Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2021

Đoản văn đam mỹ: HUẤN LUYỆN VIÊN và THẦY CHỦ NGHIỆM LỚP. (Hoàn)

 Đoản văn: HUẤN LUYỆN VIÊN VÀ THẦY CHỦ NHIỆM LỚP.

Tác giả: TIÊU Á THÀNH.

Raw: hoiqt

Edit & đọc truyện: Nhà cỏ.





Huấn luyện viên nghĩ thầy chủ nhiệm là học sinh tham gia học quân sự, cho nên đá thầy chủ nhiệm một cước.


Chương 1.


Đó là mùa hè năm 2018, thời tiết cực kỳ nóng nực, nhưng mà học sinh năm nhất cao trung đã khai giảng và chuẩn bị học quân sự.

Tiêu Tiêu vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở trường Đại học sư phạm ra, đây là lần đầu tiên cậu làm chủ nhiệm một lớp năm nhất, vừa mới ra đời nên nhìn cậu có hơi non nớt, vì để cho các học sinh tin phục và dễ quản hơn, Tiêu Tiêu liền chạy lên trước nói chuyện tâm tình với đám nhóc, tiện thể truyền lại mấy tư thế đi đứng của quân đội mà cậu còn nhớ được khi tham gia học quân sự từ thời học đại học.

Trần Tranh ở trong quân ngũ sáu năm, dự định năm nay xuất ngũ, giờ lại phải tạm thời đi làm huấn luyện viên cho đám nhãi con này. Trong lòng lão đại không vui, vừa mới bước vào sân thể dục đã thấy một người giống học sinh đang đứng trước lớp mình phụ trách khoa tay múa chân, trong lòng anh hơi bực bội. Anh bước qua, không cần biết có phụ trách người ta hay không, trước cứ đạp cho một cước đã, “Về chỗ của mình đi! Đứng cho thẳng thớm vào!” Người bị đá cho loạng choạng mấy bước mới đứng thẳng lại được.

Đá xong Trần Tranh thấy thoải mái hơn không ít, thế nhưng lại phát hiện đám nhóc con kia nhìn mình như nhìn thấy quỷ.

Tiêu Tiêu không hiểu vì sao mình bị đá, cực kỳ khó chịu, cậu quay đầu lại nhìn xem người kia là ai, làm thế nào cũng không nghĩ đến khuôn mặt đó lại xuất hiện trước mắt mình.

Trần Tranh thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn mình thì phát hiện có điều không ổn, chờ sau khi nhìn thấy gương mặt Tiêu Tiêu xuất hiện thì trong lòng anh chỉ có hai chữ, “Xong rồi.”

Quả thật là hết sức không xong, nếu như người bị anh đạp không phải là học sinh, anh có thể đến vỗ lưng người đó mấy cái rồi nói lời xin lỗi, nhưng mà người này thì….. Anh không biết mình nên làm thế nào mới phải. Giờ bước đến nói ‘xin lỗi người anh em’ hay là cười cười nói ‘lâu rồi không gặp’?.

Vẫn là Tiêu Tiêu mở miệng nói trước: “Trần Tranh, không ngờ lại là anh.” Giọng nói của cậu vô cùng bình tĩnh, tựa như không phải bọn họ đã bảy năm không gặp mà giống như bọn họ vẫn luôn là bạn, giống như cậu chưa từng tiếp nhận anh, giống như không phải cậu là người nhẫn tâm bỏ anh lại vậy.

Bỗng nhiên Trần Tranh cảm thấy thật khó chịu, anh nghĩ, cậu dựa vào cái gì mà lại bình tĩnh như vậy, dựa vào cái gì mà lại thờ ơ như thế, dựa vào cái gì mà thư anh gởi đi lúc ở trong quân đội không một lần hồi âm, dựa vào cái gì….. lại để cho anh gặp cậu thêm lần nữa.

Tiêu Tiêu nhìn thấy cảm xúc của anh không ổn cho nên đành phải nói: “Anh theo tôi đến đây một chút.” Trần Tranh liền lập tức đi theo, ném đám nhóc con đang líu ra líu ríu lại sau lưng, “Không phải là thầy chủ nhiệm định làm gì huấn luyện viên đó chứ.” Lúc bọn họ lần đầu gặp nhau cũng bằng tuổi của đám nhóc này, cũng đã từng là những thiếu niên vô ưu vô lo như vậy.


Chương 2.


Bọn họ dừng lại dưới một thân cây cách xa nơi tập trung một chút, Trần Tranh nhìn Tiêu Tiêu, anh có thể cảm nhận được ngay cả độ ấm trên người cậu cũng mang theo nhiệt huyết của thời trung học, nghĩ nghĩ lại nghĩ về thời bọn họ vẫn còn là học sinh.

Mùa hè năm 2008 ấy, lớp 10 trường trung học Thanh Đảo của bọn họ bắt đầu học quân sự, ai cũng nói thời trung học là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người, không ít phim thanh xuân vườn trường cũng đều lấy bối cảnh trong giai đoạn này. Có điều, đối với Trần Tranh thì, việc ý nghĩa nhất thời trung học có lẽ là trong khoảng thời gian đó anh gặp được Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu là người duy nhất bị cảm nắng trong đợt học quân sự đó, lúc bị té xỉu dưới ánh nắng mặt trời, mặt cậu trắng bệch, Trần Tranh thầm nghĩ trong lòng, người này thật giống gà bệnh! Ai ngờ anh lại bị huấn luyện viên gọi lên đưa Tiêu Tiêu vào lều nghỉ ngơi.

Lúc Tiêu tiêu tỉnh lại nhìn thấy Trần Tranh, cậu ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Tôi… cơ thể tôi hơi yếu.”

Trần Tranh nhìn khuôn mặt và cổ bị phơi nắng hơi đỏ của cậu, bỗng nhiên anh cảm thấy thật xấu hổ với những gì mình vừa nghĩ trong lòng, tựa như muốn bù đắp lại, anh ôm cậu, nói: “Không có việc gì, sau này anh đây sẽ bảo vệ cậu.”

Quả nhiên, sau này Trần Tranh thực hiện đúng như những gì mình đã nói.

Năm đó, trong lớp học ở trường trung học vẫn chưa có máy nước nóng tự động, học sinh phải tự mình mang bình đến phòng trà nước, lấy nước uống mang về lớp. Chuyện này được phân công cho mấy nam sinh đi làm, vì thế, qua một đoạn thời gian, quãng đường từ phòng trà nước đến phòng học sẽ xuất hiện cảnh tượng buồn cười như thế này: Một nam sinh thanh tú nhã nhặn chạy theo sau một nam sinh có vóc dáng cao lớn đang ôm một bình nước trong ngực, mà cậu nam sinh có vóc người cao lớn kia hình như đang cố ý trêu đùa bạn mình, ôm bình nước chạy lòng vòng quanh co mười tám hướng.

Ngay cả Trần Tranh cũng không hiểu nổi, mỗi lần Tiêu Tiêu đi lấy nước sẽ theo giúp cậu là vì câu nói khí khái của mình lúc khai giảng “sẽ bảo vệ cậu” hay vì chỉ muốn nhìn bộ dáng ảo não của Tiêu Tiêu mỗi khi đến phòng Trà nước chậm, rồi thở hổn hển chạy theo anh khắp nơi đoạt nước, đến khi tới hành lang phòng học, lúc anh mang được nước về lớp thì cậu lại rối rắm nói một câu “Cảm ơn.”

Tất nhiên là Tiêu Tiêu không cần tên ngốc nào đó đi lấy nước giúp, mặc dù thể chất cậu có yếu một chút, nhưng mấy loại chuyện như đi lấy nước này vẫn có thể làm được. Thế nhưng lần nào anh cũng tìm được cách để chặn cậu. Có đôi khi cậu nghĩ, rốt cục thì mình phải làm sao mới có thể trả hết nợ ân tình này đây.


Chương 3.


Cơ hội để Trần Tranh phát huy tính xấu thích trêu ghẹo Tiêu Tiêu của mình, khiến cậu không biết phải làm sao rốt cục cũng đến. Lớp 11 phân ban Văn và Lý, bọn họ đều chọn Lý nên ở lại lớp cũ.

Lúc khai giảng lớp 11, thấy giáo xếp chỗ ngồi dựa theo nguyên tắc hỗ trợ, cứ một bạn học tốt sẽ ngồi cùng một bạn học yếu, xếp thành nhóm hai người ngồi cùng bàn. Anh không biết xấu hổ mà cố tình chen lấn xô đẩy chạy đến chỗ Tiêu Tiêu, cuối cùng Trần Tranh cũng được như ý nguyện ngồi gần cậu.

Sau khi ngồi xuống rồi anh mới hào hứng nói với Tiêu Tiêu: “Cậu xem, vì để ngồi gần cậu mà tôi đã cố ý giả vờ học ngu, thanh danh một đời của tôi coi như bị hủy rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đó!” Ngay lúc anh nghĩ Tiêu Tiêu sẽ giống như những lần trước mình trêu đùa cậu, liếc mắt nhìn anh một cái sắc như dao rồi lại tiếp tục học bài thì lại nghe Tiêu Tiêu thật sự “Ừm” một tiếng.

Tiêu Tiêu là thật lòng nghĩ muốn phụ trách anh như lời đã nói, cũng giống như anh đã nói “sẽ bảo vệ cậu” từ rất lâu trước kia, giống như lời thầy giáo nói, giống như trong lòng cậu nghĩ phải nâng cao thành tích cho Trần Tranh, phải giúp nhau cùng tiến bộ vậy. Có điều, sau khi anh nhìn vào mắt cậu lúc ngẩng đầu lên, không biết vì sao mình lại như chết máy, tiếp theo đó cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Nói làm là làm, Tiêu Tiêu lấy vở của anh ra, bắt đầu ghi chú lại những chỗ quan trọng, lập kế hoạch học tập cho anh, buộc anh phải thực hiện từng bước một.

Ban đầu Trần Tranh có hơi ghét bỏ việc học hành vì nó quá khó khăn, không chịu phối hợp, nhưng sau khi Tiêu Tiêu dùng ngòi bút xếp cho anh một hình lập phương nhỏ, cười dịu dàng nói, “Thưởng cho cậu một cái bánh chưng.” Thì anh đột nhiên vứt hết chống cự ra sau đầu, còn muốn mỗi lần mình hoàn thành một mục tiêu cậu phải thưởng cho anh một cái.

Những cái “bánh chưng nhỏ” này đến tận giờ anh vẫn còn giữ ở nhà. Sau bảy năm Trần Tranh lại lần nữa đứng trước mặt Tiêu Tiêu, anh nghĩ, không biết vì sao lúc đó mình lại thích những thứ như vậy nữa. Có lẽ lúc đó cảm thấy Tiêu Tiêu cúi đầu hí hoáy với mấy ngòi bút đó lộ ra cái cổ thật xinh đẹp, cũng có thể là ánh mắt mang ý cười của cậu lúc mang thành quả của mình đưa cho anh nhìn rất hấp dẫn, khiến cho anh cảm thấy thứ mà đối phương đang hí hoáy không phải là những ngòi bút mà là trái tim của tuổi trẻ, của những rung động đầu đời không biết là gì kia.

Những kỷ niệm ngọt ngào trong trí nhớ ùa về khiến cho lòng anh chua xót, anh nhìn Tiêu Tiêu hỏi: “Vì sao lúc trước lại ra đi mà không nói câu nào?”


Chương 4.


Vì sao ra đi mà không nói câu nào? Tiêu Tiêu nghĩ, còn không phải là vì anh sao.

Bọn họ ngồi cùng bàn với nhau một năm lớp 11, đó là những ngày Tiêu Tiêu vui vẻ nhất.

Mỗi ngày tan học là cậu lại chờ mong ngày hôm sau được đến trường, qua năm ngày đến cuối tuần lại bắt đầu chờ mong một tuần mới. Cậu cũng không biết bản thân mình vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy lúc ở cùng Trần Tranh cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui vẻ, và thời gian trôi qua cũng cực kỳ mau.

Học kỳ hai lớp 11 là thời điểm dễ bị cảm nhất, Tiêu Tiêu không ngờ mình lại bị trúng chiêu. Triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả việc đến trường cũng không đi nổi.

Trần Tranh ở trường đợi một ngày, hai ngày, đến ngày thứ ba thì anh nhịn hết nổi chạy đi tìm thầy giáo hỏi địa chỉ rồi chạy đến nhà Tiêu Tiêu. Anh nói với mẹ của cậu là mình giúp thầy giáo đến đưa vở ghi chép cho Tiêu Tiêu, nhưng đến khi mẹ cậu ra khỏi phòng rồi lại bắt cậu đi ngủ, không cho cậu học hành chi phí sức.

Trần Tranh nhìn vẻ mặt và ánh mắt buồn ngủ khi bệnh của cậu, cảm thấy hô hấp nóng rực đó như phả thẳng vào trong lòng mình, khiến anh đau lòng không thôi.

Trần Tranh nghĩ, sau này nhất định không được để cho cậu bị bệnh thêm lần nào nữa.

Sau khi Tiêu Tiêu khỏi bệnh, mỗi buổi sáng đến trường đều bị anh tóm được, bắt cậu phải chạy bộ ba mươi phút mới cho vào lớp. Nửa giờ đó cậu dự định vào lớp học thuộc từ mới, vậy mà nguyên cả học kỳ hai lớp 11 đều dùng để chạy bộ cùng anh.

Thích anh từ lúc nào cậu cũng không biết, Tiêu Tiêu nghĩ, có thể là vào năm nhất cao trung cùng nhau tranh đi lấy nước, cũng có thể là sau khi ngồi cùng bàn với nhau, mỗi ngày anh đều chăm chú lắng nghe cậu giảng bài, hoặc cũng có thể mấy tháng trời sáng nào anh cũng chạy bộ cùng cậu. Mà lúc cậu thật sự xác định được tâm ý của mình chính là buổi trưa hè cuối năm 11 đó.

Đó là buổi trưa một tuần sau khi nhận được bảng điểm cuối kỳ, cậu đang mơ mơ màng màng ngủ trưa thì nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi tên mình, vừa mở cửa ra thì hơi nóng đã ập thẳng vào người, thế nhưng khi nhìn thấy tên ngốc nào đó đầu đầy mồ hôi cầm cây kem đứng ở đó, bỗng nhiên cậu lại cảm giác thật mát mẻ.

Hình như Trần Tranh có chút xấu hổ, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, anh nói: “Bài tập hè khó quá, tôi, tôi tới để hỏi cậu….. tôi, tôi…” Rốt cục, anh không biết phải giải thích như thế nào cho hành động chạy một quãng đường thật xa đến đây vào lúc trời nóng nhất trong ngày thế này, cuối cùng chỉ có thể giơ cây kem sắp tan chảy đến trước mặt cậu rồi hỏi một câu: “Cậu có muốn ăn không?”

Đột nhiên, trong lòng Tiêu Tiêu có một loại xúc động nói không nên lời, cậu cúi người hôn lên má Trần Tranh một cái, sau đó đóng cửa sổ lại cái rầm.


Chương 5.


Mùa hè năm 2010 đó, bọn họ bên nhau. Mỗi sáng Tiêu Tiêu đeo ba lô mang sách vở chạy đến nhà Trần Tranh, sau đó hai người học cùng với nhau. Buổi tối Trần Tranh lại chạy đến nhà Tiêu Tiêu đưa cậu về nhà. Bọn họ cứ lặp đi lặp lại những điều đơn giản mà hạnh phúc như vậy mỗi ngày, không biết chán là gì.

Lần đầu tiên chân chính hôn môi là ở nhà Trần Tranh, sáng hôm đó ba Trần mẹ Trần đi làm, Trần Tranh nhìn khuôn mặt cận kề trong gang tấc đang giảng bài cho mình, đầu lưỡi như ẩn như hiện giữa đôi môi đóng mở liên tục, bỗng nhiên anh cảm thấy thật khô nóng. Vừa ồn ào nói hôm nay mệt quá chúng ta ngủ bù một chút đi, vừa lôi kéo Tiêu Tiêu đi về phía chiếc giường, anh ôm Tiêu Tiêu ngã xuống giường, sau đó bổ nhào lên người cậu, hôn xuống.

Tiêu Tiêu bị hôn, môi run rẩy, trong đầu cậu chỉ còn lại tiếng ong ong vang lên, nhưng rất nhanh sau đó cậu bị sự nhiệt tình của Trần Tranh ảnh hưởng, cũng vươn đầu lưỡi ra cẩn thận đáp lại.

******( Ở đây còn một đoạn h nhẹ nhưng mình không edit)******

Đến khi dừng lại, trong quần hai người đã dính đầy chất lỏng trăng trắng, Trần Tranh vừa vuốt ve cơ thể Tiêu Tiêu vừa ghé vào tai cậu thở hổn hễn, giọng nói của anh như quanh quẩn bên tai cậu: “Sau khi vào đại học tôi sẽ không tha cho cậu như bây giờ đâu.”

Đáng tiếc, bọn họ không thể cùng nhau đợi đến ngày đó, tình yêu của bọn họ bắt đầu nảy nở từ mùa hè năm 2008, đến mùa hè năm 2010 thì nở rộ, lại chết yểu vào tháng đầu tiên của năm 2011.


Chương 6.


Mẹ của Tiêu Tiêu phát hiện ra chuyện của bọn họ.

Lúc đó là kỳ nghỉ đông năm thứ ba cao trung, từ khi bọn họ hẹn hò với nhau, vừa nghiêm túc học hành vừa ngọt ngào yêu đương, Tiêu Tiêu ở nhà được hai ngày đầu tháng giêng rồi lại tiếp tục chạy đến nhà bạn học.

Buổi tối Lâm Yến bị đau dạ dày nên định ra ngoài mua ít thuốc, lúc đến đầu ngõ thấy cậu nhóc bạn thân và con trai mình trở về, đột nhiên đứa nhỏ đó ôm eo con trai mình, sau đó hôn xuống.

Bà đã thử rất nhiều cách để ngăn cản bọn họ.

Giả bệnh không cho Tiêu Tiêu ra ngoài, thì Trần Tranh bắt đầu chủ động chạy đến nhà bà. Sau này bà trực tiếp vác chổi đuổi Trần Tranh ra khỏi nhà, rồi nói chuyện thẳng thắn với Tiêu Tiêu, thế nhưng đứa con trai 17 năm qua ưu tú, thân thiết là thế nay không nói được một lời hoàn chỉnh nào mà chỉ lắp bắp quỳ trên mặt đất nhìn mình, nước mắt đong đầy trong đôi mắt cậu.

Bỗng nhiên Lâm Yến nhớ đến lúc Tiêu Tiêu mới chập chững biết đi, cực kỳ ngoan ngoãn, dù cho có ngã đau đến đâu cũng không khóc thành tiếng, chỉ ngước đôi mắt ngập nước như vậy để nhìn bà, rồi cất giọng mềm nhũn gọi mẹ, lúc đó bà bước đến ôm lấy cậu, nhưng cậu vẫn còn muốn tiếp tục, cứ tiếp tục ngã lại tiếp tục đi, lúc ấy bà đã nghĩ, đứa nhỏ này bướng bỉnh như vậy lớn lên sợ sẽ phải chịu không ít khổ.

Câu nói năm xưa nay đã thành sự thật.

Bà đau lòng tột đỉnh, nghẹn ngào nói với Tiêu Tiêu: “Con có biết mình đang làm gì hay không? Con còn nhỏ không hiểu chuyện, nên mẹ không thể trơ mắt nhìn con đi vào ngõ cụt! Con vẫn luôn hiểu chuyện không để mẹ phải bận tâm, mẹ vẫn luôn theo ý con, có điều, lần này con thương mẹ một chút được không? Được không?”

Nhưng mà, Tiêu Tiêu vẫn quỳ gối ở đó vừa khóc vừa lắc đầu.

Lần này bà dùng biện pháp mạnh mà trước giờ chưa từng dùng với con trai mình, bà gọi chồng mình ăn tết xong định quay lại Malaysia công tác ở lại, mỗi ngày canh chừng con trai với mình. Vì không muốn cho cậu gặp lại Trần Tranh, bà dẫn cả nhà đến khách sạn ở, tịch thu điện thoại di dộng của Tiêu Tiêu, xóa hết tất cả QQ của bạn cùng lớp, xóa tài khoản của cậu, thậm chí ngay cả phương thức liên hệ với thầy giáo cũng bị xóa sạch. Sau đó hủy số điện thoại cũ, đổi lại một số mới cho cậu. Khi còn một tuần nữa là đến ngày quay lại trường học, Tiêu Tiêu bị ba mình ép phải lên xe, ông đưa cậu đến một huyện ở vùng quê, bắt đầu đi học trở lại ở đó.


Chương 7.


Tiêu Tiêu thử viết thư cho Trần Tranh, nhưng những lá thư đó như đá rơi vào hồ nước, cậu gởi đi sự nhớ thương da diết từ sâu thẳm trái tim mình, nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Tiêu Tiêu bắt đầu căm ghét bản thân mình vì khi tình yêu đến nồng nàn sâu đậm, cậu chưa từng nghĩ đến đường lui, cảm thấy hai người nhất định có thể ở bên nhau, mọi người cũng sẽ chấp nhận tình cảm của bọn họ, sẽ chúc phúc cho bọn họ, thế cho nên cậu không nhớ nổi số điện thoại của Trần Tranh.

Lúc giải lao giữa giờ học, cậu hay nghe các bạn nữ nói chuyện với nhau về các nhân vật trong tiểu thuyết, nam nữ chính luôn nhớ thuộc lòng số điện thoại của nhau, thế nhưng cậu chỉ có thể nhớ được mấy số. Đằng sau có tận 5040 con số có thể đúng, vốn dĩ cậu còn cảm thấy ít, không sao cả, cậu cứ gọi mỗi ngày, rồi cũng sẽ gọi hết, mặc dù mình không có di động nhưng tiền ăn sáng và cơm trưa của cậu mỗi ngày có thể gọi được 40 cuộc, vậy chỉ cần gọi trong 126 ngày, trước khi cậu thi đại học có thể gọi xong, nếu gọi được cậu sẽ nói với người kia rằng: “Tôi không có bỏ rơi anh, anh nói anh muốn đến Bắc Kinh, tôi sẽ cố gắng thi tốt, sau này sẽ ở bên anh mãi mãi, anh đợi tôi một chút được không? Được không?”

Thế nhưng, cậu không thể mỗi ngày gọi 40 cuộc điện thoại được, khi Lâm Yến phát hiện cậu dùng tiền cơm để gọi điện, bà đã ngừng đưa sinh hoạt phí cho cậu, mỗi ngày đều đưa cơm đến cho cậu. Cậu đã hoàn toàn tuyệt vọng, cậu gầy đi trông thấy, hai má hóp lại. Cứ như thế, cậu và Lâm Yến giằng co hơn nửa năm, không ai chịu thỏa hiệp.

Cuối cùng, ngày nhận được kết quả thi, tất cả đều vụn vỡ.

Cho nên vì sao ngày đó ra đi mà không nói một lời nào? Tiêu Tiêu vẫn không thể trả lời câu hỏi của Trần Tranh được, cậu mở miệng mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra thành lời. Trần Tranh đành phải hỏi tiếp: “Vì sao cậu không đến đại học A?”

Lúc hai người bên nhau đã từng ước định, một người thi đại học A, một người thi đại học B. Chỉ có điều, Tiêu Tiêu không thể đậu vào đại học A, Trần Tranh lại thay cậu học ở ngôi trường cậu thích.

“Tôi đến đại học A, cả năm đó tôi điên cuồng đi tìm cậu.” Trần Tranh nhìn cậu, giọng nói bỗng trở nên nghẹn ngào: “Tôi tìm cậu trên bảng tin trường, đến học viện toán học cậu thích để tìm cậu, đến phòng giáo vụ để tìm cậu, nhưng tìm khắp nơi vẫn không gặp được cậu.”

Trần Tranh vào ngôi trường này là vì Tiêu Tiêu thích, nhưng ở đó lại không có người anh yêu, vào học kỳ hai năm nhất có đợt chiêu binh, anh rời khỏi ngôi trường đó. Anh ngây ngốc ở trong quân đội sáu năm, sau hai năm, vì anh có biểu hiện đặc biệt tốt nên tiếp tục xin ở lại quân ngũ, và chưa một lần quay trở lại nơi đó.


Chương 8.


Tiêu Tiêu không thể đến đại học A được, sau khi cậu có kết quả thi, Lâm Yến thấy đứa con từ nhỏ đã thông minh ưu tú nay chỉ có thể đậu vào một trường sư phạm bình thường, bà ngồi trong nhà vệ sinh khóc lóc thảm thiết, đau lòng muốn chết, sau đó bị bệnh một trận, cứ bệnh rồi lại khỏe, khỏe rồi lại bệnh, nằm liệt trên giường gần một năm.

Bà nhìn con trai mình càng ngày càng trở nên lặng lẽ, cuối cùng, vào mùa hè năm 2012 ấy bà mở miệng nói: “Tiêu Tiêu, nghỉ hè rồi, con về tìm người bạn kia của mình ôn chuyện đi.”

Tiêu Tiêu quay về Thanh Đảo, nhưng không tìm được Trần Tranh, ba mẹ Trần Tranh lại im lặng không nói cho cậu biết tin tức của anh. Cậu đến hỏi chủ nhiệm lớp mới biết được anh học ở đại học A.

Vào năm hai đại học, Tiêu Tiêu đến đại học A khi có kỳ nghỉ nhỏ dài hạn đầu tiên. Cậu nghĩ, lúc nghỉ đông không tìm được Trần Tranh ở nhà, vậy cậu phải đến trường học tìm, nhưng đến trường học rồi cậu vẫn tìm không thấy Trần Tranh.

Tiêu Tiêu nghĩ, đợi đến lúc gặp mặt sẽ giải thích với anh, cứ như vậy đi.

Tiêu Tiêu cần cù chăm chỉ học xong đại học, rồi lại thi nghiên cứu sinh ở đại học A, cuối cùng trở lại trường trung học Thanh Đảo.

Cậu đã từng thật lòng thật dạ yêu một người, giờ cũng chỉ có thể bước đi từng bước cho đến hết cuộc đời này.

Vậy mà cậu còn có thể gặp lại được Trần Tranh. Tiêu Tiêu nhìn gương mặt đã thành thục hơn bảy năm trước không ít, bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt: “Tôi đã sắp quên anh rồi anh có biết không?”

Trần Tranh nhìn cậu khóc, những câu muốn hỏi những lời muốn nói trong lòng bỗng nghẹn lại, tay chân nhất thời luống cuống. Đành phải vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói: “ Không có việc gì, mình tôi nhớ em là được rồi, em xem, giờ coi như chúng ta không quen biết đúng không? Vậy…. tôi sẽ tự giới thiệu một chút! Tôi tên là Trần Tranh, Trần của Tiêu Tiêu, Tranh cũng của Tiêu Tiêu.”

Bỗng nhiên Tiêu Tiêu cười thành tiếng, nói anh mau trở về huấn luyện quân sự đi: “Anh chạy lại đây nói chuyện phiếm với tôi, không sợ bị cấp trên phạt à!?”

“Phạt con khỉ, ông đây chính là Đại đội trưởng của bọn họ!” Trần Tranh nhìn Tiêu Tiêu rốt cục cũng ngưng khóc, cả người như được sống lại: “Mấy năm nay, em sống thế nào?”

“Rất tốt, chỉ có điều rất nhớ anh.”

Tiêu Tiêu nhìn Trần Tranh sau khi nghe được những lời này xong thì lưu lại một câu: “Tối nay anh đến tìm em!” rồi chạy đến chỗ tập trung huấn luyện quân sự, điệu bộ chạy tung ta tung tăng kia giống hệt tên ngốc năm nào. Bỗng dưng cậu cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Nếu như tình yêu đã héo rũ có cơ hội sống lại lần nữa, người yêu xa cách từ lâu nay có thể gặp lại, vậy thì còn gì tốt hơn nữa chứ? Dù sao thì mình cũng đã gặp được người đó rồi. Mà năm nay chúng ta chỉ mới 25 tuổi, vẫn còn là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.

Tiêu Tiêu nghĩ.


Hoàn.




4 nhận xét:

trinhthamkinhdi nói...

2.
- quảng đường từ phòng trà -> quãng

3.
- Tiêu tiêu cúi đầu hí hoáy -> Tiêu Tiêu
- anh nhìn Tiêu tiêu hỏi -> Tiêu Tiêu

4.
- vừa mở của ra hơi nóng -> cửa ra, hơi nóng
- chạy một quảng đường thật xa -> quãng

5.
- thở hổn hễn, -> hổn hển

6.
- lần nay con thương mẹ -> này

Cám ơn bạn đã làm truyện này. ^^

Unknown nói...

Chính bản thân t đang mờ mịt, ít ra bây giờ t o thể suy nghĩ gì, mà vô tình vào đọc t thấy lặng lẽ quá, nó o mới nhg nó làm t tĩnh lặng luôn -- cái câu truyện phía trên ( đoạn trên ) từng xảy ra thật ngoài đời, chỉ khác 1 ít thôi ( người mẹ đó o ' hiền ' hay có cách hành xử ' nhẹ ' như trong đây và cái kết là đẫm nước mắt chứ o đc màu hường ) xin lỗi nếu làm c khó chịu - chủ blog ,nhg tui muốn tâm sự 1 ít !

Đọc mà thấy kiểu thanh xuân bình yên dễ sợ - cảm ơn chủ blog nhiều !

' tâm hồn già cỗi ' mà đọc truyện thanh xuân kiểu này, ngại ghê !

Truyện Audio Nhà cỏ. nói...

Cảm ơn bạn trinhthamkinhdi nhiều nha. Để mình sửa lại.

Truyện Audio Nhà cỏ. nói...

Cảm ơn bạn đã tâm sự, mình không biết an ủi ra sao nhưng mình có thể lắng nghe, dạo này mình cũng gặp nhiều chuyện không được như ý muốn nên tìm truyện nào nhẹ nhàng một chút edit. Rất vui vì bạn thích.