Thứ Tư, 2 tháng 12, 2020

Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng - Chương 32.

 

Chương 32

 

Nguồn: pinterest.

“Vì vui mừng cho nên nương nương mới thất thố như vậy.” Phó Thần tiếp lời.

“Đúng vậy, có lẽ là ta hoa mắt, chắc lúc ngọ thiện ăn phải cái gì rồi.” Mặc Họa nhanh nhẹn sửa lời. “Ngươi vào trong nhìn thử rồi kể một vài chuyện thú vị cho nương nương nghe đi!”

Phó Thần nhớ lại, từ lúc hắn đến Phúc Hi cung đến nay chưa gặp qua Đức phi thị tẩm lần nào.

Nàng và một vài phi tử cũng có thể được tính là ‘lão nhân’ vì gả cho Tấn Thành đế lúc hắn ta vẫn còn là một hoàng tử, có cái gì mới mẽ thú vị cũng đã qua hết rồi, số lần được thị tẩm ít vô cùng. Trong cung còn có người mới được tuyển vào, hoàng đế cũng không cô đơn, đối với việc Đức phi có thể trợ giúp hoàng hậu quản lý hậu cung cũng dành cho nàng một ít bao dung và yêu thương, thỉnh thoảng ghé lại đây để nói một số chuyện bình thường trong nhà và nói về tam hoàng tử.

Phó Thần được Mặc Họa đưa vào Thiên điện, mơ hồ nghe được tiếng nước ào ào bên trong, có chút xấu hổ mà hỏi, “Nương nương đang tắm?”

Mỗi phi tử khi nhận được thẻ bài thị tẩm đều phải tắm rửa thay quần áo rồi đợi hoàng đế đến lâm hạnh. Tất nhiên là Đức phi cũng không ngoại lệ.

“Đúng vậy, nương nương chưa từng tắm rửa một mình mà không cho chúng ta hầu hạ bao giờ.” Mặc Họa thở dài, thấy sắc mặc Phó Thần rối rắm đứng chần chừ ở cửa không chịu vào, nàng nghĩ nghĩ, hình như nghĩ ra được điều gì, cười cười, nói, “Mau vào đi, thái giám cũng không phải là nam nhân, chẳng lẽ ngươi còn sợ khác biệt nam nữ à? Đừng quên ‘thứ đó’ của người đã không còn, được nương nương xem trọng thì phải càng thêm tận tâm hầu hạ mới đúng.” Phó Thần vừa nghe xong lời này liền cuối đầu, che lại nét cổ quái trên mặt mình.

“Mặc Họa cô nương nói phải, chỉ tại nô tài chưa từng hầu hạ nương nương tắm rửa bao giờ nên sợ có gì sai sót.”

Vào mùa hè, dường như Đức phi mỗi ngày đều tắm. Từ Yến triều đến nay, tập tục ba ngày tắm rửa năm ngày giặt giũ vẫn còn duy trì, lúc này mới xuất hiện việc cứ năm ngày sẽ có một ngày nghỉ, gọi là hưu mộc (Ngày gội đầu). Ngày này hoàng thượng và các quan viên không thượng triều. Ở hậu cung, nữ tử thích sạch sẽ cho nên số lần tắm rửa cũng nhiều hơn.

“Không có gì đáng ngại, ngươi đã đến đây mấy ngày rồi, chẳng lẽ còn chưa biết tính tình của nương nương chúng ta à, sao có thể tùy ý trách tội được.” Mặc Họa che miệng cười.

Bởi vì trong cung mỗi năm đều có nghiệm tra, lại thêm việc quản lý chặc chẽ thái giám và cung nữ của Phủ nội vụ, cho nên mới có thể đảm bảo cho các chủ tử yên tâm sai phái từng thái giám. Ở trong mắt mọi người,  thái giám và cung nữ cũng không có gì khác biệt, do phần lớn hậu phi đối với việc dùng cung nữ hầu hạ thấy thuận tiện hơn, cho nên mỗi thái giám trong cung điện này đều đấu đá với nhau đến vỡ đầu, chỉ hi vọng được chủ tử coi trọng, cạnh tranh phải nói là vô cùng khốc liệt.

Còn chưa nói xong thì tiếng Đức phi từ bên trong đã truyền đến, rõ ràng là đã nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, “Phó Thần à? Vào đi.”

Mặc họa làm khẩu hình, thúc giục. “Nhanh đi!”

Phó Thần nhìn Mặc Họa rời đi xong mới bước vào cửa.

Đóng cửa lại, chậm rãi bước vào trong phòng, hơi nước nhàn nhạt bốc lên từ phía sau tấm bình phong, mùi hương hoa hồng tản mát ra xung quanh.

“Bóp vai cho ta.”

Phó Thần thong dong đi qua tấm bình phong, nhìn không chớp mắt.

Phía sau tấm bình phong là nơi tắm rửa. Nữ nhân đang ngồi trong bồn tắm, trên mặt nước trôi lơ lững những cánh hoa hồng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà.

Lực đạo của Phó Thần không nặng không nhẹ xoa bóp vai nàng, cảm giác lành lạnh từ đôi bàn tay lưu lại trên vai, cơ thể dưới làn nước ấm thật dễ chịu, khiến cho cảm xúc của nàng được khắc sâu.

“Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, ngươi có thấy vui không?”  Hai tay Đức phi nâng mấy cánh hoa lên, nhìn dòng nước chảy qua từng kẽ hở, rơi xuống.

“Quân Ngưng, vốn dĩ với địa vị của nàng bây giờ thì không cần sự lâm hạnh của hoàng đế, vậy ta làm điều thừa ấy để làm chi.” Quả thật là hắn không phải người tốt lành gì, vẫn đáp ứng những nhu cầu của nàng, thế nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng đến những thủ đoạn như vậy. Nữ tử này đã lo lắng quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều rồi, mười mấy năm ở hậu cung đã bào mòn hết những ngây thơ trong sáng của nàng, cho nên, dù gặp bất luận việc gì nàng cũng nghĩ rất sâu xa. Từ những lần nói chuyện trước đây có thể thấy được, có lẽ nàng cho rằng hắn khiến nàng trở nên xinh đẹp để hoàng đế yêu thích nàng hơn, là thủ đoạn để nàng bỏ qua hắn.

“Ta thích nhìn nàng ngày càng xinh đẹp, làm vậy không tốt sao?”

Về việc Tấn Thành đế lại lâm hạnh Đức phi, Phó Thần biết có liên quan đến mình không ít thì nhiều, quả thật hắn khiến cho Đức Phi càng ngày càng rạng rỡ, cả về hình dáng lẫn tâm hồn.

Lời Phó Thần nói quá chân thành, khiến cho ngọn lửa nhỏ trong lòng Mục Quân Ngưng cũng bắt đầu nhen nhóm, đột nhiên nàng đứng lên khỏi mặt nước, không để ý đến thân thể trần trụi của mình. “Từ khi ta bị đưa vào phủ hoàng tử, trở thành một trong vô số nữ nhân của hắn ta, ta nghĩ không biết lúc nào mình mới có thể rời khỏi chiếc lồng sơn son thiếp vàng này, ta đợi một năm rồi lại một năm, mãi đến khi An Lân được sinh ra rồi lớn lên, tâm ta cũng chết lặng. Ngươi biết không, mỗi lần bị hắn ta chạm vào người ta đều phải ép bản thân mình cười, buộc bản thân mình phải ‘yêu’ hắn ta, ở hậu cung này, có nữ nhân nào mà không ‘yêu’ hắn ta, vô luận là thật lòng hay giả dối, là thật cũng thành giả, mà giả rồi cũng thành thật, ta đã quen sống như vậy rồi, ta cảm giác bản thân mình như vậy nên sống cũng không khác chết đi là mấy.”

Nước mắt tràn bờ mi, lăn dài theo xương gò má xuống cằm, rơi trên mặt nước, nàng bắt đầu run rẫy, che mặt.

Trong mắt Phó Thần không một chút dục niệm, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, với hắn mà nói thì cái ôm này chỉ là tiếp thêm sức mạnh cho một nữ nhân yếu ớt mà thôi, cũng không phải là ôm ấp của tình yêu nam nữ.

“Có lẽ, vào mấy trăm hoặc là mấy ngàn năm sau, trên đời này sẽ xuất hiện một triều đại, ở nơi đó không có chế độ quân chủ, không có hoàng đế, nam nữ đều bình đẳng, ở đó có chế độ một vợ một chồng, mỗi một nữ tử đều có quyền yêu cầu nhâm nhân của nàng phải chung thủy với mình mãi mãi.

Thế giới mà Phó Thần miêu tả quá mức tốt đẹp, đó là nơi mà nàng không thể tưởng tượng được, “Sao có thể chứ, làm sao có một thế giới như vậy được.”

Có, thế giới như vậy thực sự tồn tại.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, không liên quan gì đến tình yêu, chỉ có hai linh hồn cô độc như nhau mà thôi.

“Nàng cứ xem hắn ta là một món đồ chơi, đến để hầu hạ nàng, là một công cụ để nàng thoải mái mà thôi.” Hắn vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, tiếp tục dùng Chư linh (một loại nấm) chà xát trên vai, trong chư linh có chứa những hương liệu trân quý, khiến cơ thể các phi tử sau khi tắm xong sẽ tỏa ra mùi hương tự nhiên.

“Ngươi đó, cũng chỉ có ngươi mới nói ra được những lời này, đó là đại bất kính.” Nào có phi tử nào dám xem hoàng đế như một món đồ chơi, thế nhưng nàng lại thích cách so sánh này vô cùng.

“Vì nàng mà mang tội bất kính cũng đáng giá.” Phó Thần nói lời hay nhưng không hề biểu hiện chút nịnh nọt nào.

Nàng nhìn chàng trai tuấn tú đứng trước mặt mình, “Nếu ngươi là một nam nhân thật sự thì tốt rồi.”

Nàng tưởng rằng tất cả đã trở thành thói quen, vì việc thị tẩm này vẫn diễn ra mười mấy năm nay.

Nàng ôm trái tim đanh nhảy nhót, đây chỉ là một trò chơi, một trò chơi mà thôi.

Trò chơi kết thúc, người cũng sẽ đi.

Hoàng đế đến sau khi đã dùng xong bữa tối, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Đức phi tươi cười duyên dáng xinh đẹp, nàng mặc một bộ trang phục cung đình mềm mại, bên ngoài khoác một bộ sa mỏng màu hồng nhạt, eo nhỏ một tay ôm cũng không đủ, dung mạo xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi, dưới ánh nến mờ ảo nàng đẹp đến nao lòng.

Cổ thụ cũng phải nở hoa, sao trước giờ đến đây hắn ta chỉ dùng cơm thôi chứ. Hắn nghĩ Đức phi là một người chín chắn, làm việc rất công bằng chính trực, quản lý hậu cung gọn gàng ngăn nắp, cũng không tranh giành hay ghen ghét với ai, đó là những điều hắn ta thích nhất ở nữ nhân này, thế nhưng hắn đã không chú ý đến nàng vẫn còn thùy mị thướt tha lắm, so với mấy tiểu cô nương mới hơn mười tuổi cái gì cũng không hiểu thú vị hơn nhiều.

Từ lúc tú nữ vào cung, đã xảy ra không ít chuyện, khiến cho trong lòng Tấn Thành đế mệt mỏi vô cùng, hôm nay còn xảy ra chuyện hai nữ nhân gây gỗ với nhau mà rớt xuống hồ. Vốn dĩ Tấn Thành đế rất thích việc mấy nữ nhân tranh giành nhau để được hắn ta chú ý, thế nhưng cái gì cũng phải có mức độ, làm quá thì sẽ thành ra không hiểu chuyện, khiến cho người ta thêm chán ghét.

“Quả nhiên, vẫn là chỗ của nàng thanh tĩnh nhất.” Tấn Thành đế tán thưởng, nói.

Lúc này nhìn Đức phi thẹn thùng như thiếu nữ, còn có sự thành thục của một thiếu phụ, giống như một quả trái cây chín mọng ngọt lành.

Hoàng đế bước nhanh về phía trước, cản mỹ nhân đang chuẩn bị hành lễ lại, “Ái phi, không cần phải đa lễ.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Đức phi rũ mắt, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, khiến cho hoàng đế càng thêm yêu thích.

“Lui xuống hết đi.” Hoàng đế vung tay lên, bỗng nhiên nhìn thấy Phó Thần trong một đám cung nữ thái giám. “Phó Thần.”

Cạo râu cho hoàng đế nhiều lần nên hắn ta đã nhớ được tên của Phó Thần, bởi vì có ấn tượng rất tốt với tiểu thái giám này nên Tấn Thành đế cũng sẵn sàng nói thêm vài câu, thái độ có thể xem là ôn hòa.

“Có nô tài.” Những người khác khẽ khàng lui xuống còn Phó Thần thì quỳ xuống đất đáp lại.

“Quốc sư cho bồ câu gửi thư đến trẫm, ngươi có biết bên trong viết gì không?”

“Nô tài không biết.”

“Trẫm cũng biết là ngươi không nghĩ ra, quốc sư nói nếu phương thuốc trong Quy linh tập là ngươi đưa ra vậy ngươi đến làm dược nhân để thử thuốc.

Dược nhân!

Đức phi biến sắc, nàng sao không biết được dược nhân là làm cái gì, đó là việc có thể chết bất cứ lúc nào, thậm chí dược nhân ở Thái y viện uống thuốc xong cả người cũng bị thối rữa mà chết, tựa như quái vật.

Đức phi cởi tầng sa mỏng bên ngoài ra, xoay nhẹ, hai tay ôm chặt Tấn Thành đế, “Hoàng thượng, không phải ngài không biết tiểu thái giám này bây giờ là người của thần thiếp, hầu hạ thiếp đã quen, ngài thật sự muốn đưa hắn đi nhưng thần thiếp không tán thành đâu.”

Được mỹ nhân yêu thương ôm trong lòng, mặt mũi hoàng đế cũng có thể vứt đi, xương cốt cũng mềm nhũn. “Tất nhiên là trẫm biết, dược nhân thì ai làm mà chẳng được chứ, đã cho người chuẩn bị mấy tên rồi, qua mấy ngày nữa thì đưa đến tháp Quan Tinh. Không phải ta chỉ dọa tiểu thái giám này thôi sao, không ngờ lại làm cho ái phi của ta khiếp sợ, là trẫm không suy xét chu toàn rồi.”

Tâm tình Tấn Thành đế thay đổi nhanh chóng, lúc này cũng không còn tâm tình để đi nói chuyện với Phó Thần, hận không thể ôm Đức phi vào lòng thật nhanh, hắn ta đối với Phó Thần không còn kiên nhẫn nữa mà phất phất tay, “Lui xuống đi, nếu quốc sư có gọi, trẫm sẽ ban cho ngươi lệnh bài tự do ra vào tháp Quan Tinh giúp đỡ quốc sư nghiên cứu chế tạo tiên đan, đã rõ chưa?”

“Nô tài tạ chủ long ân, tạ ơn Đức phi nương nương.”

Trước lúc Phó Thần rời đi, nhìn Đức phi cười duyên dáng quấn lấy vua một lúc mới bước ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, nhìn Thang viên đang gọi meo meo dưới chân, cục bông nhỏ đang cọ cọ ống quần Phó Thần, cực kỳ đáng yêu.

Phó Thần mỉm cười, thật là chủ nào vật nuôi đó mà.

Ôm cục thịt nhỏ vào trong lòng, “Còn biết đường mà về cung, không bị lạc.”

Sờ sờ bộ lông ấm áp của Thang viên, tâm trạng của Phó Thần cũng dần dần bình phục.

Hắn với quốc sư cũng không có thù hận gì, vì sao lại cố ý chọn hắn làm dược nhân, Phó Thần cẩn thận nhớ lại hai lần gặp mặt quốc sư, lần đầu tiên chỉ là vội vàng lướt qua, lần thứ hai quốc sư nhìn mặt hắn một hồi lâu, mặt của hắn có gì khác biệt à?

Phó Thần mang theo Thang viên về phòng mình, gọi Mặc Họa và đám người Thái Minh cắt lông cho Thang viên.

Vào mùa hè, mèo sợ nóng nhất.

Cả phòng đều là tiếng kêu ‘meo meo meo’, Thang viên không muốn bị cắt lông nên giãy giụa không ngừng. Khiến cho mọi người cười lớn, trong lúc vô tình mối quan hệ giữa các cung nhân thân mật thêm chút nữa.

Tối hôm đó, Diêu Tiểu Quang vội vàng đến ngoài cửa Phúc Hi cung báo muốn được gặp Phó Thần.

Phó Thần nghĩ chắc là việc ban ngày hắn ta cứu người, sau chuyện đó, hai vị phi tử đều có thái y khám và chữa trị, hoàng hậu nương nương cũng đã hạ lệnh phạt các nàng chép cung quy dành cho nữ nhân một trăm lần, tự đóng cửa suy ngẫm lại bản thân.

Nhưng chuyện này cũng chưa tính là hoàn toàn kết thúc, Diêu Tiểu Quang quỳ xuống dưới chân Phó Thần, “Phó ca, cầu xin người hãy cứu ta,  Phương Đáp nói tiểu nhân không tôn trọng nàng, muốn đưa tiểu nhân đến Lệ Hình xử tội! tiểu nhân chỉ nghe an bài của ngài thôi mà!”

Dù thân phận của Phương Đáp có thấp đi nữa thì vẫn đủ quyền để xử lý một nô tài.

Chuyện nàng ta nói là chuyện hô hấp nhân tạo và đè lên ngực.

 Phó Thần không thể thấy chết mà không cứu, không thể để sau này bị truy cứu trách nhiệm, hắn cũng không thể để bản thân mình mạo hiểm, cho nên phải tìm người khác thay thế.

Đối với hắn thì, nhiệm vụ của Diêu Tiểu Quang là ở Dịch đình hồ, người cũng ở hiện trường, không thể hoàn toàn không quan tâm được, bất kể là hai vị phi tử này có cứu được hay không thì hắn ta cũng đều bị trách phạt. Còn việc cứu người rồi sẽ bị truy cứu trách nhiệm, vậy đó cũng không phải là điều hắn có thể đoán trước được, nhưng giờ Diêu Tiểu Quang lại đẩy hết trách nhiệm lên người hắn, nếu như Phó Thần không cứu người thì đó chính là hắn bất nhân bất nghĩa, cũng giống như đổi trắng thay đen vậy.

“Ta không thể giúp ngươi, ta chỉ là một thái giám tứ phẩm mà thôi, không có quyền để xử lý việc này. Diêu Tiểu Quang, ở trong cung này không phải ai cũng được giúp đỡ, mỗi người đều phải phụ trách việc của bản thân mình, ngươi phụ trách khu vực Dịch Đình hồ, lại nhìn thấy hai vị cung phi rơi xuống nước mà không cứu, đó vốn là tội chết.”

Diêu Tiểu Quang vừa nghĩ đến bản thân mình phải chết liền liều mạng dập đầu, “Đây là do tiểu nhân nhận lệnh của ngài, ngài không thể như vậy được!”

“Cầu xin ngài cứu tiểu nhân!”

“Tiểu nhân sùng bái ngài như vậy, ngài không thể thấy mà chết không cứu được!”

“Trở về đi, Lệ Hình xử phạt sẽ không lấy mạng của ngươi.”

Hắn không thể thuyết phục một người không biết tội của mình, tựa như không ai có thể gọi một người giả vờ ngủ tỉnh dậy được.

Giúp đỡ những việc như thế này, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, không bao giờ hết.

Tuy hình phạt ở Lệ Hình tương đối nặng, thế nhưng vì để bảo vệ bản thân mình Phương Đáp cũng sẽ không nói ra việc tiểu thái giám hôn nàng, nên tất nhiên là nàng ta sẽ tìm lý do khác để phạt, như vậy cũng sẽ không bị mất mạng, tiểu thái giám vừa mới tiến cung không hiểu quy củ, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, không để ý đến sống chết của chủ tử, chịu chút đau đớn da thịt để nhớ lâu hơn.

Những đạo lý này Phó Thần cũng không nói ra, ở trong cung này, có thể suy nghĩ cẩn thận mới có thể sống sót, nghĩ không rõ ràng, được người ta nhắc nhở cũng vô dụng.

Thấy Phó Thần hoàn toàn không có dự định cứu mình, ánh mắt đơn thuần của Diêu Tiểu Quang có chút biến hóa, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phó Thần.

Quỳ một lúc lâu dưới đất không đứng dậy nổi.

Hôm nay là ngày Phủ nội vụ tuyển người cho Thất hoàng tử, việc này được tiến hành bí mật, loại chuyện học vỡ lòng về giới tính của hoàng tử ở trong cung là việc được giữ kín không thể nói ra, cho nên ngày đó Lưu Tung chỉ gọi một mình Phó Thần. Lúc Phó Thần nhìn thấy sắc mặt vàng như nến của Lưu Tung, cả kinh, nói: “Lưu gia, ngài làm sao thế?”

Bao tử hơi khó chịu, chắc là ăn phải cái gì không sạch sẽ, không có việc gì.” Lưu Tung che miệng, miễn cưỡng cười, nói.

Phó Thần gật gật đầu, hai người bắt đầu nói vào chuyện chính.

“Ngươi cũng biết là lần này hoàng thượng kiên quyết hạ mệnh lệnh, nhất định phải để cho Thất hoàng tử học chuyện phòng the. Việc này cũng chỉ có thể âm thầm làm, dù sao cũng không thể để hoàng thất bị gièm pha được.” Lưu Tung vừa đi vừa nói chuyện, hắn ta đối với Phó Thần cũng coi như chân thành, giọng nói nhỏ vô cùng.

“Chẳng lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân nào khác?”

“Nguyên nhân tất nhiên là có rồi.” Nhìn thấy xung quanh giờ này vắng vẻ, Lưu Tung mới nói, “Ngươi đã từng nghe về Bàn Nhạc tộc chưa?”

“Nghe rồi.”

Bàn Nhạc tộc rất nổi danh về cách đánh du kích, dân của bộ lạc cũng không nhiều, nhưng ai ai cũng thiện chiến dũng mãnh, bọn họ thường xuyên lui tới vùng biên giới giữa Tấn triều và Khương Vu, họ không thuộc bất kỳ một quốc gia nào. Hầu như mỗi một người dân của Bàn Nhạc tộc đều là một tồn tại vô cùng khủng bố.

“Bây giờ không phải chúng ta đang cùng Khương Vu đánh nhau ác liệt hay sao, chúng ta nghe hoàng thượng nói vì để Bàn Nhạc tộc ủng hộ, khiến cho bọn họ xuất lực vì Tấn triều nên đã đặt ra hôn ước giữa Thất hoàng tử và công chúa Bàn Nhạc tộc để thể hiện thành ý. Đợi công chúa tròn hai mươi tuổi mới có thể tiến hành đại hôn và chiêu cáo thiên hạ.” Lưu Tung thổn thức không thôi, bản thân hắn ta là thái giám cũng không thấy được thân phận của Thất hoàng tử có gì để ước ao. Chuyện mà hắn ta nói cũng không phải là chuyện bí mật gì, chỉ là do vua áp chế nên người bên dưới mới ít biết đến mà thôi, mà người biết được chân tướng cũng chẳng có mấy ai đi truyền ra ngoài, nếu không phải Phó Thần là người của Đức phi, được hắn ta xem như là người của phe mình, thì Lưu Tung cũng sẽ không nói ra.

“Nhưng không phải Thất hoàng tử….” Phó Thần rối rắm, trên mặt lại hiện ra bộ dáng tò mò của trẻ con.

“Bây giờ Thất hoàng tử đã không còn si ngốc nữa, tuy rằng khuôn mặt bị hủy dung, nhưng dù sao cũng vẫn là hoàng tử, so với địa vị của một công chúa bộ lạc thì cao hơn không biết bao nhiêu lần, nếu không phải người Khương Vu cứ xâm lấn chúng ta thì bệ hạ sao có thể lấy hôn ước của một hoàng tử để đổi lấy tài nguyên chiến tranh, chỉ khổ cho Thất hoàng tử mà thôi, người vừa mới tỉnh táo đã nghe đến những tin này.”

“Triều Đại Tấn nhiều hoàng tử như vậy vì sao lại chọn Thất hoàng tử?” Kỳ thật thì rất có thể Phó Thần đã đoán được, nhưng hắn phải để cho Lưu Tung có cơ hội chứng minh bản thân mình là người ưu việt.

Quả nhiên, nhìn thấy bộ dáng khiêm tốn học hỏi của Phó Thần, Lưu Tung rất thoải mái, mỉm cười.

“Nghe nói từ nhỏ vị Bàn Nhạc công chúa kia đã yếu ớt, còn không thể sinh con, trong khi đó tộc nhân lại giỏi chiến đấu, cưới về chẳng phải là tuyệt hậu rồi sao, ai muốn cưới? Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là nghe lén được các sứ thần nói chuyện mà thôi, dường như nhất định phải qua hai mươi tuổi thì thân thể của công chúa mới có khả năng khỏi bệnh, đây không phải là ép Thất hoàng tử phải thủ thân không cưới hỏi gì mấy năm sao? Nếu vị công chúa kia không thể sinh vậy tất nhiên là hoàng thượng muốn cho Thất hoàng tử có người nối dõi rồi, việc này chính vị tộc trưởng tộc Bàn Nhạc cũng đã đồng ý. Nhưng điện hạ của chúng ta lại hết lần này đến lần khác đem cung nữ trả về, chắc chắn là trong lòng không thoải mái rồi, cứ trì hoãn không chịu tiến hành chuyện phòng the, thà rằng bị đồn đại chuyện bản thân bất lực cũng không muốn làm những việc đó. Loại chuyện này mà ai gặp không khó chịu chứ?”

Có người nối dõi, đây là đang ép Thiệu Hoa Trì lưu lại huyết thống của mình, tựa như đang “phòng ngừa y xảy ra bất trắc” vậy.

Đứa trẻ chính là công đạo mà hoàng thượng dành cho thiên hạ, cho Thất hoàng tử.

Thiệu Hoa Trì chỉ là một công cụ sinh sản.

Có lẽ ở trong mắt hoàng đế, giá trị của người con trai này cũng chi là quan hệ thông gia và lưu lại hậu đại mà thôi.

Một đứa con vốn dĩ bị vứt bỏ, sau này lại nhận được sự yêu thương, vậy nên phải trả một cái giá tương đối đắt.

Vốn dĩ Tấn Thành đế cũng không tính để cho Thất hoàng tử cưới vợ, nào có nhà ai bình thường mà chịu gã con gái mình cho một hoàng tử xui xẻo bị hủy dung. Giờ lại hoan hỉ, không ngờ chuyện này lại khiến hắn ta mừng rỡ như vậy, cả hai bên đều rất vừa lòng với hôn sự này. Miễn là một ngày Tấn triều còn chiến tranh thì hôn sự này không tính là thất bại. 

Bệ hạ cũng biết việc này nói ra không tốt lắm, có hơi mất mặt, cho nên phải giấu giếm, âm thầm cố gắng đền bù cho Thất hoàng tử. Cho nên mấy ngày nay mới phong Quận công tam phẩm cho Thiệu Hoa Trì, tăng tới bốn cấp, là việc xưa nay chưa từng có. Vốn dĩ đó là sự kiện để người ta ồn ào, náo động, thế nhưng trong cung lại yên tĩnh đến lạ thường, người biết được chân tướng thì lại thường dùng ánh mắt đồng tình để nhìn Thiệu Hoa Trì.

Một người chỉ là công cụ để sinh sản thì có gì mà hâm mộ?

Phó Thần và Lưu Tung đi vào bên trong, nơi này đã đứng hai hàng nữ tử, hoàn phì yến sấu, mỗi người mỗi vẻ.

Mỗi một người đều là ngàn chọn vạn tuyển, kỳ thật chuyện dạy vỡ lòng cho các hoàng tử cũng không cần phải hao tâm tổn trí như vậy, có đôi khi còn chưa tới lúc học vỡ lòng đã có hoàng tử muốn thân cận với đại cung nữ hầu hạ bên cạnh mình, căn bản là đợi không được đến lúc ấy.

Trường hợp của Thất hoàng tử cũng coi như là đặc biệt, hoàng đế đã hạ nghiêm lệnh, nên bên dưới dù có có máu chảy đầu rơi cũng phải hoàn thành. Lần này cũng coi như là Lưu Tung đã vắt óc suy nghĩ tìm cách tập hợp được một đám nữ tử có kinh nghiệm.

“Phó Thần, ngươi đến chọn những người này đi, chọn bảy, tám người, đêm nay đưa đến chỗ Thất điện hạ.” Lưu Tung dùng khuỷu tay đụng đụng Phó Thần, chớp chớp mắt, hỏi: “Ngươi biết Thất điện hạ từ lúc nào, ta nghe người ở Trọng Hoa cung tới nói Thất điện hạ đã chỉ định ngươi đến đây chọn người, đó là tin tưởng vào mắt nhìn người của ngươi, bất quá như vậy cũng tốt, chứng tỏ điện hạ của chúng ta đã không còn cố chấp nữa, trứng chọi đá. Tuy rằng không biết vì sao Thất điện hạ lại chấp nhận việc này, nhưng tóm lại là không thể lay chuyển được hoàng thượng, xem ra việc lần này chúng ta có thể thành công mỹ mãn.”

“Chắc là do bộ dạng của tôi thân thiện dễ gần đi.”

Phó Thần cũng chỉ tùy tiện tìm một lý do, nhưng Lưu Tung lại cực kỳ đồng ý mà gật gật đầu, bộ dạng của Phó Thần mà còn chưa được gọi là hiền lành thì tìm khắp hoàng cung này ai gọi là hiền lành nữa.

Vẻ mặt Phó Thần chăm chú, Thất hoàng tử đã không còn kháng cự, không còn kiên trì nữa….

Phó Thần nhớ lại ngày đó bọn họ ở Trọng Hoa cung, Thiệu Hoa Trì đột nhiên hạ lệnh trừng phạt, thì ra lúc ấy người nọ đã nhận được ý chỉ này rồi.

Phó Thần nhắm chặt hai mắt, rũ bỏ hết những cảm xúc vừa rồi để bản thân bình tĩnh trở lại, hắn không có tư cách để đồng tình với bất luận kẻ nào, mà loại người đối với bản thân mình tàn nhẫn như thế cũng không cần bất cứ sự cảm thông nào.

Hắn bước về phía các nữ tử đang đứng, các nàng là người đã được huấn luyện, ngay cả nụ cười cũng đạt đến một độ cong hoàn mỹ, nhìn thấy Phó Thần bước tới, thấy hắn là thái giám tứ phẩm thì đồng loạt hành lễ.

Lưu Tung nhìn Phó Thần đi qua đi lại giữa các nữ tử, nhanh chóng chọn ra được bảy người.

Hắn ta ‘chậc chậc’ hai tiếng, thật khó lường.

Những nữ tử này có những nét đặc sắc mà không một ai bị lặp lại.

Có người nhìn vào là muốn yêu thương che chở, có người thì hoạt bát sáng sủa, có người thì mặt trẻ con nhưng ngực rất lớn, có người thì ngực nở mông to còn mang phong vận của một thiếu phụ …. Lưu Tung đã gặp qua rất nhiều người, tất nhiên cũng biết được những người được Phó Thần chọn là cực kỳ tốt, nói chung chỉ cần là nam nhân thì sẽ tìm được một kiểu thích hợp với mình trong những người này.

Đối với nhiệm vụ lần này hắn ta rất có lòng tin sẽ hoàn thành tốt.

“Không tồi không tồi, chọn các nàng đi.” Lưu Tung đưa ra quyết định cuối cùng về việc chọn người.

“Trước khi đưa các nàng đi, phiền Lưu gia giúp ta một chuyện.” Phó Thần bỗng nhiên nói.

“Hửm?”

“Ngài có thể đến lãnh cung mời vài người có dung mạo xấu xí, dị dạng lại đây để các cô nương này nhìn qua được không?”

Trong lãnh cung, ngoài những phi tử bị thất sủng thì còn rất nhiều phế nhân, người phạm tội phải chịu trừng phạt, người bị điên giống như Tiểu Ương lần trước cũng sẽ bị đưa đến chỗ đó, tất nhiên cũng không thiếu một vài người có thân hình dị dạng, so với Thất hoàng tử còn đáng sợ hơn.

“Ngươi sợ các nàng khiến Thất điện hạ khó chịu?” Lưu Tung chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày ở phủ Nội vụ có cả đống việc vặt vãnh, có sơ suất cũng là chuyện bình thường, đây cũng là điều khiến hắn ta càng ngày càng thích Phó Thần làm trợ thủ cho mình. Nếu có một người biết đối nhân xử thế, được xác định là người cùng phe mình, là cấp dưới hết sức cẩn thận suy nghĩ cho cấp trên thì sao không khiến người ta yên tâm cho được.

“Tiểu nhân còn chưa nói gì mà đã bị Lưu gia vạch trần rồi, thật xấu hổ.”

“Tất nhiên rồi, có gì mà gia không hiểu chứ! Nhưng cũng may là ngươi nhắc nhở ta việc này, bằng không lần này lại xảy ra tình huống như lúc trước nữa, mặt mũi tổng quản của ta thật không biết để đâu cho phải.” Lần trước, mấy nữ tử hầu hạ Thất hoàng tử vì sợ hãi quá mức mà bị dọa ngất, chuyện này cũng trở thành trò cười ở trong cung một thời gian.

Sau đó, Phó Thần cũng mặc kệ bảy nữ nhân kia gào thét, hoảng sợ ra sao, để cho các nàng chịu đựng thống khổ hết cả một ngày.

Những ai cần nôn thì nôn, cần khóc thì khóc, cần sợ hãi thì sợ hãi, tất cả đều làm xong hết rồi Phó Thần mới đưa ra một yêu cầu duy nhất cho các nàng, lúc nhìn thấy Thất hoàng tử không được thể hiện bất cứ biểu tình gì không nên có.

Qua giờ Tuất Phó Thần mới đưa những nữ tử có tính cách khác nhau này đến Trọng Hoa cung.

Trải qua những chuyện lúc ban ngày, mấy nữ nhân này đều cực kỳ kính sợ Phó Thần, toàn bộ đều im lặng đi theo phía sau, không một ai dám châu đầu ghé tai.

Lúc thủ vệ ngoài cửa Trọng Hoa cung nhìn thấy nhóm người này, biết được hôm nay là ngày gì, hỏi cũng không hỏi mà cho người vào luôn.

Mặc dù những nữ tử này đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không biết bản thân mình sẽ gặp phải quái vật nào nên cũng không khỏi thấp thỏm lo âu.

Nhưng khi các nàng vừa vào phòng đã nhìn thấy Thiệu Hoa Trì tắm rửa thay quần áo, nửa bên mặt mang theo mặt nạ bạc, thiếu chút nữa quên cả hô hấp.

Các nàng nghĩ, dù cho nhìn thấy người xấu xí cỡ nào cùng phải tươi cười chào đón, đã trải qua một buổi chiều hoảng sợ, còn gì có thể kinh hoàng hơn được nữa.

Nhưng người này chẳng những không xấu mà còn đẹp đến kinh người.

Nửa khuôn mặt có thể nói là tuyệt sắc, đẹp đến không giống người phàm.

Hoàn toàn không xấu xí như người ta đồn đại.

“Điện hạ, người đã đưa đến rồi, nô tài xin được cáo lui.” Phó Thần hành lễ với Thất hoàng tử.

“Những người này đều là ngươi chọn?”

“Vâng, nô tài không dám cãi lại mệnh lệnh của điện hạ.”

“Ừm, mắt nhìn người rất tốt, đúng là ai cũng là mỹ nhân, còn tới bảy người, có phải muốn ép khô ta không? Ta cũng không thể đuổi đi hết, ngươi nói có đúng không, Phó Thần?” Thiệu Hoa Trì cười mà như không cười, choàng chiếc áo trắng bước tới, “Ngươi đợi ngoài cửa.”

“Điện hạ, nô tài không tiện…..” Làm gì có đạo lý hoàng tử ở bên trong hành xử còn nô tài đứng bên ngoài canh cửa chứ.

“Đó là mệnh lệnh của ta!” Thiệu Hoa Trì lạnh giọng.

“…. Vâng.”

Phó Thần lui về phía sau, khép cửa lại.

Hắn đứng ngoài cửa nhìn Trọng Hoa cung đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ nơi này đã trồng một mảnh hoa đào, cây cối cũng được chăm sóc cẩn thận, còn có thêm một hồ nước nhỏ. Gió đên thổi qua khiến cảnh quan càng thêm ý vị, tất cả đã khác hoàn toàn so với trước kia. Trong hoàng cung này, được sủng và thất sủng cách nhau một khoảng trời.

Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc, tiếng cười đùa của nữ tử.

Dường như Thất hoàng tử đang nhẹ giọng nói gì đó, khiến cho các nữ nhân nghĩ phải trải qua một đêm gian nan vui vẻ liên hồi.

Phó Thần nghĩ, xem ra sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.

Cách một cánh cửa, nghe một nam bảy nữ cùng làm chuyện vợ chồng, việc này đối với bất cứ ai cũng là một thử thách vô cùng xấu hổ.

Phó Thần không chú ý đến chuyện xung quanh, trầm mặc đứng yên tại chỗ.

Mãi đến khi bên trong bổng nhiên có tiếng động.

Tiếng vật nặng rơi trên mặt đất liên tục, hắn nhận ra có chút khác thường.

“Phó Thần, vào đây.”

Giọng nói của Thất hoàng tử như đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình, hình như y rất khó chịu, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.

Phó Thần biết vào lúc này không thích hợp lắm, thế nhưng tình huống bên trong quả thật quỷ dị, bắt buộc hắn phải mở cửa đi vào.

Vào phòng, hắn nhìn thấy bảy nữ tử kia ngã trái ngã phải trên mặt đất.

“Đáng chết, vậy mà bọn họ lại dám bỏ thuốc!”

Hết chương 32

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào: