Truyện đam mỹ: TÀI NGHỆ KHÔNG BẰNG NGƯỜI.
Tác giả: Đào Thiên Tuế
CP: Cố Lăng X Tả Thành
Edit: Nhà Cỏ
Chương 4
Đương nhiên là
Tả bảo tiêu không chắc chắn rồi. Cậu sống hai mươi tám năm vẫn chưa
thích bất kỳ một cô gái nào. Và tất nhiên là cũng không thích bất
kỳ chàng trai nào. Cậu cảm thấy thích một ai đó thật phiền toái.
Mấy năm trước cũng bởi vì Biên lão đại nói chuyện yêu đương với Kha
Minh Hiên mà xém xíu nữa đã thua luôn cái mạng nhỏ, mỗi khi cậu nhớ
tới lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu như yêu một ai đó mà phải kinh tâm
động phách, thương gân động cốt như vậy thì cậu tình nguyện ở một
mình tự do tự tại còn hơn.
Bất quá, rõ ràng là Cố đội trưởng
không nghĩ như vậy.
Cố Lăng bỏ ra
mấy ngày lựa chọn tỷ mỉ hết thảy những nhà hàng có món ăn ngon và
đắt đỏ ở thành phố Z, thế nhưng cuối cùng vẫn bị mình loại bỏ
hết. Tả Thành đi theo Biên Dĩ Thu thổ hào nhiều năm như vậy, có cái
gì ăn ngon, chơi vui mà chưa từng thấy, muốn để cho lần hẹn đầu tiên
của bọn họ có ý nghĩa, vậy thì nhất định phải đến một nơi nào đó
thật đặt biệt.
Vì vậy, đến
cuối tuần Cố đội trưởng đưa Tả Thành đến một nông trại ở vùng
ngoại thành, còn vô cùng đắc ý nói cho cậu biết: “Tôi mang cậu đi
cảm thụ cái gì gọi là thú vui dân dã của cuộc sống thôn quê.”
Tả Thành không
có biểu tình gì, nói: “Trước năm mười lăm tuổi ngày nào tôi cũng
lĩnh hội thú vui dân dã ở nông thôn.” Cậu nhìn thấy Cố Lăng đang hóa
đá trong chớp mắt, rất tri kỷ mà nuốt nửa câu còn lại trở vào trong
bụng – ‘Lão tử nhọc nhằn khổ sở nhiều năm như vậy chính là vì không
muốn sống cuộc sống như vậy nữa.’
Nụ cười của
Cố đội trưởng cứng ngắc, anh vốn không nghĩ tới Tả Thành lại là
một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, bất quá, sau một lát anh vẫn kiên
trì nói thêm: “Nơi này, à.... rất đặt biệt, chắc chắn là không giống
với những gì cậu đã cảm nhận trước kia.”
Tả Thành lười
nói cho anh biết, kỳ thật, nông trại nào cũng đều có cùng một dạng,
nếu thật sự có gì khác biệt thì chắc ở đó không có nhân viên phục
vụ đi.
Vào cửa, đầu
tiên là một ngôi nhà nông thôn kiểu cũ thật lớn, bên trái là một hồ
cá, bên phải là một vườn rau, phía sau là một vườn cây ăn trái rộng
lớn, gà, vịt, chó, mèo được thả rông chạy nhảy khắp nơi, thế nhưng
lại không thấy có ai ra tiếp đón, tất cả các thực khách tới đây đều
tự giác đi tìm người bên trong nông trại đăng ký, sau đó thì tự mình
động thủ “cơm no áo ấm.
Cá có thể câu
ở ao cá bên cạnh, rau củ cũng có thể hái ở trong vườn, vườn cây ăn
trái cũng đã có quả chín, gà vịt thì có thể bắt ở trong sân. Giải
quyết được nguyên liệu nấu ăn rồi thì có thể đưa đến bếp ở phía
sau, có thể tự mình nấu hoặc cũng có thể để đầu bếp giúp làm.
Nếu như chọn cách tự mình làm tất cả thì chỉ cần trả phí nguyên
vật liệu là được, còn nếu chọn cách nhờ đầu bếp làm thì phải trả
thêm phí chế biến món ăn, cực kỳ hợp lý.
Cố Lăng và Tả
Thành tới sớm, lúc này vẫn chưa có người nào, thế là lấy cần câu
đi câu cá trước. Hai người ngồi ở vị trí vô cùng đẹp dưới bóng cây,
móc mồi câu xong thì quăng cần ra ngoài, cả hai ngồi song song với nhau
lẳng lặng chờ.
Chiều thu tĩnh
lặng an nhàn, gió thổi nhè nhẹ làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, khiến
cho người ta dẽ dàng buồn ngủ.
Xưa nay Tả
Thành chưa bao giờ nghĩ có ngày thời gian sẽ trôi qua nhàn nhã như
vậy.
Cậu tựa trên một
nhánh cây to, định thừa dịp nhàn nhã khó có được này mà ngủ trưa
một chút, thế nhưng hết lần này đến lần khác có người không muốn
để cho cậu được như ý.
“Câu cá không phải
là quăng cần xuống nước rồi thì xong việc, nếu lâu quá không có động
tĩnh gì thì phải thu cần về, đổi vị trí một chút để tăng cường
khả năng cá nhìn thấy mồi, dụ cho bọn chúng mắc câu,”
Mí mắt Tả
Thành không động một cái, vẫn duy trì trạng thái sắp chìm vào giấc
ngủ, lầm bầm một câu: “Cố đội trưởng hình như rất có kinh nghiệm.”
“Cũng không
hẳn, chỉ là thỉnh thoảng có tới đây thư giãn một chút.” Kỳ thật anh
nào có nhiều thời gian rảnh rổi như vậy để đến đây câu cá, anh cũng
chỉ tìm lý do để nói chuyện với Tả Thành mà thôi. “Cậu đừng gọi
tôi là Cố đội trưởng nữa, nghe vào có vẻ xa lạ quá.”
Tả Thành thầm
nghĩ: Thì lúc đầu chúng ta cũng có thân thiết gì đâu. Nhưng cậu không
phải là người sẽ xoắn xuýt vì những điều nhỏ nhặt đó, người khác
nói sao thì cậu sẽ làm như thế đó, chỉ là gọi một cái tên thôi mà,
cũng không mất đi miếng thịt nào.
Thế là cậu
nói: “Được, Cố Lăng.”
Có lẽ bởi vì
Tả Thành đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, cho nên lúc cậu gọi nhẩn nha
từng chữ rất nhẹ nhàng, hai tiếng “Cố Lăng” thốt ra từ miệng cậu
dường như có chút du dương ghẹo người, tim Cố đội trưởng như muốn tan
chảy trong làn nước mùa thu trong vắt này.
Một lúc sau Tả Thành thật sự ngủ mất,
không biết qua bao lâu chợt nghe Cố Lăng hô lên một tiếng “ Mắc câu
rồi”, cậu mở mắt liền nhìn thấy Cố đội trưởng mạnh mẽ vung cần thu
dây. Trong nước truyền đến tiếng động dãy dụa, cá cắn câu nhảy vọt
lên khỏi mặt nước, làm nước bắn lên tung tóe, ước chừng cá nặng đến
hai, ba cân.
Bởi vì cá cắn
câu không sâu, con cá lại giãy quá mạnh, thấy nó sắp thoát khỏi lưỡi
câu mà quay về nước. Dây câu trong tay Cố Lăng lại mới thu được một
nửa, anh dứt khoát dùng toàn lực cánh tay hất con cá lên bờ. Tả
Thành nhảy từ dưới đất lên, tay mắt lanh lẹ quơ theo thùng nước bên
cạnh rồi xông ra ngoài.
Soạt một
tiếng, con cá thoát khỏi lưỡi câu rơi thẳng vào thùng nước chuẩn xác
không sai một li. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Cố Lăng giơ
ngón tay cái lên với cậu: “Thân thủ không tệ!”
Tả Thành là
một người rất thật thà, một chút khiêm tốn cũng không biết, cậu
phủi phủi giọt nước dính trên quần, nói: “Vậy chắc là so với anh
tốt hơn một chút.”
Dù sao Cố Lăng
cũng là người rất nổi tiếng trong giới tinh anh của cục cảnh sát
thành phố, nghe xong những lời đó thì thấy không phục: “Chúng ta tỷ
thí một trận nhé?”
Tả Thành chớp
chớp mắt nhìn: “Ở đây hả?”
“Ở đây đi. Có
đánh không?”
“Đánh!”
Hai người buông
cần câu và thùng nước xuống, cũng không đi tìm nơi khác mà trực tiếp
đấu ngay trên bãi đất trống bên cạnh ao cá.
Thằng nhóc Tả
Thành này một khi đánh liền dùng sức, nắm chặt quả đấm uy thế hừng
hực, ngay cả chào hỏi cũng không mà trực tiếp tấn công vào mặt Cố
Lăng.
Cần câu trong
tay Cố Lăng vẫn còn chưa cất xong, chiêu đầu tiên tránh né có chút
chật vật, phải lùi lại hai bước mới bắt đầu đánh trả.
Cả hai người
đều dùng hết thực lực của mình – Cố Lăng biết thân thủ của Tả
Thành nên không dám xem thường, còn Tả Thành thì căn bản không biết
cái gì gọi là nhường. Ngoại trừ có chút cố kỵ lúc tỷ thí với
Biên Dĩ Thu vì bị cắt tiền lương ra thì dù cho có đánh nhau với ai
cậu cũng đều dùng hết sức đánh một trận sảng khoái, cho nên lúc
xuất thủ rất mạnh mẽ, lực đạo vô cùng cường hãn, mỗi một chiêu
thức đều cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Đánh cận chiến
không phải là thế mạnh của Cố Lăng, thế nhưng là người xếp trên mấy
nhân vật phong vân trong hệ thống cảnh sát cả nước thì thực lực tất
nhiên là không thể xem thường, hai người so đấu qua hơn mười chiêu, anh
đến cậu đi một lúc vẫn chưa thể phân thắng bại được.
Vất vả lắm Tả
Thành mới tìm được một đối thủ có thực lực ngang bằng với mình,
cho nên nhiệt huyết sôi trào, càng đánh càng hăng, không chút cố kỵ
mà từng bước áp sát.
Cố Lăng cố ý
muốn áp chế sự kiêu ngạo của cậu nhóc này xuống, thế nhưng mỗi lần
nhìn đến nụ cười và khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của cậu thì làm
thế nào cũng không thể xuống tay được. Sau đó, lần nào cũng bị Tả
Thành tìm được sơ hở rồi nhanh chóng phản kích.
Hai người giao
đấu gần hai mươi phút, trong thời gian đó Cố Lăng bị đánh bại ba lần.
Lần cuối cùng,
cơ thể Tả Thành gần như là nằm hẳn trên người Cố Lăng, nắm lấy cổ
tay của anh, thở hổn hễn hỏi anh: “Anh có phục chưa?”
Khoảng cách
giữa hai người gần vô cùng, anh là một tên Gay, một tên thuần Gay. Cơ
thể nằm trên người anh là người anh muốn theo đuổi, anh thích người
này, thích gương mặt đó, vóc dáng đó, thích dáng vẻ cậu ướt đẫn
mồ hôi, thích sự rạng rỡ của cậu ngay lúc này.
Tả Thành bây
giờ so với Tả Thành của trước kia không hề giống nhau, cậu tươi sáng
như vậy, sôi động như vậy, tất cả đều hiện ra đến lóa mắt, khiến cho
người khác không thể chuyển mắt đi
được. Anh muốn níu lấy cổ áo của cậu, kéo người xuống, hôn lên bờ
môi đó, rồi cởi quần cậu, nâng hai chân của cậu lên, mạnh mẽ tiến
vào, để cho cậu bày ra bộ dáng không muốn cho người khác biết dưới
thân mình.
Vừa mới nghĩ
như vậy, hạ thân Cố Lăng liền nổi lên phản ứng. Mà cái bộ vị kia
lại vừa vặn chọc lên đùi Tả Thành.
Anh thở dài
một hơi, nhân lúc tình thế vẫn còn chưa phát triển đến mức không thể
vãn hồi được mà đẩy Tả Thành ra rồi nhanh chóng đứng lên.
Cũng
may là hôm nay anh mặc đồ bình thường, quần tương đối rộng rãi cho nên
nhìn không thấy.
Anh
làm bộ phủi bụi đất trên người, nói: “Phục, phục, đánh không lại
cậu. Lần sau chúng ta so đấu cái khác.”
Tả
Thành bĩu môi: “Ai biểu anh ở lúc mấu chốt không thể....”
Nơi
nào đó của Cố đội trưởng đang ngo ngoe muốn động sau khi nghe được hai
chữ “không thể” liền giận dữ lên tiếng: “Cậu mới không thể! Lão tử
cực kỳ tốt.”
Anh
thật sự không thể sao? Rõ ràng là do anh không nỡ xuống tay với khuôn
mặt kia cho nên mới để cậu lợi dụng thời cơ. Nhóc thúi, đã chiếm
được tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ, lần sau nhất định phải để cậu
thua khóc mới được!
Hai
người cất cần câu đi rồi mang theo thùng nước vào nhà. Lúc đi qua
vườn cây ăn trái, Tả Thành chạy vào hái được hai trái táo đỏ thật
lớn, cậu đưa cho Cố Lăng một trái còn một trái thì chùi chùi lên áo
rồi đưa lên miệng cắn rôm rốp, chất lỏng trong veo tràn ngập cả khoang
miệng, miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc.
“Táo
này ngọt thật.” Tả Thành cắn hai miếng rồi quay đầu nhìn Cố Lăng,
“Sao anh không ăn?”
Cố
Lăng nhìn cậu ăn đến đặt biệt thơm ngon, cũng không còn quan tâm táo
này đã rửa hay không rửa nữa, học theo bộ dáng của cậu cọ cọ táo
lên áo mình hai cái rồi đưa lên miệng cắn một miếng.
Quả
nhiên là ngọt vô cùng.
Sau khi
từ nông trại trở về, số
lần Cố Lăng và Tả Thành liên lạc với nhau càng nhiều hơn. Đối với
Tả Thành mà nói, thu hoạch lớn nhất khi đi đến nông trại không phải
là trải nghiệm thú điền viên, mà là vui vẻ sảng khoái đánh một
trận với Cố Lăng.
Bình thường
thì tình bạn của con trai đều bắt nguồn từ việc có cùng chung chí
hướng, Tả Thành cảm thấy mình đã tìm được một đối thủ rất tốt,
còn Cố Lăng thì cũng rất vui vẻ để lợi dụng ý nghĩ ngày của cậu
mà cố gắng tăng thêm cảm giác tồn tại trước mặt cậu. Thỉnh thoảng
cách năm, ba ngày gì đó liền lấy lý do hẹn cậu ra ngoài so tài để
đi chơi, thậm chí còn đi xem phim hai lần. Anh nói với Tả Thành đó là
phúc lợi nhân viên của đơn vị, cơ quan phát vé xem phim nhưng anh không
có ai đi cùng, nếu bỏ đi thì lãng phí quá.
Thế là Tả bảo
tiêu chính trực vô cùng nghĩa khí nói: “Tôi đi xem cùng anh.”
Nói những lời
này xong, cậu cũng không để ý đến nụ cười thõa mãn khi đạt được
ước nguyện trên mặt Cố Lăng.
Cứ như vậy mà
hai người “hẹn hò” được một đoạn thời gian, trì độn như Tả Thành
dường như cũng phát hiện ra có gì đó không đúng. Một lần nào đó
lúc cơm nước xong xuôi, khi ra khỏi nhà hàng, cậu cau mày nói: “Hình
như lâu rồi chúng ta không so tài cùng nhau thì phải.”
Cố Lăng nói:
“Cậu cứ nghĩ đến việc đánh nhau với tôi mãi vậy hả?”
Tả
Thành nhìn chằm chằm anh rồi gật đầu thật mạnh như cún, Cố Lăng ngẫm
nghĩ một chút, nói: “Chúng ta không đánh nhau nữa, lần trước nói
muốn so tài cái khác, chúng ta tìm thời gia so tài bắn súng đi, thế
nào?”
“Bắn
súng?” Tả Thành cực kỳ nghiêm túc nói: “Kỹ thuật bắn súng của tôi
rất tốt.”
“Tôi biết kỹ thuật
bắn súng của cậu rất tốt, vừa hay tôi bắn súng cũng không tồi. Nếu
người nào thắng sẽ được người thua thực hiện cho một việc, thế nào?”
Tả Thành nói: “Tôi
sẽ không thua đâu.”
Cố Lăng cười cười:
“ Chắc tôi phải thực hiện một việc theo ý nguyện của cậu trước rồi.”
Tả Thành cũng
nhếch miệng cười theo: “Đây là anh nói đó nha, tôi phải về suy nghĩ
cho kỹ xem muốn anh làm gì cho mình đây.”
Cố Lăng lại
hỏi: “Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
Tả Thành trả
lời: “Cũng giống vậy, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Cố lăng vươn tay
ra tạo thành nắm đấm: “Một lời đã định.”
Tả Thành cũng
vươn tay tạo thành nắm đấm, đụng vào tay anh rồi nói: “Tuyệt đối
không đổi ý.”
“Chọn ngày
không bằng gặp ngày, bây giờ đi luôn đi.” Cố Lăng nói xong liền trực
tiếp nắm lấy tay cậu chưa kịp thu lại, nhanh chân đi về phía bãi đỗ
xe.
Cố Lăng mang
cậu đến một căn cứ huấn luyện chuyên về bắn súng ở trong cục, lúc trụ
sở này không dùng để huấn luyện thì được mở cửa kinh doanh, cho phép
mở cửa câu lạc bộ đón những người thích bắn súng tham gia.
Tả Thành nhìn
ra được Cố Lăng thường xuyên tới nơi này, vào cửa không cần người
hướng dẫn, quen đường quen lối mà dẫn cậu đi vào sân bắn.
“Chúng ta tiến
hành đơn giản thôi, bắn vào mười tấm bia di động, thành tích của ai
cao hơn thì người đó thắng.”
“Được.”
Hai người chia
ra chọn cây súng mà mình cảm thấy phù hợp nhất, nhắm vào những tấm
bia di động đang chậm rãi chuyển động cách đó ba mươi mét rồi bắn.
Tiếng súng liên
tiếp vang lên, không ai nói với nhau câu nào, rất nhanh sau đó đã bắn
xong mười viên đạn. Bảng điện tử hiển thị kết quả của hai người.
“Vị trí A001 –
98.5 điểm.”
“Vị trí A003 –
98.2 điểm.”
Vị trí A001 là
Cố Lăng, A003 là Tả Thành.
Tả Thành tháo
tai nghe xuống, không dám tin mà mở to mắt nhìn lên màn hình, chỉ
chênh lệch nhau có 0.3 điểm, đủ để cho Tả bảo tiêu chưa từng thua ai
có thể trải nghiệm một chút cái gọi là ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân
ngoại hữu nhân’.
Cậu cũng không
cảm thấy mất mặt, bởi vì kỹ thuật ngắm bắn bia di động là khó
nhất trong bắn súng, không một xạ thủ nào có thể vỗ ngực tự tin nói
mình mỗi phát súng đều có thể bắn trúng hồng tâm, có thể bắn được
thành tích như vậy đã vô cùng hiếm gặp rồi.
Cậu quay đầu
nhìn sang Cố Lăng, sự sùng bái kẻ mạnh không che dấu chút nào mà
hiện hết lên trên mặt.
“Anh lợi hại
quá, ngay cả sư phụ tôi cũng không thể đạt được thành tích này của
anh đâu.”
Ánh mắt Cố Lăng
nhìn cậu nóng rực như muốn bốc cháy, nói: “Tôi thắng.”
Tả Thành ngơ
ngác gật đầu, cậu thầm nghĩ: ‘coi như là anh thắng đi, nhưng ánh mắt
anh nhìn tôi dọa người như thế làm gì?’ Cậu cứ có cảm giác, người
này lúc nào cũng có thể nhào lên cắn cậu một cái.
Cố Lăng bước
tới trước một bước, đứng ở trước mặt cậu, ngay lúc Tả Thành theo
phản xạ muốn lui về sau một chút thì một tay của anh đã ôm eo của
cậu.
“Tôi thắng, nên
muốn lấy phần thưởng của mình.”
Tả Thành nhíu
mày, mơ hồ cảm thấy tư thế này có gì đó không đúng, thế nhưng cậu
vẫn ‘có chơi có chịu’ mà hỏi lại. “Anh muốn tôi làm gì? Anh nói đi.”
Cố Lăng chậm rãi
câu lên khóe môi, anh nói với cậu rõ ràng và thận trọng: “Tôi muốn
cậu làm bạn trai của tôi.”
“Hả?”
Có lẽ Tả bảo
tiêu nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, mình lại thua khi so tài đấu súng
với người ta.
Hết chương 4.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét