Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

Trầm Lạc - Chương 1.

Chương 1. Nghê Vũ.

 


Lúc mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên sa mạc đen như than, cát đá bị thiêu đốt nóng hừng hực.

Không khí như đang cuộn sóng, ba chiếc xe thiết giáp hạng nhẹ bay vút qua đường chân trời.

Chàng trai ngồi bên phải phía sau chiếc xe đi đầu kia mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen tuyền, tay trái ôm chặt cây súng trường hai nòng.

Ngày nay, súng laser đã được đưa vào sử dụng, súng trường dùng đạn đã trở thành đồ cổ, thế nhưng ở trong tay một số ít người có kỹ năng bắn súng tốt thì nó vẫn là thứ vũ khí đoạt mạng của tất cả những sinh linh còn sống.

Trên tay chàng trai cũng mang bao tay đồng bộ với trang phục chiến đấu, chỉ lộ ngón tay ra bên ngoài, đoạn ngón tay lộ ra trắng quá mức, dưới màu đen của bao tay càng thêm nổi bật, mềm như sữa.

Da dẻ trên gáy, trên mặt và trên ngón tay đều giống nhau, đều trắng trẻo mềm mịn.

Người có màu da như vậy hình như không nên xuất hiện bên trong xe thiết giáp đang rung lắc kịch liệt như thế này, lại càng không nên cùng một chỗ với bọn lính đánh thuê mồ hôi nhễ nhại như vậy.

Cậu ở đây chỉ vì cậu cũng là lính đánh thuê.

Lúc xe thiết giáp lại xóc nảy lần nữa, chàng trai vươn tay lên hạ kính bảo vệ mắt xuống.

Kính bảo vệ mắt của cậu không giống như của người khác, là màu hoa mân côi hơi nhạt.

Đây là màu sắc sáng sủa duy nhất trên người cậu.

Ở căn cứ và khu không người, vì màu kính hoa mân côi này đã đưa đến không biết bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí còn có không ít lính đánh thuê vạm vỡ huýt sáo với cậu.

Tất nhiên là những người kia không chỉ kích động với mỗi kính mắt, mà còn vì khuôn mặt hoàn toàn không phù hợp làm lính đánh thuê của cậu.

“Bây giờ chúng ta còn đang vội vàng ở trên đường, cậu không cần phải luôn mang kính bảo vệ như vậy chứ?” Hưu An ngồi bên cạnh xoay xoay dao găm trên tay, thứ đồ chơi này so với súng trường hai nòng thì còn “cổ xưa” hơn, có một số lính đánh thuê mang nó bên người, nhưng không phải để dùng khi đi làm nhiệm vụ mà chỉ là công cụ để khoe mẽ. Cũng giống như vào “thời đại phồn vinh” mấy trăm năm trước, mấy tên con trai thối tha hay mang theo dao quân dụng Thụy Sĩ bên người vậy.

Chàng trai quay mặt sang, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hưu An.

Mặc dù cách một lớp kính màu hoa mân côi nhưng ánh mắt của cậu cũng không hề thêm chút nhiệt độ nào.

Sau đó, chàng trai làm như vốn nghe không hiểu Hưu An nói cái gì, xoay mặt về chỗ cũ, tiếp tục nhìn trời đất đang chuyển dần sang sắc tím. Trên sa mạc, ngày đêm luân chuyển nhanh như chớp mắt, ánh tà dương lặng lẽ buông, màn đêm đen đặt như thủy triều giáng xuống, tàn bạo cắn nuốt đất trời, biến thế giới xung quanh vừa rồi còn nóng như thiêu như đốt thành một màu đen như than.

“Hừm…” Hưu An tự thấy mất mặt mà hừ lạnh, cầm dao găm cắm vào bao, “Không nói thì thôi, nhìn mặt mũi trắng trẻo mềm mịn như vậy thì làm lính đánh thuê cái gì, làm quân kỹ còn hợp lý hơn.”

Chàng trai quay mặt lại liếc hắn ta một cái.

Đuôi mắt cậu hẹp dài, lúc híp lại liếc nhìn người khác, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, sắc bén tựa như phi tiêu bằng băng tuyết.

Bỗng dưng Hưu An cảm thấy sợ hãi, “Cậu…..”

“Không nói không ai bảo cậu câm.” Tắc Sắc ngồi ở ghế phó lái trừng Hưu An qua kính chiếu hậu, “Người trên ba chiếc xe này là một đội, tôi không muốn trước khi vào động có người ồn ào gây ra nội chiến, nếu như cậu thấy bất mãn với đồng đội của mình thì bây giờ có thể xuống xe.”

Vết thương trên mặt Hưu An trở nên vặn vẹo nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn câm miệng.

Ánh mắt của chàng trai và Tắc Sắt nhìn nhau qua kính chiếu hậu, cùng gật nhẹ đầu.

Xe thiết giáp tiếp tục chạy như bay, cuồng phong gào thét từng hồi, cát đá nện lên thân xe như đạn bắn, tiếng động đó như móng tay cào qua tấm sắt.

Trong màn đên, những dãy núi chập chùng đã xuất hiện để thay thế đường chân trời, càng ngày càng gần, giống như một bức tường thành vừa mới được xây lên.

“Tất cả chuẩn bị.” Tắc Sắt quay đầu, nói vào thiết bị truyền tin trên vai, “Mười phút sau đến dãy núi 1023.”

“Nghê Vũ, đội hình cũ, sau khi vào trong thì cậu chiếm giữ vị trí cao nhất.” Tắc Sắt lại nhìn vào kính chiếu hậu lần nữa nói với chàng trai mang mắt kính màu hoa mân côi.

“Ừ.” Chàng trai không mang theo bất cứ cảm xúc gì mà trả lời.

Thì ra tên của cậu gọi là “Nghê Vũ.”

Tất cả lính đánh thuê trên xe đều làm chuẩn bị trước khi chiến đấu, Nghê Vũ cất bốn băng đạn vào trong ngực áo, kiểm tra lại súng lục. Sau khi làm xong hết chuẩn bị, cậu nâng đôi tay lên kéo sợi dây màu đen xuống, gom những loạn tóc đen chấm vai lại cột thành một búi.

Tóc mai hơi ngắn nên không thể cột, có vài sợi rơi xuống lưng, phủ lên hình xăm. Vì động tác này mà ló ra một chút.

Càng tới gần vùng núi hoang vu, cát bụi càng nhiều, đá vụn rung chuyển, giống như có thứ gì đó từ lòng đất sắp thức tỉnh.

Xe Thiết giáp dừng lại, Nghê Vũ là người cuối cùng bước xuống xe.

Trên tay Hưu An là khẩu súng laser sử dụng năng lượng bằng kim loại.

Hắn quay đầu lại khinh miệt nhìn Nghê Vũ. Cái nhìn đó tựa như đang nhìn một người sắp chết.

Hưu An nghĩ với vóc dáng không lớn như Nghê Vũ thì vào động Nhộng trùng chỉ có toi mạng.

Nghê Vũ không nhanh không chậm mà bước đi trên mặt đất giữa làn cát đá bay tung tóe, trên lưng cậu mang một cái túi dài màu đen, tay trái xách theo khẩu súng trường hai nòng cổ xưa, trên mắt kính bảo vệ đang hiển thị khoảng cách giữa cậu với cửa động và chỉ số ô nhiễm môi trường xung quanh.

Gió thổi tới, mang theo cả mùi xác thối, đó là mùi mục nát của Nhộng trùng.

Không tới một tuần nữa, toàn bộ Nhộng trùng trong hang động sẽ bị thối rữa. Bên trong vũng nước đó sẽ sinh ra một đám lại một đám Thiêu thân có hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, những virus này đã truyền cho Thiêu thân một sức sống vô cùng cường hãn, chỉ cần qua mấy giờ là ấu trùng lớn cỡ bàn tay đã mọc lên đôi cánh rộng hơn hai mét.

Nếu chờ cho đến lúc đó thì trong vòng bán kính 800km xung quanh căn cứ 097 sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Nhiệm vụ lần này của đám lính đánh thuê bọn họ là tiêu diệt Nhộng trùng bên trong hang động này.

Kỳ thật việc này đối với quân đội rất đơn giản, chỉ cần bắn mấy phát đạn uranium qua là xong, thế nhưng những nhân vật tinh anh đó từ trước đến nay không làm những “công việc bẩn thỉu” này.

Cũng may là quân đội không nhúng tay vào, nếu không thì đám lính đánh thuê cũng chẳng có cơ hội bán mạng kiếm tiền rồi.

Mùi xác thối càng ngày càng nồng nặc, Nghê Vũ lơ đãng nhíu chặt mi. Lúc bước vào động, cậu dừng lại, đánh giá bốn phía.

Núi hoang nhô lên cao lớn, phía dưới là một rãnh dài mọc đầy cây Dương xỉ, Nhộng trùng phát ra luồng ánh sáng màu trắng nhợt nhạt, chiếu sáng cả đáy cốc. Nếu bỏ qua mùi tanh tưởi nồng nặc ngập tràn trong không khí thì ánh sáng lập lòe nơi đáy cốc cũng có vài phần đẹp đẽ lãng mạn.

Đám người Hưu An cũng đã men theo sườn núi ẩm ướt đi xuống phía dưới.

Cơ thể Nghê Vũ nhảy lên nhẹ nhàng như chim yến, tay phải vịn vào một đầu đá nhọn, cậu dùng sức bật lên không trung, tạo thành một đường cong mạnh mẽ, trong nháy mắt biến mất vào màn đêm.

Đó là một vị trí cao rất tuyệt vời.

Nghê Vũ không tiếng động nằm rạp trên một tảng đá, tất cả lính đánh thuê đều trong tầm mắt cậu.

Dường như cảm nhận được những vị khách không mời mà đến nên những ánh sáng nơi đáy vực bắt đầu khởi động, dần dần phun trào như nước đang sôi.

Tiếng vỗ cánh “lao xao” dày đặc khiến cho da đầu tê rần, đó là tiếng đập cánh của ấu trùng quẫy ra khỏi dịch nhầy.

Theo tiếng “Bọt khí” nổ tung, mấy con Ngài độc bắt đầu bay lên, số lượng càng ngày càng nhiều, kết thành lưới bay về phía tên lính đánh thuê gần nhất.

Tên lính đánh thuê kia đang bố trí kíp nổ, Nghê Vũ nhắc nhở hắn ta trên kênh đội ngũ yên tĩnh.

Tên lính đánh thuê đó lập tức mở thiết bị xua đạn ra, những con Ngài độc còn non dừng lại trên không trung rồi rơi xuống rào rào.

Lính đánh thuê không có vũ khí cỡ lớn, đối với quy mô Nhộng trùng nhiều thì chỉ có thể dùng cách cài bom quen thuộc, tuy có nguy hiểm nhưng cũng may là tính công kích của nhộng trùng bây giờ không cao, một khi bố trí xong đi xa rồi cho nổ cũng ổn.

Ở thời đại này, còn sống đến giờ và dám ra ngoài làm lính đánh thuê thì không ai là không trải qua cửu tử nhất sinh, vận khí và năng lực cũng không kém, dù miệng thối như Hưu An cũng không phải là loại người vô dụng.

Việc bố trí bom đã được tiến hành đâu vào đấy, có một chút tiếng động cực kỳ nhỏ vang lên trong tai Nghê Vũ. Cậu dời mắt khỏi đáy cốc nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Hướng ba giờ, ở đó có một mảnh đen kịt, ngay cả kính hồng ngoại cũng không thể nhìn ra bất cứ vật sống nào.

Thế nhưng nếu cái gì cũng không có thì những tiếng động cực nhỏ đó là cái gì?

Theo như thường lệ thì bây giờ còn chưa đến lúc toàn bộ nhộng trùng biến thành ngài.

Nhưng đây lại là thế giới đã bị virus bào mòn, chuyện gì không giống lẽ thường cũng có thể xảy ra.

Nghê Vũ thấp giọng nói: “Tắc Sắt, mọi người lên trước đi.”

Hưu An huýt sáo, “Tên công tử bột kia, sợ à?”

Tắc Sắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nghê Vũ không để ý đến Hưu An, “Từ chỗ anh nhìn về hướng mười giờ, chỗ đó có vấn đề, chuẩn bị rút lui nhanh, tôi đi xem thử.”

“Nghê Vũ!”

Tắc Sắt còn chưa nói xong thì Nghê Vũ đã như tia chớp nhảy ra ngoài.

Chỗ cao nhất trong động đều là vách đá chênh vênh nhưng cậu vẫn có thể nhảy đi trên đó cực kỳ nhanh.

“Không có việc gì, tiếp tục.” Hưu An cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục lấp đạn dược xuống phía dưới đám rêu.

Thế nhưng, ngay lúc tay hắn ta còn chưa kịp rút về thì dưới đáy vực bỗng nhiên rung động mạnh. “Ầm.” một tiếng vang thật lớn, những con Nhộng trùng trắng bệch như sóng thần cuồn cuộn vọt lên!

Mà Nghê Vũ hòa mình vào bóng tối bỗng chốc mở bừng đôi mắt to vàng óng.

“Bà nó! Đó là gì vậy?” Hưu An lập tức nâng súng laser lên trước ngực, vùa lùi về sau vừa nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia.

Ngay lúc đó, nhộng trùng vô cùng vô tận đã tràn tới quấn vào giày tác chiến của hắn ta.

“Chạy mau! Là Nhộng ngài ăn mòn!” Tắc Sắc vừa hét lớn vừa chạy vừa bắn vào những con Nhộng trùng đến gần.

Chùm sáng vừa tiếp xúc với Nhộng trùng liền bắt đầu bốc cháy, chỉ chốc lác sau, trong động đã tràn ngập mùi thịt cháy khét.

Núi hoang như sống lại, những cục đá lớn như đầu lâu từ trên vách ầm ầm đổ xuống, trong cơn chấn động, rốt cục quái vật cũng lộ diện ra trước mặt mọi người.

Đó là một con Ngài biến dị khổng lồ, đôi cánh cứng như thép chém vào vách núi, “mắt to” cũng không phải là mắt của nó mà là hai mụn độc mọc trên cánh!

Dưới sự tồn tại của một thứ khổng lồ như vậy thì con người cũng chỉ là giun dế mà thôi.

Đám lính đánh thuê ra sức lùi về sau, mà Nhộng trùng vẫn cứ phun trào chưa dừng lại một phút giây nào, không ngừng có Ngài độc giương cánh bay lên từ đám bọt khí nổ tung, âm thanh đó càng ngày càng bén nhọn, nghe vào tựa tiếng cười thê lương.

Một tên lính đánh thuê bị ngã trong lúc chạy trốn, Ngài độc chen chúc nhào tới bao lấy hắn ta chỉ trong tích tắc, ba giây, chỉ mất thời gian ba giây, lúc chúng nó tản ra hắn ta đã thành một thi thể bị lột mất da, máu thịt của hắn ta đã thành tổ ong, bên trong có vô số trứng trùng.

Gió từ phía sau gào thét thổi tới mang theo cả mùi hôi tanh tưởi, những con Ngài lớn vừa nuốt chửng Nhộng trùng vừa bay về phía bọn lính đánh thuê.

Trong lúc đang thoát ra khỏi vực sâu, Hưu An kích nổ quả bom bên dưới.

Đất rung núi chuyển, vô số Nhộng trùng da tróc thịt bong trong ánh lửa, chất lỏng bay tứ tung.

Nhưng như vậy cũng chưa phải là kết thúc sinh mệnh của chúng nó!

Thịt thối và nước độc là thức ăn dinh dưỡng ngon lành nhất cho Ngài khổng lồ, những mụn độc trên cánh mở rộng, giống như đạn bắn về bốn phía.

Cửa ra cách đó không xa nhưng trong lòng Hưu An giờ này chỉ có một ý nghĩ duy nhất – xong đời rồi.

Ngài khổng lồ trong hang động sẽ bị hạn chế hành động, thế nhưng một khi ra ngoài rồi thì tất cả mọi người sẽ bị cánh của nó xé thành mảnh vụn!

Đó là cái chết tốt nhất, nhanh nhất, nhẹ nhàng nhất.

Một khi bị chất lỏng kia dính vào, độc tố sẽ ăn mòn cơ thể thành nước. Mãi đến tận khi tan thành một bãi nước, trong quá trình đó đầu óc vẫn luôn duy trì tình trạng tỉnh táo!

Trong vụ nổ lúc nãy, có ba tên lính đánh thuê chạy không kịp mà bỏ mạng. Thế nhưng trong mười mấy người chạy được lại có hai người bị chất lỏng phun trúng, đang đau đớn giãy giụa.

Tắc Sắc không do dự mà rút súng trường ra bắn bể đầu bọn họ.

“Lực Khắc!” Hưu An đau đớn gào khóc – đầu tên lính đánh thuê bị nổ tung như bình sứ vừa rồi là anh em của hắn.

“Đi!” Tắc Sắc hô lớn.

Hưu An nâng súng laser nhắm ngay vào Ngài khổng lồ đang bay tới, một luồng ánh sáng chói mắt từ nòng súng bắn ra, đâm thẳng vào bụng nó.

Ngài khổng lồ cũng không thèm trốn tránh, nó trực tiếp hút đòn tấn công trí mạng khiến cho người ta sợ hãi vào luôn.

Mồ hôi lạnh của Hưu An tuôn như mưa, gần như không thể động đậy.

“Chân không bị gãy thì lập tức ra ngoài.” Một giọng nói bình tĩnh đến khó tin từ thiết bị liên lạc truyền đến tai những lính đánh thuê còn sống sót.

Tắc Sắc nhìn vào bóng tối đậm đặc phía sau Ngài khổng lồ, “Nghê Vũ?”

“Ra ngoài ngay đi.” Nghê Vũ nói: “Để tôi đối phó với nó.”

Hưu An trợn mắt há mồm, “Cậu?”

Thời gian không cho phép người sắp chết suy nghĩ được bất cứ điều gì, Tắc Sắc lôi Hưu An và một lính đánh thuê khác lao nhanh ra ngoài.

Một khắc khi bọn họ vừa ra khỏi hang động, bên trong liền vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Là đạn, đó là tiếng của những viên đạn “cổ xưa”!

Cánh của con ngài lớn trong động bị bắn nát, núi hoang dường như cũng sắp sập.

“Cậu ta….” Hưu An hỏi: “Cậu ta không ra được đúng không?”

“Nghê Vũ là người ký sinh.” Tắc Sắc nói: “Là người ký sinh Báo săn.”

Đồng tử Hưu An đột nhiên co rút lại.

Trong hang động đất đá rơi ầm ầm, Nghê Vũ lợi dụng đá rơi làm lá chắn, tốc độ bắn ra nhanh hết mức có thể, bắn không ngừng xung quanh Ngài khổng lồ.

Súng trường “cổ xưa” dường như đã kết hợp thành một thể với cậu. Không, phải nói rằng bản thân cậu mới chính là cây súng có hỏa lực kinh người nhất!

Đạn bay như mưa, Ngài khổng lồ như đang bị nhốt vào ngục giam, nó phẫn nộ giãy giụa, chất nhầy bên trong mụn độc bắn thẳng về phía Nghê Vũ.

Nghê Vũ nhẹ nhàng nghiêng người, mũi chân nhún nhẹ lên một khối đá rơi, trong nháy mắt nhảy lên cao, hỏa tiễn sau lưng khiến cho người ta khiếp sợ.

Một bên cánh Ngài khổng lồ bị bắn thành cái sàng, thân thể phát ra từng tiếng vù vù nhỏ bé.

Nghê Vũ lùi một bước, ngón trỏ bóp chặt cò súng.

“Ầm!”

Từng làn sóng hơi nóng bốc lên, đá vụn sắc nhọn đổ xuống ầm ầm, Nghê Vũ cúi thấp người ôm chặt đầu lăn mấy vòng trên đất. Phía sau cậu, quái vật khổng lồ mới đầu đứng yên bất động nhưng chỉ mấy giây sau đã vụn vỡ như tòa cao ốc bị sụp.

Phát súng vừa nãy đã bắn nát hai điểm trí mạng được ẩn giấu dưới hai cánh con Ngài khổng lồ.

Trong nháy mắt Ngài khổng lồ chết đi, núi hoang cũng sụp đổ, cửa động nhanh chóng bị thu nhỏ, với tốc độ của con người căn bản không có khả năng thoát ra ngoài được.

Nghê Vũ lao nhanh ra ngoài, ngay lúc cửa động sắp bị đất đá vùi lấp, cơ thể cậu đột nhiên biến thành Báo săn, bay vọt ra ngoài, khó khăn lắm mới thoát khỏi cửa động.

Núi hoang sụp đổ, chỉ trong chốc lát cả dãy núi đã biến thành vực sâu, bên trong lặng yên tựa vùng đất chết.

Hết chương 1.

Chương 2.

 

Không có nhận xét nào: