu không thể lý giải nổi, mà hiện tại, điều chờ đợi cậu cũng tuyệt đối không có gì thiện ý.
Mấy người đi tới gần, bàn tử toét miệng nở nụ cười: "Nhóc con, thời gian nhanh hết quá phải không?"
Kiều Kinh Đình lãnh đạm nói: "Có chuyện gì không?"
Bàn tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn cây đại thụ một cái, hắn ta sử dụng ngón tay thô ngắn của mình chỉ chỉ: "Đây là ' Cây Sinh mệnh ', mỗi một tòa thành đều sẽ có một cây, trong trò chơi này có tổng cộng có 32 tòa thành. Ngoại trừ 4 cây ở tân thủ thôn, 4 cây ở chợ tự do và 4 cây ở Lâm Uyên quốc gia, thì các cây sinh mệnh còn lại ở các tòa thành, cũng đã bị các cá nhân đánh dấu, một khi cây sinh mệnh bị đánh dấu, nói rõ rằng người đánh dấu đó đã chinh phục được tòa thành, có thể thành lập công hội của mình, tất cả mọi người trong thành đều sẽ là nô lệ của hắn, tất cả tài nguyên đều dành cho hắn sử dụng, tất cả những người đi vào tòa thành, đều phải tuân thủ theo quy củ của hắn."
Kiều Kinh Đình im lặng lắng nghe.
Bàn tử cười lạnh: "Tiến vào trong cái trò chơi này, mày cũng đừng nghĩ sẽ rời đi được, cũng đừng vọng tưởng mình sẽ trở thành 'Tôn', tân thủ thôn mới là nơi an toàn nhất. Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, thành thật làm việc, thì sẽ có cái ăn có cái uống mà sống tiếp."
Kiều Kinh Đình lắc đầu một cái, kiên quyết nói: "Tôi nhất định phải thoát khỏi trò chơi này."
Tất cả mọi người cùng phát ra một trận cười trào phúng.
Bàn tử cười đến cực kỳ khoa trương, nói: "Mỗi một người lúc vừa mới tiến vào trò chơi cũng đều nói như vậy, tao nói a, tất cả chúng mày thật con mẹ nó thiếu dạy dỗ!"
Kiều Kinh Đình nheo mắt lại, hai tay đặt trong túi quần nắm lại thành nắm đấm.
"Lão đại của chúng ta, là người có đẳng cấp cao nhất ở Tâm Nguyệt hồ, cấp 6." Bàn tử xòe ra 6 ngón tay phụ họa thêm cho lời nói của mình, "Mày có biết đó là khái niệm gì không? Khà khà, bóp chết mày giống như đang đùa vậy."
"Đừng nói nhảm, đến cùng thì các người muốn cái gì." Kiều Kinh Đình vừa nói vừa liếc nhìn thời gian bảo vệ người mới của mình, còn không tới 1 phút.
"Muốn mày hãy thành thật nghe lời. Tao dẫn mày đi gặp lão đại, nhóc con, thân thể mày cường tráng đấy, lão đại nhất định sẽ thích. Sau này lão đại cho mày làm cái gì thì mày làm cái đó, mày sẽ kiếm được điểm tích lũy, nhưng còn phải đợi lão đại quyết định phân chia như thế nào nữa. Đương nhiên, nếu mày mà biểu hiện tốt, thì chắc chắn lão đại cũng sẽ cho mày được thăng cấp và cường hóa."
"Muốn Thoát khỏi trò chơi thì phải cần bao nhiêu cấp?"
Biểu tình của bàn tử tràn đầy tức giận và trào phúng: "Con mẹ nó mày thực sự vẫn chưa từ bỏ ý định à, đó là cấp bậc mà cả đời này chúng ta cũng không thể đạt được."
"Là anh không đạt được." Kiều Kinh Đình không nghĩ sẽ tiếp tục nhiều lời với bọn hắn, đối với trò chơi này cậu hiểu biết quá ít, cần phải tìm một chỗ nào đó để cẩn thận nghiên cứu một chút.
Kiều Kinh Đình quay người muốn đi, đột nhiên cảm giác phía sau lưng có luồng gió ập tới, cậu không chút suy nghĩ, xoay chân trái lại, nâng chân phải lên, quay một vòng đá về phía người đánh lén. Vừa nãy cậu có quan sát mấy người này một chút, cả thân thể và tinh thần bọn họ đều rất bình thường, không giống như là mấy kẻ biết đánh nhau. Trong chớp mắt cậu xoay người lại, đã thấy được người tấn công cậu, đáng lý ra một cước này hẳn là nên trúng vào giữa người tên đánh lén, thế nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là, tên bàn tử kia nhìn qua dường như rất chậm chạp lại vô cùng linh hoạt mà tránh đi.
Kiều Kinh Đình xoay người lại, dựa lưng vào trên thân cây sinh mệnh, lạnh lùng nhìn đám người đang vây chặt lấy cậu.
Bàn tử cười lạnh nói: "Có tập võ? Nếu như là trước đây, tao khẳng định sẽ đánh không lại mày, nhưng mà chúng tao đều đã từng cường hóa, tốc độ của mày... Quá chậm!" Hắn ta vừa nói, vừa giơ quả đấm đánh tới.
Cường hóa?
Kiều Kinh Đình không kịp nghĩ nhiều, cậu kinh ngạc khi thấy tốc độ của tên bàn tử này quả thật quá nhanh, mặc dù cậu đã từng đấu võ đài, nhưng cũng thấy hắn ta là một đối thủ không thể khinh thường.
Nắm đấm của bàn tử nhắm thẳng hướng khuôn mặt Kiều Kinh Đình mà đập tới, Kiều Kinh Đình nghiêng người tránh được, thuận thế bắt lấy cánh tay của bàn tử, xoay lưng về phía hắn ta, khuỷu tay dùng sức húc mạnh vào nách của bàn tử.
Bàn tử gào lên một tiếng thảm thiết, đau đến mặt mũi trắng bệch.
Kiều Kinh Đình xoay người lại nện tiếp một quyền lên trên mặt bàn tử, trực tiếp đánh người ngã nhào trên mặt đất.
Mấy người còn lại đều nhào tới, ‘ba đấm hai đá’ trút hết lên người Kiều Kinh Đình.
Kiều Kinh Đình bị bao vây tứ phía, đánh ngã được một người thì bản thân mình cũng trúng đến mấy đòn hiểm. Trong lòng cậu tràn ngập nghi hoặc, những người này đánh nhau không hề có một trình tự hay quy tắc gì, cả người đều là sơ hở, nếu đổi lại thành lúc thường, một mình cậu đối phó với toàn bộ, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng từng người từng người bọn họ đều có tốc độ rất nhanh, sức lực cũng lớn, loại sức mạnh và tốc độ mà không phải người bình thường nào cũng có thể có được.
Lẽ nào thật sự như bàn tử đã từng nói, bọn họ... đã trải qua "Cường hóa"?
Trên eo Kiều Kinh Đình đã bị trúng một cước, đau đến nửa người của cậu tê rần, thuận thế liền quỳ xuống, cậu ngã ra, quyền cước lại càng không lưu tình gì mà ào ạt trút xuống, cậu ôm chặt lấy đầu, co người lại để bảo vệ các bộ phận quan trọng, đồng thời chờ cơ hội để phản kháng.
Bàn tử đẩy đám người đang vây quanh đấm đá Kiều Kinh Đình ra, đá một cước vào trên lưng của Kiều Kinh Đình, phẫn nộ quát: "Con bà mày! Cho mày chút mặt mũi mà mày không cần!" Hắn ta vừa đạp vừa tức giận mắng chửi, "Không phải mày rất lợi hại sao, đến đây, đứng lên đi! Ở đây mày ngay cả là một con chó cũng không bằng!"
Vốn dĩ tay Kiều Kinh Đình đang ôm đầu, đột nhiên cậu vươn tay ra ôm lấy cẳng chân bàn tử.
Bàn tử giật mình, những người khác cũng không phản ứng kịp, trong mắt Kiều Kinh Đình loé lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, cánh tay nhỏ đè lên cẳng chân bàn tử, mượn lực vươn mình dậy, dùng trọng lượng của cơ thể mình đè cho bàn tử ngã nhào xuống đất, cùng lúc đó cậu dùng đầu gối của mình mạnh mẽ nghiền xuống chân của bàn tử.
"A a ——" bàn tử phát ra tiếng kêu cao vút thảm thiết, đau đến nổi thịt mỡ trên người cũng phải run rẩy, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Kiều Kinh Đình đứng lên, đá một cước lên trên mặt bàn tử, đá cho thân thể béo ú hơn trăm ký kia lăn đi hai vòng, cậu còn muốn xông tới đá tiếp mấy cái trả lại cú đá kia lại cho hắn, nhưng những người khác lại nhào tới lần nữa.
Kiều Kinh Đình không để ý đến quyền cước xung quanh đang thi nhau trút xuống, nhào tới trên người bàn tử, đập từng đấm thật mạnh trên mặt bàn tử. Cậu mím chặc miệng, trong mắt tràn ngập đều là sát ý.
Trên lưng Kiều Kinh Đình bị nện một đòn thật mạnh, cậu bị đánh nên lảo đảo một cái, đổ sụp xuống trên người bàn tử hình như đã chìm vào hôn mê, sau đó cậu ngã lăn xuống đất, nhưng vẫn kiên trì chống đỡ thân thể muốn đứng lên, có một người nào đó đạp xuống một cước dẫm nát ngón tay của cậu!
Rốt cục, Kiều Kinh Đình phát ra một tiếng kêu đau đớn, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, cậu vung một quyền đánh vào đùi của người phía trên kia, rồi kiên cường chống đỡ đứng lên, nhưng cậu lại bị đạp ngã xuống đất lần nữa.
Không được, cậu cần phải có một thứ gì đó....
Kiều Kinh Đình nhìn thấy cái cuốc bị cậu bỏ lại lúc nảy đang ở cách đó không xa, cậu thật sự hối hận khi đã nghe theo lời của cô gái kia. Cậu cắn chặt hàm răng, lần thứ hai bò dậy, nhanh chóng chạy về hướng cái cuốc đang nằm trên đất.
Người phía sau đều đã đuổi tới nơi, mà tốc độ của bọn họ ai cũng đều nhanh hơn cậu, trong chớp mắt đã đạp cậu ngã nhào trên mặt đất, quyền cước như mưa thi nhau rơi xuống trên người cậu.
Kiều Kinh Đình bị đánh đến mờ cả mắt, trên người cậu chỗ nào cũng đều là máu, cậu liều mạng ôm lấy cẳng chân của một người, đem người kia đẩy ngã xuống đất, rồi đấm đá điên cuồng một trận.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau thực chất cũng chỉ là như thế — có thể chạy thì chạy, chạy không được thì cưa túm lấy một người đánh cho chết. Đáng tiếc, dần dần cậu đã không còn chút sức lực nào, mới đánh có mấy đấm mà suýt chút nữa đã bị đạp lăn quay ra đất.
"Các ngươi làm cái gì đó?" Phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp thô ráp, hơi thở đều đều, nhất định là người mới đến sau này.
"Vệ ca."
"Vệ ca, anh đã đến rồi, bàn tử ca mang tụi em đi giáo huấn người mới."
" 'Giáo huấn' ?" Người gọi là Vệ ca khinh thường đá đá bàn tử máu me đầy mặt, đang ngã ở dưới đất không dậy nổi, chửi: "Phế vật." Hắn đi tới bên người Kiều Kinh Đình, đứng từ trên cao mà nhìn xuống cậu, cười lạnh một tiếng, nói: "Rất có khí phách."
Đôi mắt Kiều Kinh Đình bị đánh đến sưng húp, chỉ có thể nhìn qua khóe mắt, cậu nhìn thấy được một gã đàn ông gầy gò.
Vệ ca cười gằn nói: "Một đám người đánh một người, còn là một người chưa từng cường hóa, không có đạo nghĩa. Như vậy đi, tao cho mày một cơ hội, mày đứng lên đi, nếu như mày có thể đánh trúng tao một quyền, vậy chuyện hôm nay sẽ bỏ qua cho mày, thế nào?"
Kiều Kinh Đình nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, kiên cường chống đỡ thân thể dường như sắp rệu rã. Cậu lật thân thể mình lại, sau đó chậm rãi cong người, tiếp theo là đầu gối, cuối cùng, từ từ, lảo đảo đứng lên.
Cậu là một đứa con riêng, cha ruột của cậu rất có tiền, tiền nhiều đến mức dường như có thể mua được cả thế giới, còn mẹ cậu lại là người nhắm vào số tiền kia mà đến. Khi còn bé, cậu đối với người đàn ông kia ấn tượng nhất đó là lúc mẹ cậu mặt dày mày dạn ôm cậu đi đòi tiền, trên mặt của người nhà kia đều là xem thường, xem thường hai mẹ con cậu giống như con chó.
Cho nên, bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cậu đã không lấy của người đàn ông đó một đồng nào. Mười bảy tuổi, cậu đi đấu võ đài phi pháp, kiếm được không ít tiền, thế nên bị đánh đến cả tháng không xuống được giường đã là chuyện bình thường, chút thương tổn này cậu hoàn toàn không để vào mắt.
Từ nhỏ cậu đã hiểu rõ một đạo lý, mà cái đạo lý đó vô số người phải dùng đến cả máu và nước mắt mới có thể lĩnh ngộ ra, đó chính là ‘Nhược nhục, cường thực’! (Nhược nhục, cường thực: kẻ yếu thì làm thức ăn cho kẻ mạnh, tương tự như câu ‘cá lớn nuốt cá bé’)
Kiều Kinh Đình gầm nhẹ một tiếng, đánh về phía Vệ ca.
Vệ ca khinh bỉ nở nụ cười, nhẹ mà lắc người tránh được, tốc độ của hắn so với đám người bàn tử còn nhanh hơn quá nhiều!
Mà mục tiêu của Kiều Kinh Đình cũng không phải là Vệ ca, Vệ ca vừa né ra sau, cậu đã nhào thẳng tới chỗ cái cuốc, lần này, tất cả mọi người cũng không ai kịp phản ứng, Kiều Kinh Đình bắt được cái cuốc một phát, vội vàng lăn khỏi chỗ, vươn mình nhảy lên, trong tay có thêm một thứ để dùng làm vũ khí.
Tất cả mọi người đều không biết phải làm sao mà nhìn Vệ ca.
Bị một tên nhóc đùa bỡn một màn như thế, đương nhiên là mặt Vệ ca không được đẹp cho lắm, ánh mắt hắn nhìn Kiều Kinh Đình một cách thâm độc: "Con mẹ nó, mày thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Kiều Kinh Đình ánh chừng cái cuốc một chút, bước từng bước một đi về phía bọn họ.
Trên đầu, trên mặt cậu tất cả đều là máu, quần áo nhơ bẩn, hình dạng chật vật không thôi, nhưng ánh mắt cậu thì lại sắc bén hung tàn, cánh tay cầm cuốc gân xanh nổi lên chằng chịt, dường như bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nhảy dựng lên ăn thịt người.
Tất cả mọi người đều bị khí thế của cậu đè xuống.
"Vệ ca... Cẩn thận một chút, tên nhóc này cũng không phải dạng vừa đâu."
Vệ ca nhìn lại người đang bước từng bước tới gần mình, chỉ là một tên người mới cấp 2, là người mới chưa từng cường hóa, vậy mà lại đối phó được với 6 người toàn là cấp 3, cấp 4, không những thế, còn có thể làm nên chiến tích như vậy, đâu chỉ là 'Không kém'. Hắn lạnh nhạt nói: "Tụi bay còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trên tay bỗng dưng nhiều thêm một số dao găm, đoản đao, gậy và nhiều loại vũ khí khác nữa.
Ngày hôm nay sự việc khiến cho người ta khiếp sợ xảy ra nhiều lắm, Kiều Kinh Đình cũng không rãnh rỗi mà đi suy nghĩ xem một màn khó tin vừa xuất hiện là chuyện gì xảy ra, trong tiềm thức, cậu đã tiếp nhận việc bản thân mình đi vào một thế giới trò chơi sự thực.
Cậu vung cái cuốc lên, đập về phía người cách cậu gần nhất.
Cậu vung cái cuốc lên, đập về phía người cách cậu gần nhất.
Người kia giơ đoản đao lên đỡ được. Kiều Kinh Đình đánh một đòn không trúng, thuận tay liền tấn công vào giữa, người kia không kịp phản ứng vì cậu ra đòn quá nhanh, lập tức bị đánh trúng eo, hắn ta kêu lên đau đớn rồi ngã xuống đất.
Có vũ khí, Kiều Kinh Đình giống như được thần trợ giúp, trong nháy mắt đã đánh ngã được hai tên.
Vệ ca nheo nheo đôi mắt chuột lại, hiển nhiên là đang mất kiên nhẫn, hắn ta bước vài bước vọt tới, trên tay hắn ta xuất hiện thêm một cây côn sắt, xoay tròn đánh về phía bắp đùi Kiều Kinh Đình. Nhìn thì dường như hắn ta chỉ thoải mái bước đi vài bước, nhưng trong nháy mắt hắn ta đã di chuyển được bảy, tám mét!
Kiều Kinh Đình nhìn thấy Vệ ca lại đây, nhìn thấy cây côn sắt đang bắt chuyện với mình, tốc độ kia thực sự là nhanh kinh người, cậu căn bản không kịp né tránh!
Một trận đau đớn kéo tới, Kiều Kinh Đình bị cú đánh nghiêm trọng kia đánh cho gục xuống đất, cái cuốc trong tay cũng bay ra ngoài.
Không thể nào... Sao hắn ta lại nhanh như thế được chứ....
Kiều Kinh Đình nhìn đế giày của Vệ ca đang khuếch đại trước mắt mình, và sau đó đầu cũng bị trúng một đòn mạnh mẽ, cậu bị đá cho lăn vài vòng, nằm trên mặt đất không thể động đậy nổi.
Tiếp nữa, lại là cú đánh để phát tiết buồn bực, mạnh mẽ trút hết trên vai cậu.
"Thế nào? còn đứng lên được không?" tiếng nói của Vệ ca mang theo ý giễu cợt vang lên trên đỉnh đầu.
Cổ họng Kiều Kinh Đình hơi có chút ngọt, hộc ra một ngụm máu lớn, cậu cắn chặt hàm răng, rồi lại càng thêm kiên cường chống đỡ đứng lên.
Sắc mặt Vệ ca hơi đổi, hiển nhiên là đã mất đi tính nhẫn nại, lần thứ hai vung gậy sắt lên, đánh xuống bên eo Kiều Kinh Đình....
Lại bị ngã xuống lần nữa. Từ thời khắc đó, rốt cuộc cậu không thể bò dậy nổi nữa. Trong tuyệt cảnh, Kiều Kinh Đình cũng bị kích thích đến điên cuồng. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được mình tuyệt vọng như vậy, cậu không tin tốc độ của con người có thể nhanh đến mức đó, cuộc đời cậu có đến 4, 5 năm võ đài, cậu đã đánh qua không dưới trăm đối thủ, nhưng cho dù là người lợi hại nhất, cũng không thể có tốc độ quỷ dị như vậy! Huống hồ nhìn Vệ ca còn vô cùng thoải mái, căn bản là hắn ta vẫn chưa xuất hết toàn lực.
Đang lúc cậu ý thức được bản thân mình không thể đánh thắng người như vậy được, thì ý chí cầu sinh trong đầu cậu đã biến thành cừu hận vô biên. Ý niệm duy nhất của cậu hiện tại không phải là sống sót nữa, mà là mang theo kẻ địch trước mắt cùng chết!
Chỉ là, lúc nhìn thấy bàn tay mình rời xa thân thể, giống như rác rưỡi mà lăn trên đất, cậu cũng đã không còn cảm giác được đau đớn nữa, cậu đang bị hơi thở của tử vong tràn ngập che khuất, trong cổ họng không nói ra được nửa câu, ngực cũng đã không thở ra được một hơi nào nữa.
Lại phải chết thêm lần nữa sao....
Bà ngoại, thật xin lỗi...
Hết Chương 2.
Truyện Audio Trò Chơi Vực Sâu - Q1- Chương 2